“Bảo vệ thiếu gia!” Lăng Nhất hét lớn một tiếng, từ trên xe nhảy lên cao rút đao nắm trong tay chém ra. ‘Đương đương’ hai tiếng đẩy hai mũi tên ra ngoài.
Hộ vệ của Lăng gia đều là những người thân kinh bách chiến. Tất cả đều được Lăng Khiếu lựa chọn tinh anh trong quân đội đưa ra. Đối với trận mưa tên nhỏ nhoi này bọn họ không thèm để vào mắt. Vài tên canh giữ trước cửa múa đao trong tay vài vòng liền đem những mũi tên chứa kịch độc đánh rơi. Tuy có vài mũi tên lọt lưới nhưng chỉ bay được một đoạn nhỏ liền lạc hướng hoặc là rơi xuống đất. Không có một mũi tên nào có thể tiếp cận được xe ngựa. Lăng Thiên ngồi trong xe mỉm cười, trong tay vẫn còn vài viên đá nhỏ.
Đám Bạch y nhân này khoảng năm sáu mươi người, so với đám hộ vệ Lăng Phủ đông hơn gần gấp đôi. Hơn nữa mỗi một người đều tinh thông võ nghệ, đao pháp thành thục. Mục khi va chạm với nhau thì đám hộ vệ Lăng Phủ nhất thời có vẻ không địch lại, đã có ba bốn người bị thương.
Lăng Nhất kinh hãi vô cùng, vội vàng huy vào đao đem tên địch nhân phía trước đánh lui đồng thời hét lớn: “Lăng Nhị. Ta mang theo vài người cản bọn họ lại. Ngươi nhanh che chở thiếu gia rời đi.”
Bạch y nhân trước mặt nghe vậy liền cười lạnh: “Đi? Muốn đi đâu? Tất cả đi Diêm Vương Điện đi ha!”
Lăng Nhất giận dữ, huy đao chém tới. Hia người nhất thời lại đánh với nhau vài đao, lao vào vòng chiến.
Lăng thiên ngồi trong xe tức giận trợn trừng mắt, trong miệng nói thầm bực bội: “Đã bảo không được gọi thiếu gia. Không được gọi thiếu gia mà hết lần này đến lần khác không nghe. Bây giờ vẫn gọi. Thật đáng chết!” Tần đại tiên sinh sợ đến nỗi mặt tái xanh bỗng nhiên nghe Lăng Thiên còn đang so đo việc này không khỏi dở khóc dở cười.
Bạch y nhân phân ra hai ba mươi người đem đám hộ vệ bức qua một góc, đám còn lại nhắm thẳng đến xe ngựa. Tên cầm đầu chém ra một đao khiến tấm vải che rơi xuống dưới lộ ra một già hai trẻ bên trong xe.
Tên cầm đầu cười to nói: “Giết hết!”
Ngay lúc này thì đám Bạch y nhân phía sau hét lên kinh hãi. Dị biến đã xuất hiện.
Bên cạnh xe ngựa đột nhiên xuất hiện mấy hắc y nhân, đầu đen nó đen, ngay cả mặt cũng đen nhảy ra. Đám hắc y nhân này không nói một lời vung đao trong tay. Lập tức vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trước ngực ba tên Bạch y nhân văng máu tung tóe ngã xuống đất. Một ít máu rơi trên nền tuyết trắng xinh đẹp như những đóa mân côi đỏ. (Hoa hồng đỏ)
Ánh mắt đám hắc y nhân này rất lạnh lùng, cả người mang theo một cỗ khí chất âm lãnh cực kỳ. Đó là khí tức huyết tinh trên chiến trường, là sát khí khiến mọi người phải run sợ.
Bạch y nhân cầm đầu thấy vậy kinh hãi: “Bất hảo. Là Thiết Huyết Vệ của Lăng Khiếu. Đây là một cái bẫy, chúng ta trúng mai phục rồi. Mọi người mau triệt tiêu!”
Một gã Thiết Huyết Vệ nắm cương đao trong tay rút ra khỏi ngực một tên Bạch y nhân, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn: “Đi? Lưu lại mệnh đi!” Cương đao trong tay múa loạn, cả người như mãnh hổ vọt tới!”
Lăng Thiên vẫn ngồi trong xe nhìn thấy đám bạch y nhân muốn chạy trốn thì ánh mắt chợt lóe lên. Nếu để cho các ngươi bình an chạy thì ta đây chẳng phải uống phí khổ tâm mới khiến cho Lăng Không đưa ra một đại lễ như vậy sao?
Hai ngón tay ở trong tay áo ở trong tay áo khẽ búng nhẹ, từng viên đá nhỏ vô thanh vô tức bay ra mang theo lực lượng cường đại tàn nhẫn rơi trên người Bạch y nhân. Mà phần lớn đều rơi trên chân. Đến lúc đánh trúng mục tiêu thì tiếng rít gió mới vang lên, đủ thấy tốc độ cực nhanh, lực đạo mạnh mẽ khó tin.
