Hoàng hậu biết Túc Lăng Uyên hỏi như vậy là vì đồng ý trợ giúp mình, cho nên âm thầm thở phào, thu liễm biểu tình: “Ngày sau, là ngày Mặc Hàm hồi môn…” Rồi sau đó, hoàng hậu đem ý nghĩ của mình chậm rãi nói cho hai người Túc Lăng Uyên và Tiêu Mặc Hàm biết.
Túc Lăng Uyên suy nghĩ một lát, đem chuyện trước đây chính mình đã phái người giám thị phu xe cùng với tiểu tư nhất nhất nói ra, ba người cùng nhau trù tính một phen, rốt cuộc hình thành một kế hoạch hoàn mỹ.
Tối ngày hôm ấy, Tiêu Mặc Hàm đã gửi thư cho Tiêu Mặc Ngọc, hẹn hắn ngày mai ra gặp mặt.
Ngày hôm sau, giờ Tỵ, Tiêu Mặc Ngọc đi đến địa điểm đã được ước định, đẩy cửa ra, nhìn thấy người ở trong phòng thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Mạt tướng tham kiến thái tử, thái tử phi.” Tiêu Mặc Ngọc không nghĩ đến Túc Lăng Uyên cũng sẽ xuất hiện ở đây.
“Nhị ca không cần đa lễ.” Túc Lăng Uyên đáp.
Tiêu Mặc Ngọc đối với thái độ thân thiết này của Túc Lăng Uyên thì cảm thấy hơi hơi ngạc nhiên, thái độ càng thêm cung kính: “Không dám không dám, thái tử gọi ta Mặc Ngọc là được.” Xét cho cùng Túc Lăng Uyên còn lớn tuổi hơn Tiêu Mặc Ngọc, mà còn là thái tử danh giá, vì vậy Tiêu Mặc Ngọc biết Túc Lăng Uyên đối đãi với hắn như vậy, tất cả là vì nể mặt Tiêu Mặc Hàm, cho nên trong lòng không khỏi đối với Tiêu Mặc Hàm càng thêm cảm kích cùng thân cận.
“Thái tử không phải người ngoài.” Tiêu Mặc Hàm thấy biểu tình khẩn trương của Tiêu Mặc Ngọc, thì vỗ vỗ bả vai của hắn, an ủi: “Nhị ca cứ nói chuyện tùy ý.”
Tiêu Mặc Ngọc trong thấy hai người Túc Lăng Uyên cùng Tiêu Mặc Hàm mang theo gương mặt mỉm cười nhìn về phía mình, thì ổn định tâm thần, gật đầu.
“Nhị ca, lần này hẹn huynh đến đây, là có việc cần thương lượng.” Ba người ngồi vào bàn, Tiêu Mặc Hàm mở lời trước tiên.
“Chuyện gì?” Tiêu Mặc Ngọc có chút ngạc nhiên.
“Là về….” Tiêu Mặc Hàm cố ý kéo dài âm cuối, nghịch ngợm nói: “Chung thân đại sự của nhị ca.”
“Chung, chung thân đại sự?” Tiêu Mặc Ngọc nghe vậy thì khuôn mặt quả nhiên ửng đỏ: “Việc hôn nhân của nhị ca đâu cần thái tử phải nhọc lòng….”
“Ha, lần này làm sao cũng phải cho Lăng Uyên nhọc lòng.” Tiêu Mặc Hàm bĩu môi, lắc đầu, ngữ khí có chút oán giận: “Bằng không, lấy tính cách của đích mẫu, nhị ca làm sao có thể cưới người trong lòng vào phủ đây?”
Tiêu Mặc Ngọc nghe thấy lời này, sắc mặt quả nhiên trầm xuống. Không sai. Đừng nói là cưới đích nữ Trình gia, vì để chèn ép mình cùng mẫu thân, Vương phu nhân có thể cho mình cưới một thứ nữ gia thế không suy đã là không tệ rồi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Mặc Ngọc chắp tay hướng về Túc Lăng Uyên, lời nói trịnh trọng: “Nếu thái tử có thể giúp Mặc Ngọc đạt được tâm nguyện, thì sau này cho dù Mặc Ngọc phải máu chảy đầu rơi, cũng không chối từ!”
