Cung Chiêu Nghi.
“Ý của mẫu phi là, muốn cho biểu muội họ hàng xa gả cho Túc Lăng Uyên làm phi?” Đại hoàng tử – Túc Lăng Tiềm đối với ý định của mẫu phi mình có chút ngạc nhiên.
“Tiềm nhi, ta biết đối với đề nghị này của ta con sẽ cảm thấy khó hiểu, nhưng con hãy nghe mẫu phi nói hết…..” Tiếp theo, Tiêu quý phi đem kế hoạch lúc trước của nàng cùng Lý ma ma nói ra.
Trầm mặc trong giây lát.
“Chỉ là, sợ rằng Túc Lăng Uyên sẽ không dễ dàng đồng ý.” Túc Lăng Tiềm cảm thấy biện pháp này của Tiêu quý phi tuy ổn, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng.
“Chuyện này bổn cung cũng đã nghĩ qua, Hoàng nhi có cách nào không?”
“Nếu như chỉ có Phụ hoàng tứ hôn, Túc Lăng Uyên nhất định sẽ không đồng ý. Cho nên, chỉ có thể đồng thời xuống tay với Túc Lăng Đào, chèn ép hai bên, khiến cho hắn không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.”
“Ý của Hoàng nhi là?”
Túc Lăng Tiềm đem tính toán làm thế nào để bức bách Túc Lăng Uyên giống như đời trước nói cho Tiêu quý phi.
“Quả là hảo hài tử của bổn cung.” Tiêu quý phi nghe xong thật cao hứng: “Vậy con nhanh chuẩn bị đi, thừa dịp Túc Lăng Đào còn chưa trở về, ở trên triều thổi tiếng gió trước.”
“Nhi thần đã rõ, vậy nhi thần xin cáo lui.”
“Đi đi…..”
Túc Lăng Tiềm đi rồi, Tiêu quý phi nở nụ cười giảo hoạt, trong mắt hiện lên tinh quang: “Lý ma ma, bổn cung xét thấy thời tiết dần chuyển ấm, nghĩ hoa ở trong Ngự Hoa Viên đều đã nở, người thay bổn cung đến mẫu gia truyền tin, hôm sau, bổn cung muốn mời bọn nhỏ đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa.”
“Vâng.”
Hai ngày sau.
Sau khi lâm triều, Túc Lăng Tiềm liền đi đến cung Hải Yến, nơi các hoàng tử, công chúa đọc sách.
Sau khi hoàn thành công khoá.
“Ngũ hoàng đệ, nghe nói mẫu đơn tại Ngự Hoa Viên gần đây đang nở, có muốn hoàng huynh dẫn đệ đi xem không?” Ngũ hoàng tử – Túc Lăng Giang là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Hoàng đế, năm nay mười một tuổi, bởi mẫu thân là An quý nhân địa vị không cao, cho nên trước mắt là người ít có khả năng tranh đoạt đế vị nhất. Nhưng mà từ trước đến nay, những đứa nhỏ sinh ra tại gia đình đế vương thường trưởng thành rất sớm, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng không tính là vô tri. Xem đại hoàng huynh ngày thường khó gần nay lại nhiệt tình thân cận, hẳn là có nguyên do, liền động tâm: “Được nha, hoàng huynh, cùng mang theo đệ đi với…..”
Hai người hướng về phía Ngự Hoa Viên mà đi: “Bất quá, chỉ có hai người chúng ta đi xem thật không náo nhiệt, vẫn là đi chung nhiều người mới vui……” Túc Lăng Tiềm nhìn vào mắt Túc Lăng Giang ý vị không rõ nói.
