Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 34: Thăm dò



Ba ngày tiếp theo, Viên phu nhân đều ngốc ở trong phòng bồi Viên Nguyệt.

Ngoài mặt Viên Nguyệt luôn tỏ ra cảm kích với mẫu thân mình, nhưng trong lòng lại nôn nóng mười phần. Vì mẫu thân luôn ở cùng nàng, làm nàng không có biện pháp ra ngoài gặp mặt Tiêu công tử, cũng không có cách nào đem thứ kia giao cho y, chuyện này nên giải quyết thế nào mới phải đây…..

Đang lúc Viên Nguyệt mặt ủ mày chau, không tìm được kế sách nào khả thi, thì bỗng có tin tức truyền đến, chiều nay Thành vương muốn đến phủ dùng bữa. Mà công việc chiêu đãi khách lớn hay nhỏ ở trong phủ điều là do Viên phu nhân phụ trách sắp xếp, vì vậy, cuối cùng nàng cũng đã có thể tự do hành động.

Lúc ăn sáng, nàng lựa lời thăm dò vài câu bóng gió, thì biết không phải chỉ có mỗi Thành vương đến đây, nháy mắt nội tâm của Viên Nguyệt càng thêm vui sướng. Tiêu công tử cũng sẽ đến sao? Phải cẩn thận trang điểm chải chuốt mới được, Viên Nguyệt vô cùng mong chờ buổi gặp mặt chiều nay với Tiêu Mặc Hàm.

Vào lúc Viên Sâm nhận được lời đồng ý của Túc Lăng Uyên, thì lập tức ngốc lăng tại chỗ. Dù sao thì tính từ lúc Túc Lăng Uyên đến đây, Viên Sâm mỗi ngày hoặc là tự mình đến hoặc là phái người đến, đều theo trình tự mời Túc Lăng Uyên cùng đi dùng bữa, thứ nhất, hắn là quan tri phủ đứng đầu một châu, Vương gia đến đây theo lý phải tự mình tiếp đón để biểu hiện sự tôn trọng, thứ hai, có thể gặp mặt trực tiếp Túc Lăng Uyên để thăm dò xem chuyến đi này hắn có mục đích gì khác nữa hay không, thứ ba, có thể lấy chuyện này để thể hiện sự ưu ái của mình, gãi đúng chỗ ngứa, đem người hầu hạ thật tốt, thẳng đến lúc đem người tiễn đi, không cho hắn phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì. Nhưng mà, mỗi lần như vậy Túc Lăng Uyên đều lấy đủ loại lý do mà từ chối, đến nay cũng đã sáu lần, vì vậy lần này Viên Sâm không mang quá nhiều hy vọng đi mời, không nghĩ đến Túc Lăng Uyên ấy vậy mà lại đồng ý, cũng nói rõ là hắn sẽ đi đến phủ đệ dùng bữa.

Chuyện này làm cho tâm tư của Viên Sâm càng thêm bồn chồn, cuối cùng thì tên Túc Lăng Uyên này có ý gì? Là tiếp nhận ý tốt của mình? Vậy vì sao trước kia vẫn luôn tìm cớ từ chối, đem tất cả các món quà gửi đến đều trả trở về. Hay là hắn muốn vào phủ điều tra? Thế nhưng, mấy ngày nay hắn vẫn luôn du sơn ngoạn thủy, hoặc là đóng cửa không tiếp khách, cũng không có dấu hiệu âm thầm điều tra. Hay là….Sắp sửa rời đi, nên mới đến đây chào hỏi nói lời từ biệt? Tốt nhất nên là như vậy….Từ sau khi sư gia chết đi, phía bên kia vẫn luôn không có tin tức gì.

Khác với Viên Nguyệt, Viên Sâm lúc này có chút đứng ngồi không yên.

Buổi chiều, một chiếc xe ngựa rộng rãi xa hoa dừng ngay trước cửa, chỉ thấy Túc Lăng Uyên bước xuống xe ngựa, phía sau còn có một người đi theo.

Một nhà Viên Sâm đã đứng đợi từ sớm, bên cạnh còn có vài vị quan viên ở Huyện Nhạc, đều là được Viên Sâm gọi đến tiếp khách.

“Tham kiến Vương gia.” Một đám người hướng về phía Túc Lăng Uyên hành lễ.

“Đứng lên đi, các vị đại nhân không cần khách khí.” Túc Lăng Uyên vẫy tay ra hiệu, ngôn từ hòa ái.