“Mặc Ngọc quá lời….” Túc Lăng Uyên vỗ vỗ cánh tay của Tiêu Mặc Hàm: “Lần này cố ý bảo Hàm Nhi hẹn ngươi ra đây, là vì ta muốn giúp ngươi. Chỉ là, nếu muốn chuyện thành, còn cần ngươi cùng Trương phu nhân ra tay giúp đỡ.”
“Những chuyện thái tử cùng thái tử phi làm ra, đều là vì Mặc Ngọc… Mặc Ngọc nhất định dốc ra toàn lực ứng phó!” Tiêu Mặc Ngọc vô cùng cảm kích, nghĩ nghĩ, sau đó bổ sung:” Gia mẫu… Cũng sẽ hỗ trợ toàn lực.”
“Tốt.” Túc Lăng Uyên khẽ nhếch khóe môi, gật đầu.
Trở về phủ tướng quân, Tiêu Mặc Ngọc liền nhanh chóng đi vào tẩm viện của Trương phu nhân, đem chuyện hôm nay cẩn thận nói ra.
Buổi trưa, phủ tướng quân.
Một nhà bốn người dùng xong bữa trưa, Tiêu Kham đơn giản hỏi đến tình huống chuẩn bị trong phủ cho ngày hồi môn của Tiêu Mặc Hàm. Vương phu nhân lần nữa từ chối nói thân thể mình không khỏe, vì vậy lần này các hạng mục xử lý công việc hồi môn của Tiêu Mặc Hàm đều là do Trương thị làm chủ.
Trương phu nhân mở miệng nói: “Tướng quân, ngày mai thái tử cùng thái tử phi hồi môn, gia yến giữa trưa đã được chuẩn bị thỏa đáng…chỉ là, thần thiếp không có đủ người giúp đỡ, cho nên nghĩ mượn vài gã tiểu tư bên người tỷ tỷ.”
Vương phu nhân vừa nghe, lông mày khẽ nhướng, có chút không vui nói: “Chỉ ở trong phủ dùng bữa cơm trưa, nơi nào không đủ người làm?”
“Hiện tại tiểu tư trong phủ không đủ dùng?” Tiêu Kham cũng nghi hoặc hỏi.
“Không phải, tỷ tỷ hiểu lầm.” Trương phu nhân tươi cười đầy mặt, ngữ khí khách khí vô cùng: “Là thái tử phi…. Sau khi ở trong phủ dùng xong cơm, muốn đi bái tế Tần muội muội.” Tần thị là mẫu thân của Tiêu Mặc Hàm, bởi vì sinh thời Tần thị chỉ là thiếp thị của Tiêu Kham, bài vị không thể nhập vào tông miếu, cho nên muốn bái tế, thì chỉ có thể đến nơi an táng cách ngoại thành mười dặm.
“Chuyện này… Thái tử cũng đi?” Tiêu Kham không nghĩ đến Tiêu Mặc Hàm sẽ muốn đi bái tế mẫu thân của mình, chẳng lẽ Túc Lăng Uyên cũng sẽ đi cùng?
“Vâng, thái tử cũng đi.” Trương phu nhân không chút dấu vết thoáng nhìn qua Vương phu nhân đáp.
Tiêu Kham nghe vậy khẽ nhíu mày, thái tử cũng đi, chính mình cùng phu nhân cũng không có đạo lý không đi theo cùng. Trận ra phủ lớn như vậy, dọc theo đường đi cũng cần phải có hậu vệ hơn nữa cũng không thể thiếu người hầu, xem ra quả thật là cần tăng số lượng người làm.
“Hừ, ngày hồi môn cư nhiên lại muốn bái tế người chết, cũng không sợ đen đủi!” Vương phu nhân tức giận nói, Tiêu Mặc Hàm đưa ra yêu cầu này, rõ ràng là không đem đích mẫu như nàng để vào trong mắt, lại còn ra oai phủ đầu, làm thái tử phi rồi quả nhiên không còn như trước! Dưới sự tức giận Vương phu nhân không biết lựa lời mà nói.
