Buổi trưa ngày thứ hai, Túc Lăng Đào đúng giờ xuất hiện tại nơi đã ước định. Túc Lăng Uyên và Tiêu Mặc Hàm đã chờ ở trong phòng hồi lâu.
“Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì?” Túc Lăng Đào cảm thấy sự tình lần này vô cùng khẩn cấp, vì vậy vừa vào cửa đã nhịn không được hỏi ngay.
Túc Lăng Uyên lấy bản sao mật hàm Cung Cửu mang về đưa cho Túc Lăng Đào nhìn xem: “Hoàng huynh nhìn rồi sẽ biết.”
Túc Lăng Đào đọc nhanh như gió, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi, sợ chính mình có sai sót, một lần nữa đem mật hàm đọc lại cẩn thận.
Trầm tư hồi lâu: “Nói vậy… đầu tiên Túc Lăng Tiềm đã mưu đồ bí mật khống chế thú vệ quân*, sau đó Tiêu Du sẽ ở phía bắc tiếp ứng, nội ứng ngoại hợp bức vua thoái vị?”
(Thú vệ quân: theo những gì tui biết đó là một đội quân trấn thủ, bảo vệ trong kinh thành, giống như cấm vệ quân á.)
Túc Lăng Uyên gật đầu, sau đó khẽ nhíu mày: “Dựa theo lá thư này, thì quả thật là như vậy, chỉ là không biết…hiện tại bọn họ đã làm đến đâu rồi.”
“Chuyện này, nếu không thì nhanh tay bẩm báo việc này cho phụ hoàng biết? Cũng cho phụ hoàng trước làm đề phòng.” Túc Lăng Đào đề nghị.
“Sợ là không ổn…” Tiêu Mặc Hàm lắc đầu: “Nếu như việc này chỉ vừa mới bắt đầu, thì dựa vào lá thư này, cũng không thể để phụ hoàng hạ quyết tâm loại bỏ Túc Lăng Tiềm. Hơn nữa sẽ dễ dàng rút dây động rừng.”
“Hàm Nhi nói đúng.” Túc Lăng Uyên tán thành: “Phụ hoàng cùng lắm là sinh nghi, hơn nữa vì để Túc Lăng Tiềm không phát hiện, cho nên bức mật hàm này chỉ là bản sao chép, bản chính vẫn còn ở trong thư phòng của hắn, nếu đến lúc đó làm hắn phát hiện, hủy đi lá thư, rồi lại ở trước mặt phụ hoàng nói là đệ vu hãm hắn. Sợ là như thế nào cũng không thể nói rõ ràng.”
Túc Lăng Đào nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu: “Hai người nói không sai, vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm liếc nhau, Tiêu Mặc Hàm khẽ gật đầu, Túc Lăng Uyên đáp: “Đệ cùng Hàm Nhi đã nghĩ ra một cách, hoàng huynh có muốn cùng tham gia vào?”
“Úp úp mở mở, làm hại huynh lo lắng như vậy, thì ra hai người các ngươi đã có kế sách!” Túc Lăng Đào đấm nhẹ vào ngực của Túc Lăng Uyên, cười nói.
Túc Lăng Uyên cũng nhếch miệng cười cười, tiếp theo thu liễm biểu tình, đem đối sách lúc trước mình cùng Tiêu Mặc Hàm thương lượng nói rõ một hai.
“Chỉ là, kế sách này có chút mạo hiểm.” Tiêu Mặc Hàm có chút lo lắng nói.
“Nước đi nguy hiểm! Chính là muốn bọn họ trở tay không kịp. Biện pháp này tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng một khi chuyện thành, thì sẽ có thể một mũi tên trúng ba con nhạn!” Đối với kế hoạch này Túc Lăng Đào tán đồng vô cùng.
“Được. Vậy chúng ta sẽ chia làm ba đường, hoàng huynh chờ tin tức của đệ!” Túc Lăng Uyên vỗ vỗ bả vai của Túc Lăng Đào.
“Được.”
Hai huynh đệ xoa tay hầm hè, trong lòng tính toán, chỉ có Tiêu Mặc Hàm là lẳng lặng nhìn hai người, khuôn mặt có chút ưu buồn.