“Vương gia mời….” Viên Sâm đứng lên, chạy nhanh đến đón Túc Lăng Uyên vào phủ, An Sinh ở sau Túc Lăng Uyên cũng theo chân bước vào.

Sau khi ngó trái nhìn phải hết một lượt, Viên Nguyệt vẫn không phát hiện ra thân ảnh của Tiêu Mặc Hàm, lòng thầm cảm thấy mất mát, trong bữa tiệc cũng có chút thất thần, nhưng khi đối diện ánh mắt của Túc Lăng Uyên, lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng mà nàng lại không biết không thích hợp chỗ nào. Thật sự không thể ngồi tiếp được nữa, liền viện cớ rời đi, Viên Nguyệt ra chính sảnh, đi về hướng tiểu viện của mình.

Đi được vài bước, liền nghe thấy phía sau có người gọi lại: “Tiểu thư, xin dừng bước.”

Viên Nguyệt quay đầu, tập trung nhìn qua: “Ngươi là tiểu tư bên cạnh Thành Vương?” Thì ra là An Sinh, người luôn đi theo sau Túc Lăng Uyên.

“Đúng vậy, bái kiến tiểu thư.” An Sinh hành lễ.

“Ngươi tìm ta có việc gì?” Người của Thành vương làm sao lại đến tìm nàng?

An Sinh lấy ra một phong thư giao cho Viên Nguyệt: “Đây là thư của công tử nhà ta bảo là giao cho tiểu thư.”

“Là Tiêu công tử?” Viên Nguyệt nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, chạy nhanh đến nhận lấy phong thư bỏ vào trong tay áo.

An Sinh gật đầu: “Đúng vậy, công tử nhờ ta chuyển lời cho tiểu thư, chuyện này đừng để ai biết.”

Viên Nguyệt liên tục nói được, sau khi cáo biệt An Sinh, liền vội vàng quay lại phòng ngủ.

Bên trong phong thư chỉ có một tờ giấy viết:

Giờ Dậu ngày mai, thỉnh tiểu thư đến tiểu đình thành nam gặp mặt.

Không có chữ ký.

Tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi, thế nhưng lại làm cho Viên Nguyệt đọc đi đọc lại nhiều lần.

Trên bàn tiệc, Viên Sâm mời rượu vài lần, thế nhưng Túc Lăng Uyên cũng chỉ nhấp vài ngụm, không uống nhiều. Khi được hỏi, Vương gia sẽ còn ở lại Huyện Nhạc bao lâu, thì Túc Lăng Uyên đáp vẫn còn chưa có quyết định, có thể có cũng có thể là không. Hỏi Vương gia ngoài đi về phía nam, thì có hứng thú đi đến nơi khác thăm thú không, Túc Lăng Uyên đáp phải xem tâm tình đã, đi cũng được mà không đi cũng được. Hỏi, Vương gia đối với long mạch ở Việt Châu có cái nhìn thế nào. Lại đáp, chưa đi qua, có thể là thật mà cũng có thể là giả. Hỏi, Vương gia có hứng thú tìm vài vị cô nương bồi mình không. Lúc này, Túc Lăng Uyên từ chối: Không được, nội tiện(vợ) quản thúc nghiêm khắc.

Viên Sâm:……

Một bữa cơm này, Viên Sâm giống như có rất nhiều lời để nói, hỏi rất nhiều vấn đề mình quan tâm, nhưng mà lại giống như cái gì cũng chưa từng hỏi, cái gì cũng không biết, Túc Lăng Uyên bất luận là chuyện gì cũng cảm thấy phấn khởi, nhưng lại không có bao nhiêu hứng thú.

Thẳng đến khi tiễn Túc Lăng Uyên lên xe ngựa, đầu óc của Viên Sâm vẫn còn choáng váng, mơ hồ.

Không có Phương Mục bên cạnh, tửu lượng của mình làm sao lại biến kém luôn rồi? Viên Sâm lắc đầu, trở về phòng ngủ.

Túc Lăng Uyên lên xe ngựa, ý bảo An Sinh tiến vào.

“Đã giao?” Túc Lăng Uyên xoa xoa thái dương đau nhức, không nói đến việc trong bữa tiệc ăn được nhiều ít, chỉ việc ứng phó cả một đám cáo già, cho dù bản thân hắn đã sống qua hai đời, lúc gặp phải mấy trường hợp này cũng làm hắn cảm thấy có chút không vui.

“Hồi vương gia, đã giao.” An Sinh đáp.

“Thần sắc của nàng có gì không ổn không?”