“Được nha, nếu có Tam hoàng huynh, Tứ hoàng huynh đi cùng thì tốt rồi…..” Túc Lăng Giang hiểu rõ ý tứ của Túc Lăng Tiềm, liền phụ họa theo sau. Xa xa nhìn thấy người bước ra từ thư phòng, là người sau khi lâm triều Hoàng đế đã triệu gọi hỏi chuyện một mình, Thành vương – Túc Lăng Uyên: “Nha, tứ hoàng huynh, mới vừa nhắc đến huynh đấy, bồi đệ đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa đi…..”
Quả nhiên…….
Đời trước, không biết Tống thị trong phủ cùng Ngũ hoàng đệ cấu kết, chính hắn vẫn luôn tương đối thân cận với vị Ngũ hoàng đệ này, cho nên chỉ cần Ngũ hoàng đệ mở lời, hắn sẽ không nghĩ nhiều liền đi theo, sau bản thân hắn một lòng ngắm hoa mà để lạc mất bọn họ, kết quả, một mình đi dạo, lại gặp phải người sớm cùng Tiêu quý phi tiến cung “ngắm hoa” Tiêu Doanh Doanh, rồi sau đó, vừa lúc bị Hoàng đế bắt gặp, Tiêu quý phi liền nói hắn cùng Tiêu Doanh Doanh ngắm hoa chi “duyên”, lại bảo chất nữ họ hàng xa này của nàng đối với hắn vừa gặp đã yêu, sau nữa, Túc Lăng Tiềm lấy Tam hoàng huynh ra uy hiếp, chính hắn cuối cùng chỉ có thể đồng ý, Hoàng thượng mới hạ chỉ tứ hôn.
Nghĩ đến lần này, bọn họ cũng sẽ trù tính như vậy đi. Thế nhưng mà…….
Ý niệm trong đầu vừa lóe qua, sắc mặt Túc Lăng Uyên bất động: “Được, khó có được một ngày thời tiết tốt, ta đi cùng với các ngươi.”
Túc Lăng Tiềm khó có thể tin Túc Lăng Uyên vậy mà lại sảng khoái đáp ứng, bất động một thoáng rồi mới bước theo.
Ba người đi đến Ngự Hoa Viên, tiếp đó, Túc Lăng Tiềm cố ý thả chậm bước chân, lôi kéo Túc Lăng Giang quẹo vào một hướng khác. Túc Lăng Uyên giả bộ say mê ngắm hoa, không biết chuyện, đi nhanh về phía trước.
“Tiểu nữ, tham kiến Thành vương……” Vừa ngẩng đầu, ánh vào mi mắt là một đôi mắt hạnh, cái mũi tinh xảo, miệng nhỏ mọng nước, bận váy áo màu hồng nhạt, có một nét quyến rũ khó tả.
Đáng tiếc nếu không phải vì ả này Hàm nhi của hắn đời trước sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy. Một đời này, ngươi cũng đừng trách bổn vương đem ngươi lợi dụng. Trong lòng Túc Lăng Uyên thầm nghĩ, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, mày rậm khẽ nhướng hỏi: “Ngươi vì sao biết ta là Thành vương?”
“Tiểu nữ Tiêu thị, đối với uy danh của Vương gia đã sớm nghe qua, đối với dung mạo của Vương gia cũng đã nghe thấy vài phần, hôm nay nhìn thấy bộ dáng của Vương gia, cùng lời đồn có tám chín phần giống nhau, liền cả gan đi lên……Tiểu nữ, đối với Vương gia cũng là vô cùng……Ngưỡng mộ…..” Tiêu Doanh Doanh nói xong, hai má đỏ ửng, vừa nhìn qua quả thật rất giống với bộ dạng vừa gặp đã yêu.
“Hoàng thượng giá lâm……”
Hoàng thượng ở thư phòng cùng Túc Lăng Uyên nói chuyện một lúc, sau lại gặp Tiêu Kham đến bẩm báo quân tình, “thuận miệng” nói chính mình có mấy tiểu nữ nhi chưa gả trong gia tộc, được Tiêu quý phi mời vào cung ngắm hoa. Hoàng thượng làm sao không rõ lời hắn, liền bảo Tiêu Kham cùng nhau đến Ngự Hoa Viên. Hai người vừa lúc thấy một màn gặp nhau của Tiêu Doanh Doang cùng Túc Lăng Uyên.