“Hỗn trướng! Lời này nàng cũng dám nói ra sao?” Tiêu Kham nghe thấy lời Vương phu nhân nói, thì tức giận vỗ bàn: “Hiện tại Mặc Hàm là thái tử phi, không nói phẩm cấp người ta ở trên cao, chỉ cần nói đến việc thái tử cũng đồng ý với y ra ngoại thành tế bái, là có thể nhìn thấy phân lượng của y ở trong lòng thái tử! Về sau lời này của nàng, ta không nghĩ nghe lại lần nữa!”
“Tướng quân, xin ngài bớt giận!” Trương phu nhân nhanh chóng giúp Tiêu Kham thuận khí: “Thân thể tỷ tỷ không khỏe, mới nhất thời nói lời không thỏa.”
“Hừ!” Tiêu Kham hừ lạnh một tiếng, không để ý đến sắc mặt khó coi của Vương phu nhân, quay đầu phân phó: “Từ giờ trở đi, mọi người hầu ở trong phủ, đều phải nghe theo lời của Trương phu nhân, chuyện rời thành ngày mai không được bị bại lộ ra ngoài!” Nói xong, Tiêu Kham vung tay áo, xoay người rời đi.
Trương phu nhân được lệnh, thì nhanh chóng cáo biệt Vương phu nhân. Tiếp theo quay về tẩm viện của mình, đem tất cả các hạ nhân tập hợp lại, an bài phân công cho chuyện ngày mai.
“Ngươi tên là gì?” Vương phu nhân ngồi ở chính sảnh, nhìn nhóm người ở phía dưới, đối với một người trong số đó hỏi.
“Tiểu nhân là Nguyên Bảo.” Tiểu tư nhìn qua thì có chút gầy nhưng mà thân thể lại rắn chắc đáp.
“Ngươi làm việc cho đại phu nhân?” Tiêu Mặc Ngọc cũng theo Trương thị quay về tẩm viện, hiện tại ngồi bên cạnh Trương phu nhân, mở miệng hỏi.
“Vâng.” Mắt nhỏ Nguyên Bảo khẽ xoay chuyển, vô cùng khôn khéo, không nói nhiều lời.
Tiêu Mặc Ngọc mặt không biểu tình cho Trương Thị một cái ánh mắt, rồi hơi hơi gật đầu. Trương phu nhân hiểu ý nói với Nguyên Bảo: “Ngày mai, những nơi khác ngươi không cần đi, chỉ cần hầu hạ bên người ta là được.”
“Vâng.” Nguyên Bảo đáp lời.
Sau đó, Trương phu nhân lại phân công công việc cho những người khác, không sót một ai.
Ban đêm, Nguyên Bảo cùng đám hạ nhân làm xong công việc, cùng nhau quay về chỗ ở, còn chưa kịp uống nước thì đã bị Vương phu nhân gọi đi.
“Trương thị nói gì?” Vương phu nhân ngồi dựa trên cái tháp nhỏ, một bên làm nha hoàn xoa xoa thái dương trướng đau, một bên hỏi.
“Hỏi tên họ của tiêu nhân.” Nguyên Bảo đáp
“Chuyện ngày mai an bài ra sao? Có bảo ngươi làm gì không?” Vương phu nhân không biết Trương thị có dụng tâm nào không, cho nên có chút không yên tâm gọi Nguyên Bảo đến dò hỏi.
Nguyên bảo đem công việc được phân công của mọi người nói đại khái, rồi nói tiếp: “Trương phu nhân bảo tiểu nhân ở bên cạnh hầu hạ, thì không có phân phó nào khác.”
Xem ra… Trương thị thật sự là người làm không đủ? Khóe miệng Vương phu nhân khẽ nhếch, tính ra nàng cũng không có năng lực ở dưới mí mắt của mình làm ra chuyện gì.
“Lui xuống đi, ngày mai linh hoạt một chút… Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng ngươi tự biết rõ ràng.” Trước khi đi Vương phu nhân cũng không quên cẩn thận dặn dò.
“Vâng.” Nguyên Bảo đáp lời.
Nguyên Bảo cúi đầu rời khỏi tẩm viện của Vương phu nhân, đi về phòng hạ nhân. Khi đi ngang qua vườn, thì đụng phải Tiêu Mặc Ngọc đang ở trong vườn uống rượu ngắm trăng.
