Đến giờ thì Dương đại thiếu gia cũng có cơ hội lên tiếng, phun bùn vàng trong mồm ra mà mắng: “Là tên tiểu tạp chủng này hại ta, ta bị oan mà” Lời còn chưa dứt đã nghe Dương Không Quần vốn đang vô cùng xấu hổ quát một tiếng: “Câm miệng!”
Lăng Khiếu ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng nhìn kẻ mắng con mình là tiểu tạp chủng! Quả thực là sỉ nhục lớn! Thân mang tội mà còn dám kiêu ngạo như vậy! Nhịn không được liền muốn ra tay giáo huấn một phen.
Dương Không Quần đứng trước mặt cháu trai, nói: “Sự việc đến giờ vẫn là nghe lời nói một phía, chẳng lẽ các vị đại nhân không muốn nghe đương sự nói thế nào?”
Lý Chánh Trùng đứng cạnh Lăng Chiến ha hả cười nói: “Việc này Dương thiếu gia có nói hay không cũng không còn quan trọng, nếu người của Dương gia không cam lòng, thì cứ để cho lệnh tôn nói!” Vừa thấy tràng diện này Lý Chánh Trùng đã biết Dương gia ăn phải một con rùa đen siêu bự, trong lòng đã kinh ngạc không thôi.
Chuyện này vừa nhìn vào thì cũng không có gì to tát, chỉ là con cháu hai nhà cãi nhau thôi nhưng lại có người muốn làm lớn chuyện, đẩy Dương gia vào tình cảnh cực kì xấu hổ! Nhất là người này nắm thời cơ rất chuẩn, phán đoán tốt, cuối cùng chỉ cần đứng xem chuyện hay.
Chỗ hay nhất cũng không phải là hãm hại Dương Vĩ, mà là tính toán thời gian chính xác làm hai nhà Lăng Dương chẳng phân biệt được trước sau, đồng thời trình diện. Quả thực đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nên biết rằng chỉ cần có một nhà đến trước thì cục diện sẽ rất khác. Nếu là Dương gia đến trước, tất nhiên trước hết sẽ đuổi hết nhân chứng, cứu người nhà mình, sau đó nhanh chóng tìm đối sách. Nếu Lăng gia đến trước, thì Dương gia cũng có cách chối cãi, nói đám nhân chứng đều bị Lăng gia mua chuộc, vu oan cho Dương gia thì cũng không chừng.
Nhưng hiện tại mặc dù khoảng cách hai nhà tới đây không giống nhau mà lại đến cùng một lúc, vậy nên sự tình phức tạp hơn nhiều. Tình huống bây giờ nhà nào cũng không dám nói giải tán nhân chứng, xử lý sự việc trong im lặng, nếu không lại cấp cơ hội cho nhà kia nói mình sợ này sợ nọ, làm nghịch chuyển tình huống.
Nhưng quan trọng nhất chính là có người gọi Chấp pháp đội kinh thành đến. Chấp pháp đội kinh thành nghe có người tạo phản, ngay giữa đường phố nhục mạ đương kim Hoàng thượng, đương nhiên vội vã chạy tới hòng muốn lập công, ai ngờ lại phải xui xẻo đứng giữa hai nhà! Nếu bọn họ không xuất hiện, hai nhà đánh nhau binh binh bang bang một lát rồi cũng sẽ đem người về thì chả ai nói gì, ngay cả đánh đến lưỡng bại câu thương thì hoàng gia cũng thờ ơ đứng xem mà làm ngư ông đắc lợi! Nhưng bây giờ kinh thành chấp pháp đội là đại diện cho hoàng gia, lại mắc kẹt trong này, rõ ràng là không làm được gì.
Cho đến giờ, tựa hồ biện pháp duy nhất để giải quết chuyện này là báo cho Hoàng đế giải quyết. Nhưng Dương Vĩ thế nào cũng không thể thoát tội từ cái mồm mà ra, Hoàng thượng sẽ xử lý nhà nào thì ai cũng biết.
Việc này cho dù là xử thế nào, Lăng gia cũng có một chiến thắng tuyệt đối, không chừng còn được Hoàng thượng ban thưởng. Còn Dương gia, cho dù Hoàng thượng có khai ân, nhưng Dương Vĩ đời này đã xong, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này. Buồn bực nhất chính là bị như vậy cũng phải tỏ vẻ vui mừng! Không dám có nửa câu oán hận. Ngay cả trả thù Lăng gia cũng phải âm thầm mà làm, không dám công khai. Huống chi hai nhà đã minh tranh ám đấu mấy mươi năm, Lăng gia còn sợ Dương gia báo thù?
Đúng là cao thủ! Có thể lợi dụng một việc nhỏ xíu mà bày ra cục diện to lớn, đúng là tác phẩm của quỷ thần!
Hiểu hết sự việc, Lý Chánh Trùng đối với vị thủ tịch mưu sĩ của Lăng gia rất là sùng kính, nhìn Tần đại tiên sinh như nhìn núi thái sơn! Lão nhân nhìn rất chi là nho nhã, không ngờ lại là chân nhân bất lộ tướng!
Bất luận là ai cũng không nghĩ đến, cũng không thể tin thế cục này là do tiểu hài tử trước mặt… tựa hồ nhát gan như chuột, mắt còn ngấn lệ… một tay tạo thành!