“Không có….Nàng chỉ hỏi….Thư này có phải là của phu nhân đưa không.” An Sinh thoáng nhìn sắc mặt của Túc Lăng Uyên, rồi nói tiếp: “Nô tài gật đầu, không phủ nhận, sau đó nàng có vẻ vô cùng vui vẻ.”

Xem ra, mục tiêu của nàng chính là Hàm nhi….

“Còn bao lâu mới đến? Mau cho xe ngựa tăng tốc.” Túc Lăng Uyên nóng lòng muốn về nhà, hướng ra bên ngoài phân phó.

Khi Túc Lăng Uyên quay trở lại, thì nhanh chóng chạy về phòng ngủ, phát hiện Ánh Đường đang đứng ngoài cửa, mang theo vẻ mặt lo lắng.

“Sao vậy? Hàm nhi gặp chuyện?” Túc Lăng Uyên thấy thế thì vội vàng muốn đẩy cửa vào.

“Vương….Vương gia…..” Ánh Đường muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì? Nói mau.” Túc Lăng Uyên dừng lại động tác, thúc giục.

“Công tử….Đang cáu kỉnh….” Ánh Đường có chút khó xử, nàng không biết rằng Túc Lăng Uyên khi đối mặt với Tiêu Mặc Hàm luôn không hề nóng nảy, hay thiếu kiên nhẫn, cũng không biết Túc Lăng Uyên có bao nhiêu yêu thích công tử nhà mình: “Nếu công tử có nói câu nào mạo phạm vương gia….Thì xin ngài hãy vì công tử đang mang thai….Mà bỏ qua.”

Làm tưởng là có chuyện gì, nếu Hàm nhi không có việc gì là tốt rồi, Túc Lăng Uyên yên lòng, gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Lúc này Tiêu Mặc Hàm đang ngồi cạnh bàn, trên bàn bày biện vài món ăn tối, cùng với thuốc dưỡng thai cần dùng cho đêm nay.

“Hàm nhi…..Sao lại không chịu dùng bữa? Thuốc cũng không uống?” Túc Lăng Uyên nhìn thấy một bàn thức ăn chưa được động đũa, thì nôn nóng hỏi.

Tiêu Mặc Hàm thấy Túc Lăng Uyên đã trở về, liền quay đầu đi, không đáp lời, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cái bụng đã hơi phồng lên của mình.

Túc Lăng Uyên giả vờ ủy khuất nói: “Hàm nhi….Không để ý đến ta?” Nói xong liền đi đến trước mặt của Tiêu Mặc Hàm, ngồi xổm xuống, ôm eo của y, gương mặt dán lên trên bụng của đối phương: “Hàm nhi giận ta là được, thế nhưng không thể làm hại bản thân mình, ta sẽ đau lòng….” Dùng mặt cọ cọ.

Tiêu Mặc Hàm nhìn Túc Lăng Uyên đường đường là một vị Vương gia, vậy mà bây giờ lại ăn nói khép nép để hống mình, thì có tức giận mấy cũng tiêu tan hết một nửa, khẽ do dự, lát sau, vẫn là xoa đầu Túc Lăng Uyên, ủy khuất hỏi: “Vì sao phải lừa ta….”

Túc Lăng Uyên thấy y cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình, nhẹ nhàng thở phào, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Tiêu Mặc Hàm, phát hiện ánh mắt của đối phương đã có chút ướt át, liền hoảng sợ. Đứng dậy, đem người ôm ngang bế lên, ngồi vào giường, làm Tiêu Mặc Hàm ngồi trên đùi mình, đầu thì gối lên vai hắn, vòng tay ôm người vào lòng: “Là ta sai rồi….Không phải vì lo lắng cho thân thể của ngươi sao…..”

Từ cái ngày, Túc Lăng Uyên phát hiện Viên Nguyệt có gì đó khả nghi, thì vẫn luôn lo lắng nàng là người của Túc Lăng Tiềm, sẽ gây bất lợi cho Tiêu Mặc Hàm, mà mấy ngày gần đây Tiêu Mặc Hàm vẫn luôn không khỏe, Túc Lăng Uyên cũng liền không nói tình huống ảnh vệ bẩm báo lại cho đối phương nghe. Vốn là định chờ Viên Nguyệt chủ động liên hệ với Tiêu Mặc Hàm, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Tốt nhất là có thể nắm giữ được quyển ký lục, nhưng quan trọng nhất vẫn là có thể đảm bảo sự an toàn của Tiêu Mặc Hàm. Ai ngờ, sau khi tên sư gia kia chết đã được ba ngày, Viên Nguyệt vẫn không hề có bất kỳ tin tức gì. Túc Lăng Uyên lo lắng sự tình có biến, nên hôm qua mới đáp ứng Viên Sâm mở tiệc chiêu đãi, nghĩ hôm nay đi một chuyến vào Viên phủ, thăm dò Viên Nguyệt, nhìn xem mục tiêu của nàng đến tột cùng là ai. Vì vậy giữa trưa hôm nay, thừa dịp Tiêu Mặc Hàm nghỉ ngơi, hắn liền ra cửa, vốn dự định chờ khi Tiêu Mặc Hàm ngủ dậy, thì lúc đó hắn cũng đã quay về.

