Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 42: Tin tức



Sau khi Túc Lăng Tiềm rời khỏi Cung Chiêu Nghi, một tiểu nha hoàn theo sau nhóm người hầu, trong chớp chắp liền len lén trốn đi, chốc lát sau đã đến Vĩnh Hoa Cung.

Lý quý phi đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, tiểu nha hoàn vô cùng lo lắng sốt ruột, dùng hết miệng lưỡi mới đả động được mama thay nàng vào thông truyền.

Lý quý phi bị đánh thức cũng không trách tội: “Xảy ra chuyện gì?” Tiểu nha hoàn từng được nhận ân huệ từ Lý quý phi, vì vậy trong lòng đối với nàng cảm kích vô cùng, cho nên tuy rằng làm việc ở trong cung Tiêu quý phi, nhưng đều trong tối ngoài sáng giữ gìn cho Lý quý phi, lần này vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của Tiêu quý phi cùng với Đại hoàng tử, tựa hồ là đang tính kế Tứ hoàng tử và Tam hoàng tử, vì thế mà lén trốn ra ngoài muốn đi nhắc nhở một chút.

Đem cuộc đối thoại thuật lại lần nữa, Lý quý phi ngay lập tức tâm thần bất định.

Không nghĩ đến ả nữ nhân kia vậy mà lại có thể độc ác đến như vậy, không chỉ muốn hãm hại hai người con của nàng, mà ngay cả đứa cháu chưa được sinh ra của nàng cũng muốn hại…..

“Mama…..Ngươi nói ta nên làm như nào mới đúng…..” Lý quý phi là người không có nhiều mưu kế, vì vậy mà có chút tay chân luống cuống: “Nếu không…..Ta đem việc này báo cho Hoàng thượng biết?”

“Nương nương không thể lỗ mãng…..” Tôn ma ma đã ở trong cung vài chục năm, nào có sóng to gió lớn nào chưa được gặp qua, tự nhiên vô cùng bình tĩnh đưa ra ý kiến: “Chúng ta bây giờ không có chứng cứ, vì vậy Tiêu quý phi có thể thề thốt phủ nhận, thứ hai chuyện này còn chưa phát sinh, nếu Hoàng thượng muốn đi điều tra, bức Tiêu quý phi nóng nảy, chúng ta ngược lại còn bị cắn ngược một phát nói rằng chúng ta vu oan giá họa, mất nhiều hơn được…..”

Hai mắt Lý quý phi đã phiếm hồng: “Vậy nên làm thế nào đây?”

“Nương nương không nên gấp gáp, lão nô kiến nghị, hiện tại chúng ta nên nhanh chóng đem tin này cấp báo cho hai vị Hoàng tử biết, làm Tam hoàng tử lưu ý đến linh chi nhiều hơn, phòng bị người muốn làm tổn hại; làm Tứ hoàng tử ngàn vạn bảo hộ Trắc vương phi cùng Hoàng tôn, không thể bị trúng bẫy rập…..” Tôn ma ma đem suy nghĩ của mình nói ra hết thảy.

Lý quý phi nghe vậy, cũng chậm rãi hồi phục tâm tình, suy nghĩ một lát: “Thay ta đi Lý phủ, bảo Phong nhi giúp ta hỗ trợ truyền tin.” Lý phủ là mẫu gia của Lý quý phi, hiện tại trong nhà chỉ còn mẫu thân của Lý quý phi với đệ đệ Lý Phỉ nhậm chức hình bộ thị lang, Lý Phong chính là con trai độc nhất của Lý Phỉ, đang giữ chức ở hình bộ.

“Vâng.”

Vì thế, ban đêm ngày đó, đã có hai độ nhân mã được phân phó đi đến Đông Nam, Tây Nam truyền tin, di chuyển ngày đêm, cấp tin báo khẩn tám trăm dặm.

Lương Văn Tài cùng Cố Bạch bị thị vệ của Túc Lăng Uyên bắt được, nhốt tại nhà lao ở Huyện Phúc, là bị xử trảm thẩm vấn ngay tại chỗ hay là áp giải hồi kinh đều phải chờ đợi ý chỉ của Hoàng đế… Người được phái đi bắt giữ Hà Vân Sinh đến bây giờ vẫn không có tin tức truyền lại, làm cho Túc Lăng Uyên có chút đau đầu.