Giờ phút này, Dương Vĩ lại đem chuyện trãi qua nói đến lúc hai người ầm ĩ, “… Hắn nói, hắn nói, muốn đi mách cô trượng của hắn, để cô trượng hắn tới thu thập ta… cho nên ta, nên ta…” Dương Vĩ nói tới đây, lén ngẩng đầu xem sắc mặt gia gia, thức thời không nói tiếp nữa. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Dương Không Quần suýt nữa bị hắn làm tức chết! Trong lòng mắng to: Ta như thế nào có một người cháu ngu xuẩn như vậy! Ngươi tốt hơn hết là không nói gì cả! Trong lòng rốt cuộc cũng rõ chuyện gì xảy ra, câu nói của Dương V có vẻ rất bình thường, nhưng vấn đề chính là ở chỗ này, đổi lại là người khác thì không sao, nhưng đây lại là Lăng Thiên, Dương Vĩ tuyệt đối không thể mắng như thế!
Người xem cũng đều cảm giác được, một tiểu hài tử bị khi dễ, tự nhiên sẽ tìm người lớn tới xuất đầu cho mình, về phần Lăng Thiên nói muốn tìm cậu đến, lại là chuyện đương nhiên trong mắt hài tử, đương nhiên tìm người lợi hại nhất, mà trong nhận thức của Lăng Thiên, đó là đương kim Hoàng đế.
Cũng có thể nói trong mắt Lăng Thiên, Hoàng đế lại là người hắn sùng kính nhất, thân thiết nhất, cho nên Dương Vĩ nói ra lời này không những không thể tránh tội, mà còn nói tốt cho Lăng Thiên!
Trước mắt bao người, chuyện này sẽ truyền tới tai Hoàng thượng, mà ấn tượng của Hoàng thượng đối với Lăng gia cũng tất nhiên vì vậy mà tốt hơn vài phần! Tự nhiên Hoàng thượng sẽ nghĩ: Vì sao tiểu hài tử Lăng Thiên nói như thế? Đương nhiên là do gia giáo Lăng gia tốt, cũng nói rõ Lăng gia đối với Hoàng đế trung thành tận tâm! Cho nên làm Dương Không Quần tức đến muốn ngất!
Một việc nhỏ bé tới cực điểm, nhưng lại phản ánh quan trọng như vậy, lại có thể sản sinh ý nghĩa cực kỳ sâu sắc! Nếu sử dụng thật là tốt, đủ để ảnh hưởng đến tương lai hưng suy thành bại của hai đại gia tộc! Tất cả mọi người không khỏi ngây người, suy nghĩ một lát… đều là không nhịn được biến sắc, trong lúc nhất thời tựa hồ tất cả mọi người hô hấp cũng khó khăn, đồng thời hít một hơi dài! Đến mức muốn đem cả ngã tư đường hấp thành chân không…
Chuyện đến nước này, Thống lĩnh Chấp pháp đội – Vạn Thế Phương, thận trọng nhìn sắc mặt Lăng Chiến và Dương Không Quần, đề nghị: “Việc này bây giờ đã không phải ti chức có khả năng xử lý, chi bằng xin mời hai vị lão đại nhân lên gặp Hoàng thượng, cung thỉnh thánh minh”.
Tất cả mọi người không nói gì, việc này xử lý ra sao, Hoàng thượng nói cái gì, bây giờ trong lòng mọi người đều đã nghĩ ra, bất quá chỉ là qua loa cho xong chuyện. Tuy nhiên Vạn Thế Phương đưa ra phương pháp này, lại thật sự là con đường duy nhất có thể giải quyết tình huống trước mắt! Ngay cả Lăng Chiến cùng Dương Không Quần đều là dưới một người trên vạn người, quyền thế ngập trời, vậy mà việc này cũng không phải hai người bọn họ có thể xử lý.
Hai lão đầu nhìn nhau, một người trong mắt vđắc ý dào dạt, một người vô cùng phẫn nộ, mang theo vô cùng buồn bực! Đồng gật đầu.
Tiêu Phong Hàn ở phía sau Lăng Chiến, thờ ơ lạnh nhạt, không nói được một lời. Hắn rất là đau khổ, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra, việc này tất nhiên là kiệt tác của… tiểu quỷ Lăng Thiên, không thể nghi ngờ! Hắn lại làm bộ ra một bộ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của mọi người! Việc này, không chỉ có hung hăng đả kích Dương gia, hơn nữa thật lớn mở rộng Lăng gia… Quan trọng nhất chính là, ngay lúc Tần đại tiên sinh từ bên trong xe đi ra, Lăng Thiên lại thành công thoát khỏi tầm mắt mọi người, tiếp tục ẩn dấu nghiêm mật! Danh tiếng cũng tặng hết cho Tần đại tiên sinh.
Quả thật lợi hại! Tiêu Phong Hàn càng lo lắng chuyện này được mất, càng cảm giác được tiểu hài tử đáng thương trước mặt trí thâm như biển, sâu không lường được! Không khỏi thở dài, ánh mắt ngưng trọng liếc hắn một cái, chứng kiến Lăng Thiên quay đầu nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!