“Thì ra Doanh Doanh ở đây a…..Nha…..Đây không phải là tứ hoàng tử – Thành vương sao, sao cũng ở đây?” Đã nắm chắc thời gian, Tiêu quý phi cười khanh khách đi đến, đầy mặt xuân phong.
“Biểu cô mẫu…..Chúng ta……” Không nói hết lời, càng có vẻ Tiêu Doanh Doanh cùng Túc Lăng Uyên chi gian có ái muội.
………
Tiêu Kham đi theo sau hoàng thượng, nhìn thấy hai người nội tâm liền nghi hoặc. Này…..Không phải là Đại hoàng tử? Tiêu quý phi là có ý gì?
“Phụ hoàng, nhi thần đối với Tiêu thị vừa gặp đã yêu, thỉnh phụ hoàng ban hôn!” Túc Lăng Uyên bất thình lình nói ra một câu, làm cho những người ở đây nhất thời chấn động.
“Này….Hoàng nhi sao……” Hoàng đế vô cùng buồn bực.
Hoàng đế Túc Triều hiện tại Túc Viễn Thanh năm nay ba mươi, chính trực tráng niên, xử lý chính vụ rất tốt, nhưng hắn chân chính được bá tánh khen ngợi là vì hình tượng hắn đã xây dựng ở trên chiến trường. Ba lần ngự xá thân chinh, đánh lui Tây Bắc, Tây Nam, Đông Nam ba lần xâm lấn, giữ được thái bình cho Túc triều. Cho nên hiện nay hắn có bốn vị hoàng tử, tính cách của Túc Lăng Uyên là giống với hắn nhất, cũng có khí thế lúc hắn còn trẻ, trong lòng hắn đối với vị nhi tử này vô cùng chờ mong, nhưng cũng không có ý lập thái tử, phương pháp cân bằng của đế vương khiến hắn không thể đối với một vị nhi tử nào có ý tứ thiên vị, cũng không thể cho nhi tử xây dựng thế lực vượt quá mức.
Vào lúc Túc Lăng Uyên thỉnh hôn, hoàng thượng không phải là do dự, mà là khó hiểu. Hắn đối với đứa con này tương đối hiểu rõ, tính cách nhạt nhẽo, đối với việc tình yêu nam nữ vô cùng đạm bạc. Với hôn sự của đứa con này hắn luôn do dự, vừa không muốn cho hắn tìm đến nhạc gia có trợ lực tốt, làm thế lực sớm lớn mạnh, đồng thời lại hi vọng đứa con này có thể tìm đến một nhạc gia cân bằng không chịu ảnh hưởng của Tiêu gia, tiền đề là phải yêu thích vị Vương phi đó. Tiêu tướng quân là mẫu gia của Tiêu quý phi, mà họ hàng xa của Tiêu thị cùng Tứ hoàng tử liên hôn, vừa lúc có thể làm dịu mối quan hệ của Tứ hoàng tử cùng Đại hoàng tử, cũng không làm khuếch trương thế lực của Tứ hoàng tử, bởi vì tình thế trước mắt, hiện tại Tiêu gia sẽ không lấy lợi ích đè nặng lên Đại hoàng tử hay là Tứ hoàng tử một người, chuyện này đồng thời có thể áp chế thế lực của cả hai người bọn họ, cho nên lần liên hôn này đối với Hoàng đế là có thể làm.
Chỉ là……Chẳng lẽ nhi tử của hắn đã thông suốt chuyện tình yêu nam nữ? Đối với Tiêu Doanh Doanh nhất kiến chung tình? Hay là có mục đích khác?