Nhưng chân chính làm cho Túc Lăng Uyên tâm thần không yên nhất chính là chuyện Túc Lăng Đào mất tích, đã mười ngày trôi qua, lá thư gửi đi vẫn như đá chìm đáy biển không lời hồi âm, bên kia không có tin tức truyền đến, làm cho Túc Lăng Uyên càng lúc càng bất an.

Chính hắn nên đi một chuyến đến Tây Nam tìm Hoàng huynh? Hay là vẫn như cũ ở tại nơi này chờ tin tức bên kia truyền đến?

Thế nhưng nếu hắn đi Tây Nam, thì Hàm nhi sẽ phải làm sao đây? Chỉ còn hai tháng nữa, hài tử liền ra đời, nếu hắn đi trước, khẳng định sẽ không kịp chạy về. Còn nếu mang Hàm nhi đi theo, lấy tình huống hiện tại của y, thì sẽ không chịu được xốc nảy dọc đường. Chính hắn cũng không yên tâm để y ở lại một mình…..

Một bên là huynh đệ huyết mạch tương liên, một bên là thê nhi mình yêu thương nhất, mỗi một cái quyết định ở trước mặt Túc Lăng Uyên, làm hắn khó xử vô cùng.

Tiêu Mặc Hàm đem hết thảy đặt vào trong mắt, cũng nôn nóng vạn phần, lo lắng an nguy của Túc Lăng Đào, vì hiểu rõ suy nghĩ bây giờ của Túc Lăng Uyên, cho nên vài ngày nay đều không thể an ổn mà ngủ.

Nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là hạ quyết tâm đi hỏi: “Lăng Uyên…. Tam hoàng huynh vẫn chưa có tin tức sao?”

Túc Lăng Uyên lo lắng thân mình của Tiêu Mặc Hàm, nhẹ nhàng giả vờ đáp: “Hoàng huynh…. Đã tìm được…..Không ngại….”

“Ngươi không cần gạt ta…. Ta đều biết….” Tiêu Mặc Hàm nắm chặt tay Túc Lăng Uyên khuyên: “Ngươi đi đi…. Không cần lo lắng cho ta…. Ta cùng hài nhi sẽ chờ ngươi trở về…..”

Nhìn y suy nghĩ cho mình, trong lòng Túc Lăng Uyên một mảnh mềm mại, đem người kéo vào trong lòng: “Ta sao có thể yên tâm để ngươi ở lại một mình…. Hơn nữa, ta đã đáp ứng là sẽ bồi ngươi sinh hài tử……”

“An nguy của Hoàng huynh mới quan trọng….. Ta một mình là được…..” Tiêu Mặc Hàm nhịn xuống nước mắt, giả vờ như không có chuyện gì: “Ta sẽ sinh hài tử ra, rồi khi ngươi quay về….. Là có thể ôm lấy hài nhi rồi….”

Tại sao lại có thể hiểu chuyện đến mức này, rõ ràng vẫn còn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành….. Túc Lăng Uyên đau lòng vỗ lưng Tiêu Mặc Hàm, hồi lâu mới hạ quyết tâm: “Hàm nhi….. Ta nhất định sẽ quay về nhanh chóng….. Đáp ứng ta, tuyệt đối không được gặp chuyện gì…..”

“Ừm…..” Y vùi đầu vào lòng ngực của Túc Lăng Uyên, gật đầu.

Việc này không thể tiếp tục chậm trễ, thu thập đơn giản, Túc Lăng Uyên chọn ra hai gã ảnh vệ cùng với hai mươi người thị vệ, ăn cơm trưa xong sẽ lập tức xuất phát. Cung Cửu cùng với các ảnh vệ, thị vệ khác phụng mệnh ở lại bảo vệ an toàn cho Tiêu Mặc Hàm.

Tiêu Mặc Hàm tiễn người đến trước cửa.

“Hàm nhi, quay về đi…..” Túc Lăng Uyên đem người ôm lấy, không yên tâm dặn dò: “Mọi chuyện đều phải cẩn thận…..”

“Ừm…..” Quay đầu đi, không cho Túc Lăng Uyên nhìn thấy đôi mắt đã tràn đầy nước mắt, Tiêu Mặc Hàm đã nói không nên lời.

Thở dài, Túc Lăng Uyên lại đối với Ánh Đường cùng An Sinh dặn dò: “Ta không ở đây…..Nhất định phải chăm sóc cho Vương phi thật tốt….”

“Vâng……Nô tỳ đã biết…..” Ánh Đường bị không khí ly biệt cảm nhiễm, rơi lệ.

“Thê nhi của bổn vương liền phải nhờ vào Lộc đại phu!” Túc Lăng Uyên trịnh trọng hành lễ với Lộc Ngôn.