Sự tình trọng đại, Cung Cửu mang theo vài người ảnh vệ cầm lấy bức thư Túc Lăng Uyên tự tay viết, khởi hành ngay trong đêm hướng đến Tây Bắc. Còn Thuận Tài thì nhận được tin tức tiếp tục ở lại trong phủ đại hoàng tử, án binh bất động.
Ngày thứ hai, Túc Lăng Uyên lấy cớ thê tử qua đời quá mức bi thống, hướng xin hoàng đế cho nghĩ dưỡng bệnh, không đến tảo triều. Tuy rằng, Tiêu quý phi đối với việc Túc Lăng Uyên tang thê cáo bệnh mà vô cùng hoài nghi, nhưng mà lại chẳng có cách nào biết được tình hình ở bên trong Thành vương phủ, trong lúc nhất thời lại không có đối sách nào tốt, mà cũng không rõ Túc Lăng Uyên có ý đồ gì.
Tiêu Mặc Hàm mang thai chưa đầy ba tháng, mặc dù Túc Lăng Uyên có chút không nỡ và không yên lòng, nhưng mà sự tình hiện tại vô cùng khẩn cấp, vì vậy chỉ có thể ngoan tuyệt đem Tiêu Mặc Hàm và Tiểu Mặc Nhi lưu lại trong phủ, còn mình thì mang theo một ít ảnh vệ và thị vệ, dịch dung nam hạ đi đến Tây Nam.
Trước khi rời đi, Túc Lăng Uyên còn lưu luyến không rời ôm người vào lòng: “Hứa với ta, chính mình phải chiếu cố bản thân cho thật tốt, chờ ta quay về…”
“Ừm, ta và con sẽ chờ ngươi bình an quay về…” Tiêu Mặc Hàm cũng gắt gao ôm chặt, lo lắng dặn dò: “Vì ta và con, ngươi vạn sự cần phải cẩn thận.”
“Ừm…” Hai làn môi tương liên, lưu luyến không rời.
Cuối cùng, Túc Lăng Uyên từ trong tay bà vú tiếp nhận Tiểu Mặc Nhi: “Tiểu Mặc Nhi phải biết ngoan ngoãn, không được nháo cha ngươi, bằng không xem ta trở về có đánh ngươi hay không…” Tựa như nghe hiểu phụ thân phải đi xa, Tiêu Mặc Nhi cũng cố hết sức ôm chặt cổ Túc Lăng Uyên không buông, nãi thanh nãi khí muốn nói: “Đại đại…. a a….”
Lại lần nữa hung hăng hôn một cái lên trên mặt cả lớn lẫn nhỏ, hạ quyết tâm, Túc Lăng Uyên xoay người lên ngựa, thân ảnh biến mất bên trong bóng đêm.
Một tháng rưỡi sau, Tây Nam truyền đến một phong thư được ảnh vệ giao đến tay Túc Lăng Đào. Cầm thư, cẩn thận xác nhận tính thật giả có trong bức thư.
Túc Lăng Đào khẽ nhếch khóe môi: “Thông tri cho Thuận Tài, nội trong ba ngày phải động thủ.”
“Vâng.” Ảnh vệ ẩn thân mình.
Túc Viễn nhìn tấu chương ở trên bàn cau mày. Tấu chương này là do “Túc Lăng Giang” trình lên, nội dung trong tấu sớ là tố giác đại hoàng tử Túc Lăng Tiềm bí mật cấu kết với Tiêu Du tạo phản.
Túc Lăng Tiềm muốn bức vua thoái vị? Hơn nữa đã bắt đầu động thủ với thú vệ quân? Việc này cuối cùng là thật hay giả? Hơn nữa, Giang nhi làm sao lại biết được chuyện này?
Suy nghĩ một lát: “Lý công công, bệnh của tứ hoàng tử còn chưa khỏi sao?” Túc Viễn cảm thấy chọn Túc Lăng Uyên vẫn là tốt nhất.
“Hồi bệ hạ, Dương thái y mới được mời đi bắt mạch, nói rằng tứ hoàng tử bởi vì nội tâm bị tích tụ mà trở thành bệnh, đã nhiều ngày nay ốm đau trên giường, không thể rời phòng, cũng không thể chịu nổi giá rét…”
Túc Viễn khẽ nhíu mày, nội tâm có chút giãy giụa, lát sau mới nói: “Truyền khẩu dụ của trẫm, truyền tam hoàng tử vào cung một chuyến.”
“Vâng.”