Thấy hoàng đế vẫn luôn lâm vào trầm tư, Tiêu quý phi nói: “Bệ hạ, này thật là lương duyên trời định, nếu như Lăng Uyên đã mở lời thỉnh cầu, ngài sao lại không thành toàn cho một đôi giai ngẫu…..”
“Hài nhi tâm ý đã quyết, thỉnh phụ hoàng ban hôn!” Túc Lăng Uyên đương nhiên không phải là đối với Tiêu Doanh Doanh vừa gặp đã yêu gì gì đó, mà là vì hắn muốn nhanh chóng có thể nhìn thấy Hàm nhi a, hiện tại chỉ có thể lộ ra bộ dáng gấp gáp bức bách…..Thật là phải ủy khuất bản thân rồi……
Tiêu Doanh Doanh sau khi hồi phục tinh thần từ trong kinh hỉ, vẫn luôn si ngốc nhìn Túc Lăng Uyên, nàng phải nghe theo lời biểu cô mẫu cố ý quyến rũ Túc Lăng Uyên, thiếu nữ mười sáu tuổi hoài xuân, trông thấy Túc Lăng Uyên một thân anh tuấn soái khí liền động tâm, lời nói lúc trước cũng chỉ có bảy tám phần là thật, thế nhưng bây giờ nhìn thấy Túc Lăng Uyên chủ động xin Hoàng thượng tứ hôn, nàng càng là ngại ngùng cùng kinh hỉ, cho rằng Túc Lăng Uyên là thật tâm đối nàng vừa gặp đã yêu, trên mặt càng thêm thẹn thùng, đối với Túc Lăng Uyên thật tâm yêu thích.
“Thần nữ…..Cũng mong bệ hạ có thể thành toàn…..”
“Bệ hạ……Ngài xem, ngay cả Tiêu Doanh Doanh cũng nói như vậy, tiểu nữ nhi da mặt mỏng, ngài cũng không nên do dự nữa…..” Tiêu quý phi hờn dỗi lắc lắc tay Túc Viễn Thanh, muốn nhanh chóng định ra chuyện này.
Hoàng thượng thấy biểu tình Túc Lăng Uyên kiên trì, lại thấy tình trạng Tiêu Doanh Doanh như vậy, cũng không lại tìm tòi nghiên cứu, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thôi, trẫm ân chuẩn, bảo phủ Nội Vụ chọn ngày lành, thành hôn.”
“Nhi thần, tạ ơn phụ hoàng…..”
“Tạ bệ hạ……”
Cung Chiêu Nghi.
“Lý ma ma, ngươi nói xem vì sao Thành vương lại chủ động thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn?” Sau khi từ Ngự Hoa Viên hồi cung, Tiêu quý phi cho toàn bộ người lui xuống: “Chẳng lẽ hắn là thật sự coi trọng Tiêu Doanh Doanh?”
“Lão nô cảm thấy nương nương nói có lý, hôm nay nhìn thấy ánh mắt của Thành vương đối với Tiêu Doanh Doanh, sợ là không sai. Kể từ đây, ở giữa chúng ta sẽ có người để sai sử…..Nương nương không cần quá lo, hẳn là nên vui vẻ mới đúng.” Lý ma ma ngay lập tức phụ họa.
Tiêu quý phi cảm thấy Thành vương hôm nay đột nhiên thỉnh cầu tứ hôn có chút quỷ dị, nhưng lại không thể nghĩ ra nguyên nhân: “Thôi, không cần Tiềm nhi ra tay là đã có thể đạt được mục đích, miễn phiền toái cho chúng ta, như vậy rất tốt…..Ngươi bảo Phủ Nội Vụ nhanh tay một chút, mau chóng chuẩn bị, để tránh đêm dài lắm mộng.”
Nghĩ nghĩ, lại nhẹ giọng căn dặn bên tai của Lý ma ma: “Ngươi cho người…..Nhìn chằm chằm…..Thành vương……Tùy thời…..”
“Tuân lệnh, nương nương.”