“Vương gia yên tâm, vi thần nhất định đem sở học cả đời mình, đảm bảo phụ tử Vương phi bình an!” Lộc Ngôn cũng lời thề sắt son.

Bất chấp mọi người đang ở bên cạnh, hôn lên môi người ở trong lòng ngực, nhẹ nhàng sờ vào hài tử ở trong bụng, Túc Lăng Uyên cắn răng xoay người lên ngựa, chung quy mỗi bước đều tràn đầy lưu luyến, lưu luyến không rời mà đi.

“Công tử…..Nên về thôi…..” Tiêu Mặc Hàm ngây ngốc nhìn phương hướng Túc Lăng Uyên rời đi hồi lâu, Ánh Đường lo sợ thân thể công tử không thể chịu nổi, nên mở miệng khuyên nhủ.

Thấy Tiêu Mặc Hàm gật đầu, An Sinh vốn định tiến lên đỡ lấy Tiêu Mặc Hàm về phòng, thì nghe tiếng vó ngựa từ sau lưng truyền đến…..Ảnh vệ cùng Cung Cửu ngay lập tức nâng cao cảnh giác

Tiêu Mặc Hàm xoay người, trông thấy Túc Lăng Uyên đang giục ngựa chạy đến, thẳng đến lúc bị người ôm vào trong lòng, mới hồi phục tinh thần.

“Sao vậy…..” Tiêu Mặc Hàm ôm chặt lấy đối phương, không nghĩ buông tay.

“Ta thật không yên lòng…..” Hàm nhi phải một mình đối diện với sinh sản vô cùng đau đớn và nguy hiểm, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, Túc Lăng Uyên không dám nghĩ tiếp nữa. Đau đớn trong lúc lâm chung đời trước, hắn không muốn để chính mình trải qua lần nữa….

“Vậy…..”

“Ta sẽ bảo Cung Cửu đi…. Hoàng huynh nhất định sẽ không sao.”

Cung Cửu nghe lệnh phi thân lên ngựa, cùng nhân mã mười dặm ở phía trước hội hợp, trực tiếp đi về Tây Nam.

Buổi tối, lúc hai người đi ngủ. Ở trên giường, từ lúc Túc Lăng Uyên quay lại cho đến bây giờ, Tiêu Mặc Hàm vẫn luôn nắm chặt tay hắn không buông. Rõ ràng là không muốn hắn đi, rõ ràng là vô cùng cần hắn, rõ ràng trong lòng vô cùng bất an, nhưng khi đó vẫn là chọn lấy đại cục làm trọng, Túc Lăng Uyên ôm người vào ngực tràn đầy yêu thương.

Lát sau, người trong lòng ngực nhắm mắt khẽ nhíu mày, thân mình hơi cuộn tròn, theo bản năng nắm lấy tay Túc Lăng Uyên kéo lên trên bụng mình. Túc Lăng Uyên hiểu ý, biết được đây là hài tử đang lăn lộn, vì vậy Hàm nhi có chút khó chịu, muốn bản thân hắn giúp y xoa xoa….. Ngủ rồi mà vẫn làm người yêu thương như vậy, Túc Lăng Uyên khẽ nhếch khóe môi, một tay ôm người, một tay đặt ở trên bụng Tiêu Mặc Hàm nhẹ nhàng xoa xoa, cả lớn lẫn nhỏ đều được trấn an……Quả nhiên một lúc sau, đã cảm nhận được người trong lòng ngực đang chậm rãi thả lỏng.

Hôn hôn vào trán người trong lòng, Túc Lăng Uyên vừa định nhắm mắt. Thì đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm đánh nhau.

Thanh âm càng lúc càng lớn, xem ra đêm nay có không ít người đến……

Cung Cửu đã mang người đi đến Tây Nam, ngoài ra còn có một đội thị vệ lên núi tìm kiếm linh chi chưa quay về, không biết những người còn dư lại trong phủ có thể khống chế cục diện được hay không….. Trong lòng Túc Lăng Uyên rùng mình, hắn có nên mang Hàm nhi đi trước?

Mới vừa nghĩ đến đây, thì Tiêu Mặc Hàm cũng đã bị thanh âm bên ngoài đánh thức, xoa xoa đôi mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Túc Lăng Uyên nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương, ngữ điệu tràn đầy ôn nhu: “Hẳn là người của Túc Lăng Tiềm, đừng nói chuyện lát nữa ta mang ngươi đi trước…..”