Không đến hai canh giờ, Túc Lăng Đào đã đi đến Ngự thư phòng, quỳ xuống thỉnh an Túc Viễn.
“Con nhìn cái này đi.” Túc Viễn đưa tấu chương cho Túc Lăng Đào nhìn xem.
“Cái này…” Túc Lăng Đào giả vờ chấn động: “Đại hoàng huynh y…thật sự?”
“Hiện tại còn chưa biết…” Hơn nữa Túc Lăng Giang làm sao lại biết được việc này? Chuyện này cũng thật là khiến người hoài nghi.
“Chuyện này liên quan đến an nguy của phụ hoàng, nhi thần nguyện ý thay mặt phụ hoàng đi điều tra!” Túc Lăng Đào tiến lên một bước, lời thề sắc son.
“Được. Ngày mai con hãy mang theo người đi đến phủ đại hoàng tử một chuyến.” Cuối cùng Túc Viễn vẫn là hạ quyết tâm.
“Nhi thần tuân chỉ.” Túc Lăng Đào âm thầm nhếch miệng.
Túc Lăng Đào đi rồi, Túc Viễn lại hạ lệnh bãi bỏ chức vị thủ lĩnh thú vệ quân, còn nguyên nhân thì giữ kín không nói.
Sáng sớm, Túc Lăng Tiềm còn đang nằm ngủ mơ màng, thì đã bị tiếng người ồn ào ở viện ngoài đánh thức. Xoa xoa mi tâm, ngữ khí không hề kiên nhẫn mà nói với người bên ngoài: “Là ai sáng sớm đã ở bên ngoài cải cọ ầm ĩ?”
Cửa bị đẩy ra, Túc Lăng Tiềm dùng tay chặn lại ánh sáng mãnh liệt đột nhiên tiến vào.
“Đại hoàng huynh, là thần đệ.” Túc Lăng Đào đứng ở ngoài cửa không có tiến vào.
Túc Lăng Tiềm tức giận nói: “Ngươi đến đây làm gì? Còn chưa được mời mà đã dám tiến vào tẩm viện của ta.” Tiện đà phẫn nộ đối với bên ngoài lớn tiếng nói: “Thị vệ của bổn vương đều chết đâu hết rồi hả? Nếu là có người hành thích, thì cũng sẽ dễ dàng tiến quân thần tốc vào đây sao?”
“Thích khách, đương nhiên không thể dễ dàng tiến vào tẩm viện của hoàng huynh…chỉ là do thần đệ mang thánh chỉ đến, cho nên mới không có ai dám ngăn cản.” Túc Lăng Đào nhìn Túc Lăng Tiềm bởi vì có chút kinh ngạc mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đắc ý nói.
“Thánh…Thánh chỉ?” Túc Lăng Tiềm kinh hãi.
Túc Lăng Đào cũng không tiếp tục phí thời gian cùng Túc Lăng Tiềm nhiều lời, mà là đối với thị vệ đang ở bên ngoài hô to: “Bổn vương phụng mệnh hoàng thượng, đến đây điều tra chứng cứ đại hoàng tử cấu kết với Du quân ý đồ mưu phản, mau lục soát cho ta!”
“Vâng.” Thị vệ lĩnh mệnh, phân tổ bắt đầu đi đến các phòng quan sát, tìm kiếm cẩn thận.
Cấu kết Du quân? Chỉ là vào lúc ở trong tiệc mừng thọ của phụ hoàng mà nghĩ đến chuyện này, năm trước cũng chỉ mới viết thư cho cữu cữu cùng nhau thương nghị, mọi thứ đều chưa kịp trù tính mà? Làm sao phụ hoàng lại biết được việc này? Là ai mật báo?
Sắc mặt Túc Lăng Tiềm trắng bệch, vội vội vàng vàng mặc áo ngoài, muốn ngăn cản thị vệ đi vào thư phòng tra xét, thế nhưng lại bị Túc Lăng Đào ngăn lại: “Hoàng huynh không nên nóng vội, nếu như có người vu cáo, nhất định phụ hoàng sẽ vì hoàng huynh mà đòi lại công đạo.”
Hửm? Có người, vu cáo?
Không chờ cho Túc Lăng Tiềm hồi phục tinh thần, thì đã có một thị vệ từ trong thư phòng bước ra, trên tay cầm một phong thư đi đến trước mặt Túc Lăng Đào: “Vương gia, trên bàn thư phòng tìm được thứ này!” Nói xong, giao bức thư ra.