Không biết có phải Tiêu Mặc Hàm cảm ứng được gì hay không, mà mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy, Túc Lăng Uyên có chuyện giấu y, trưa hôm nay, ngủ cũng không được an ổn, chưa đến một canh giờ đã tỉnh. Thức dậy không thấy Túc Lăng Uyên đâu, thì gọi Cung Cửu đến hỏi chuyện. Trông thấy Cung Cửu ấp úng không chịu nói, Tiêu Mặc Hàm liền uy hiếp, nếu không nói chính y sẽ đi ra ngoài tìm. Cung Cửu sợ y gặp chuyện bất trắc, chính mình sẽ không thể đảm đương nổi trách nhiệm, vì vậy đành thành thật nói hết tất cả kết quả mấy ngày nay ảnh vệ điều tra được cho Tiêu Mặc Hàm nghe. Lúc này, Tiêu Mặc Hàm mới biết được Túc Lăng Uyên lừa y, đi đến phủ đệ của Viên Sâm, còn mang theo An Sinh, cùng bốn người ảnh vệ.

“Sau lưng ta, ngươi đi tìm Viên Sâm cùng Viên Nguyệt, khả năng cao đều là người của Túc Lăng Tiềm, ta sẽ không lo lắng sao….” Tiêu Mặc Hàm cũng quay lại, ôm eo Túc Lăng Uyên, âm thanh nghẹn ngào: “Chỉ có ngươi lo lắng cho ta….Liền cho rằng ta không biết lo lắng cho ngươi sao?”

“Hàm nhi….Hàm nhi…..Ta sai rồi….Là ta không tốt…..” Túc Lăng Uyên sợ y càng thêm tức giận, liền vội vàng nhận lỗi: “Là ta không tốt, sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra ta cũng nhất định sẽ cùng ngươi thương lượng, không để cho ngươi lo lắng….có được hay không…..”

Tiêu Mặc Hàm được người ôm vào lòng, nghe hắn dùng ngôn ngữ dịu dàng nhận sai, sớm đã không còn tức giận, vươn tay, nắm lấy bàn tay của Túc Lăng Uyên, đặt lên trên bụng của mình: “Buổi chiều….Nó động…..Ta muốn chia sẽ chuyện này với ngươi….Thế nhưng ngươi lại không ở…..” Ủy khuất chu cái miệng nhỏ.

“Thật? Để ta sờ…..”Túc Lăng Uyên vui vẻ sờ bụng của Tiêu Mặc Hàm: “Vào lúc nó lần nữa động đậy, ta khẳng định sẽ ở cạnh ngươi….” Nói, hôn lên cái miệng nhỏ.

Đứa nhỏ đã được năm tháng, cũng sẽ ở trong bụng của phụ thân động đậy.

Thấy người đã nguôi giận, Túc Lăng Uyên liền vội vàng phân phó Ánh Đường hâm nóng lại cháo tổ yến, cùng với thuốc.

“Ta uy ngươi….Ăn nhiều một chút.” Đem người ôm vào trong lòng, trực tiếp xuống tay, một muỗng một muỗng uy Tiêu Mặc Hàm ăn xong chén cháo tổ yến, hống người uống hết chén thuốc dưỡng thai, Túc Lăng Uyên lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Hai người rửa mặt xong, nằm lên trên giường: “Đúng rồi, ngày mai ta hẹn gặp mặt Viên Nguyệt ở tiểu đình, muốn…..Nhìn xem nàng rốt cuộc là người của ai, có mục đích gì. Hàm nhi có muốn đi cùng không?”

Tiêu Mặc Hàm dựa vào lòng ngực của Túc Lăng Uyên: “Ừm, ta đi với ngươi.”

“Được….” Hai người nhìn nhau mỉm cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.