“Được……” Tiêu Mặc Hàm thanh tỉnh hơn nửa.

Túc Lăng Uyên đỡ Tiêu Mặc Hàm đứng dậy, giúp y mang tốt giày vớ, cẩn thận phủ thêm cái áo ngoài. Hai người vừa định ra cửa, Ảnh Thập đã gõ vang cửa phòng: “Vương gia…..”

Túc Lăng Uyên để Tiêu Mặc Hàm ngồi xuống, còn chính mình thì mở cửa ra hỏi: “Thế nào? Bao nhiêu người?”

“Lần này đến không ít, gần một trăm người….. Bọn họ rất nhanh sẽ đến hậu viện, thuộc hạ đến hộ tống Vương gia cùng Vương phi trước nên tránh đi một chút….” Ảnh Thập đem tình huống hiện tại thuyết minh đơn giản.

“Được…..Đi cửa sau, vào núi…..” Túc Lăng Uyên trở lại mép giường, nâng Tiêu Mặc Hàm dậy: “Chúng ta đi thôi, Hàm nhi chậm một chút…..” Tiêu Mặc Hàm đỡ cánh tay của Túc Lăng Uyên đứng dậy.

Hai người ra khỏi phòng ngủ, một đường hướng về sau núi mà đi, Túc Lăng Uyên một tay vòng qua sau lưng Tiêu Mặc Hàm đem người ôm vào trong ngực, một tay nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm đang hộ ở trên bụng, lia mắt quan sát tình huống bốn phía.

Còn chưa đến cửa, thì nghe thấy phía sau có tiếng người đuổi theo: “Nhanh…..Người đang ở kia….”

Ảnh Thập lập tức xoay người, rút ra trường kiếm, ra sức ngăn cản người đến, cùng người triền đấu. Hắc y nhân đuổi đến ngày càng nhiều, tuy rằng cũng có vài ảnh vệ đến đây chi viện, nhưng mà nhân số của đối phương thật sự là quá nhiều, nhóm ảnh vệ dần dần có chút không thể ngăn cản.

Bị buộc đến góc tường, Túc Lăng Uyên đem Tiêu Mặc Hàm bảo hộ ở phía sau, rút ra trường kiếm treo ở bên hông chém hai gã đang đi đến. Tình huống càng lúc càng nguy cấp, mắt thấy Túc Lăng Uyên chưa kịp chuẩn bị, liền có người từ bên trái lao ra đánh về phía Tiêu Mặc Hàm.

“Hàm nhi!” Khóe mắt Túc Lăng Uyên đảo qua, ném ra trường kiếm, đem thế của người nọ thoáng ngăn cản, xoay người, dùng thân thể của mình bảo vệ đối phương: “Đừng sợ….. Ta ở đây…..”

Tiêu Mặc Hàm nhìn thấy người ở phía sau Túc Lăng Uyên một lần nữa ổn định thân mình rút kiếm hướng về hai người đâm đến, lo lắng Túc Lăng Uyên bị thương, dưới tình huống cấp bách đem đối phương đẩy ra: “Lăng Uyên…..Cẩn thận…….”

Chính là Túc Lăng Uyên lại đem người chặt chẽ ôm lại, nhìn thẳng vào hai mắt của Tiêu Mặc Hàm: “Đừng nhúc nhích……Ta sẽ không buông tay……”

Mắt thấy trường kiếm liền phải đâm vào thân thể của Túc Lăng Uyên, thì đột nhiên có người xông đến, theo sau là một tiếng hét thảm: “A…….”

Túc Lăng Uyên quay đầu nhìn lại, người nọ đã bị Cung Cửu giết chết.

Phía sau Cung Cửu còn có một người, Túc Lăng Uyên kinh ngạc: “Lý Phong?!”

“Biểu huynh…..” Lý Phong chắp tay, không kịp nói tỉ mỉ, chỉ mang theo nhân mã của mình gia nhập triền đấu với đám hắc y nhân.

Bởi vì có sự xuất hiện của Cung Cửu cùng với nhóm người Lý Phong gia nhập mà tình thế được xoay chuyển, Túc Lăng Uyên thoáng buông Tiêu Mặc Hàm ra khẩn trương hỏi: “Có làm sao không?” Xong lại sờ lên bụng y: “Có khỏe không?”

Tiêu Mặc Hàm sờ bụng, không có cảm giác khác thường, nắm lấy cái tay đang đặt trên bụng mình an ủi: “Đừng lo, ta không sao……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.