Tìm được ở trên bàn? Túc Lăng Tiềm liếc mắt nhìn lá thư đang nằm trên tay Túc Lăng Đào, lá thư này. Không đúng! Nhanh chóng thu liễm nét mặt hoảng sợ, trấn định trở lại: “Đây là…ở trên bàn thư phòng tìm được?”
“Không sai.” Thị vệ đáp.
“Hoàng huynh….Thư này, huynh làm sao giải thích đây?” Túc Lăng Đào giả vờ không biết hỏi.
Túc Lăng Tiềm khẽ nhếch khóe môi: “Bổn vương theo ngươi đi gặp phụ hoàng để mà giải thích.”
“Được. Mang đại hoàng tử vào cung.” Túc Lăng Đào hạ lệnh.
“Khoan đã…” Chỉ nghe Túc Lăng Tiềm nói thêm: “Có một số chuyện ta muốn phân phó cho quản sự trong phủ, hoàng đệ sẽ đáp ứng chứ?”
“Không sao, hoàng huynh cứ việc phân phó.” Ha hả, hẳn là có điều hoài nghi rồi, Túc Lăng Đào cố ý không thèm ngăn cản.
Quản sự tiến lên, Túc Lăng Tiềm ở bên tai hắn nhẹ giọng phân phó. Nói xong, Túc Lăng Tiềm đi theo Túc Lăng Đào vào cung.
Sau khi Túc Lăng Uyên từ kinh thành xuất phát, ra roi thúc ngựa không đến nửa tháng thì đã đi đến Tây Nam. Dịch dung xong, thì lặng lẽ đến gần doanh địa Du quân đang đóng. Âm thầm quan sát vài ngày, thì phát hiện tuy rằng Du quân mỗi ngày đều tăng cường thao luyện, nhưng tạm thời không có dấu hiệu bắc thượng.
Xem ra, chuyện mưu phản lần này, Túc Lăng Tiềm cùng với Tiêu Du còn đang trong kế hoạch dự trù, vẫn chưa đi đến bước cuối cùng trong kế hoạch….
Túc Lăng Uyên thoáng an tâm, liền ở trong rừng bên ngoài doanh địa dàn xếp xuống dưới, một bên chờ tin tức của Tây Bắc, một bên thì thừa dịp đêm xuống mà phái ảnh vệ tiến vào doanh địa Du quân tra xét, xem biến mỗi ngày.
Nửa tháng sau, Cung Cửu phong trần mỏi mệt xuất hiện ở trước mặt Túc Lăng Uyên, theo sau Cung Cửu còn có quân sư Tôn Trường Phong ở Tây Bắc, cùng với Tả tướng quân.
“Vương gia….” Mọi người không kịp chỉnh đốn nghỉ ngơi, thì đã giải thích tình hình hiện tại. Sau khi Cung Cửu mang theo phong thư của Túc Lăng Uyên đi đến Tây Bắc, thỉnh cầu Hoắc tướng quân ra tay giúp đỡ, Hoắc tướng quân đối với việc Túc Lăng Uyên muốn mượn binh dùng một chút, cũng không hề nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức đáp ứng ngay. Ngoài ra còn cố ý phái thêm 500 binh lính tinh anh đi theo Tả tướng quân, quân sư, và Cung Cửu, trước tiên đi đến Tây Nam hội hợp với Túc Lăng Uyên.
“Hiện tại người đang ở đâu?” Túc Lăng Uyên hỏi.
“Nguỵ trang thành thương đội, cách năm mươi dặm về phía bắc nghỉ ngơi chỉnh đốn, đang chờ Vương gia hạ lệnh.” Thấy Túc Lăng Uyên gật đầu, Tả tướng quân lại nói: “Đại tướng quân nói, chỉ cần vương gia hạ lệnh, thì những người còn lại tùy thời đều có thể xuất phát.”
“Tốt.” Túc Lăng Uyên nắm tay, những thứ cần thiết đều đã đạt đến, suy nghĩ chốc lát, hạ bút viết một phong thư: “Ảnh Thập, tức tốc chạy về kinh thành giao lá thư này cho Tam hoàng tử.”
Hết thảy đều thuận lợi, đã đến lúc tiến hành theo kế hoạch…