Đám bạch y nhân muốn chạy trốn bỗng thấy trên đùi đay xót sau đó ngã xuống đất. Chúng Thiết Huyết Vệ hô to đuổi theo không thèm để ý đến những tên ngã xuống đất mà chỉ chăm chú đuổi theo đám bạch y nhân còn lại. Một vài tên trong đó vội vàng nhắm vào vòng chiến bên Lăng Nhất, ánh mắt lóe ra thần sắc hưng phấn. Dường như trong mắt họ chỉ có giết người mới là niềm vui duy nhất.
Lăng Thiên đảo mắt, có tiện nghi mà không chiếm. Đúng là một đám ngu ngốc.
Lăng Nhị mang theo mấy hộ chạy lại đây, từ xa đã hét lớn: “Thiếu gia thiếu gia. Người không sao chứ?”
Lăng Thiên bực mình muốn đá hắn bay chổ khác: “Không được gọi ta là thiếu gia!”
Ách!
Lăng Nhị ngượng ngùng sờ sờ đầu. Thiếu gia quả thực là, bây giờ mà còn để ý chuyện này.
Lăng Thiên tức giận lườm mắt hắn một cái: “Lo lắng cái gì? Trói đám kia lại cho ta?”
Lăng Nhất mang theo vài tên Thiết Huyết Vệ đi tới, trên vai bị chém một đao khiến máu tươi đầm đìa nhưng vẫn nhe răng cười.
Lúc đến là năm mươi sáu tên bạch y nhân bịt mặt, chết tại chổ mười chín tên, bắt được hai mươi bốn tên. Đám còn lại đều chạy thoát.
Thiết Huyết Vệ chỉ có một tên bị thương nhẹ trên tay tất cả dều bình thường. Hộ vệ Lăng Phủ bị thương mười mấy người, chết trận ba người. May mắn những người này đều bị thương nhẹ, không ảnh hưởng đến hành động gì. Chỉ có một người bị chém một đao trước ngực, thương thế rất nặng. Lăng Thiên đi đến trước người hắn xem xét một chút liền lắc đầu. Ngực tên này bị lủng một lỗ thật lớn! Lăng Thiên áy náy một trận ngồi xổm trước hắn nhẹ nhàng nói: “Là ta không tốt, ngươi có chuyện gì không an lòng? Nói cho công tử, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành!”
Trong miệng người nọ phát ra âm thanh ‘ba ba’, máu tươi không ngừng chảy ra, yết hầu bế tắc không thể nói chuyện được. Ánh mắt nhìn về Lăng Thiên đã tán loạn, mang theo hi vọng nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên có chút gật đầu, nhẹ giọng: “Ngươi cứ yên tâm ra đi. Gia đình nhỏ của ngưoi ta sẽ chiếu cố!”
Ánh mắt người nọ chợt lóe sáng, đôi môi khẽ nhúc nhích như đang nói hai chữ cảm ơn nhưng lại mơ hồ không thể nghe rõ.
Lăng Thiên đứng lên ngẩn đầu nhìn trời quát: “Lăng Nhị!”
Lăng Nhị liền đi tới nói: “Có tiểu nhân!”
Lăng Thiên không đổi sắc nói: “Rút đao! Tiễn vị huynh đệ này lên đường!”
Lăng Nhị hoảng sợ cực kỳ, thân thể run rẩy muốn ngã trên mặt đất hét lớn thật thê lương: “Không! Hắn còn có thể cứu. Ta không thể! Ta không thể!” Đôi mắt đẫm lệ…
Hơn mười Thiết Huyết Vệ nghe Lăng Thiên nói vậy đều lộ ra vẻ ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn về Lăng Thiên tràn ngập thấu hiểu. Trên chiến trường, nếu chiến hữu bị vết thương trí mạng không thể cứu trị được thì rút đao tiễn hắn lên đường sẽ làm lựa chọn tốt nhất để cho hắn ít chịu thống khổ. Cũng là cái chết vinh quang nhất của dũng sĩ!
Mọi người cảm giác kỳ quái, nếu bọn hắn gặp phải chuyện này thì đó là đương nhiên. Nhưng hài tử năm tuổi lần đầu nhìn thấy tình cảnh này lại không chút do dự ra quyết định như vậy! Thật khiến người ta kinh ngạc mà!
Một gã Thiết Huyết Vệ tiến lên nói: “Để ta!”
Chậm rãi ngồi xuống vươn tay trái xoa mí mắt hắn nhẹ nhàng, miệng ngưng trọng: “Huynh đệ! Đi thanh thản!”
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!