“Nhị công tử.” Nguyên Bảo hành lễ, định đi vòng qua.
“Ài… Ngươi khoan đi đã.” Tiêu Mặc Ngọc đem người gọi lại, giả vờ say rượu: “Ngươi đến đúng lúc, ngươi thay bổn thiếu gia đi đến Liễu Hương Uyển ở phố hoa, đem vật này giao cho Như Yên cô nương.” Nói, Tiêu Mặc Ngọc lấy ra một cái túi thơm, vừa nhìn đã biết đó là vật đính ước.
“Chuyện này…” Nguyên Bảo có chút do dự, Vương phu nhân đã nói qua, chính mình ra phủ thì phải thông báo cho nàng biết: “Tiểu nhân muốn ra phủ thì phải xin chỉ thị của phu nhân mới được.”
“Thay bổn thiếu gia chạy vặt, mà còn phải xin chỉ thị của phu nhân?” Tiêu Mặc Ngọc tức giận vỗ vào bàn đá: “Bổn thiếu gia không phải là chủ tử? Lời nói của ta không có giá trị sao?”
Nguyên Bảo trông thấy Mặc Ngọc tức giận, sợ bị trách phạt, vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Tiểu nhân không có ý này…đương nhiên nhị công tử là chủ tử là chủ tử.”
Tiêu Mặc Ngọc liếc mắt nhìn người đang quỳ trên mặt đất đến phát run: “Vậy mau đi đi, đừng để cho Như Yên cô nương đợi lâu, cái này thưởng cho ngươi!” Tiếp theo ném cho đối phương một lượng bạc.
Nguyên Bảo thấy Tiêu Mặc Ngọc không có trách phạt mình mà còn đưa cho hắn ngân lượng, cho nên cũng bất chấp lời Vương phu nhân đã căn dặn: “Tiểu nhân liền đi.” Nhanh chóng rời khỏi phủ.
Trương Niên say khướt từ trong sòng bạc đi ra, bước đi tập tễnh, hơn ba tháng trước, sau khi thay nhà giàu kia làm một chuyện, tiếp theo nhận được ngân lượng thì sử dụng lãng phí, nếu như cứ tiếp tục như vậy, vậy ngày sau hắn phải uống gió Tây Bắc.
Thời tiết đã vào đông, vô cùng rét lạnh, Trương Niên một bên kéo chặt áo đơn, một bên cắn chặt hàm răng, trong lòng thầm mắng chính mình xui xẻo, cúi đầu đi về phía trước. Mới vừa quẹo vào hẻm nhỏ cách nhà không xa, thì bỗng có người gọi hắn lại: “Ấy, ngươi không phải là tên phu xe lần trước sao?”
“Ai?” Trương Niên quay đầu nhìn lại, phía trước tựa hồ có một bóng người: “Ngươi… Là ai?”
“Lần trước phu nhân nhà ta nhờ ngươi làm một chuyện. Ngươi đã quên?” Thân ảnh người nọ tiến lên phía trước vài bước, hạ giọng nói: “Lần này có một cọc làm ăn, ngươi…có hứng làm không?”
“À….Là ngươi….” Là người nhà giàu kia mình vừa mới nghĩ đến? Trước cứ mặt kệ, có chuyện làm là tốt. Trương Niên ngay lập tức nở nụ cười hớn hở: “Được…Phu nhân có yêu cầu gì thì cứ mở lời, tiểu nhân nhất định sẽ làm theo!” Tuy rằng không nhớ gọi là cái gì phu nhân, nhưng mà Trương Niên cảm thấy chỉ cần đưa cho hắn tiền, thì hắn sẽ làm.
“Giống như lần trước vậy, đâm vào xe ngựa kia, mặc kệ là có thành công hay không… Đều cho ngươi nhiêu đây.” Người nọ vừa nói, vừa khoa tay múa chân: một trăm lượng.
“Một trăm lượng?” Con số này đối với Trương Niên mà nói là một con số rất lớn.
Chỉ thấy người nọ từ trong ngực lấy ta một bức thư: “Đây là thời gian địa điểm ngày mai, ngươi phải nhớ cho kỹ.” Sau đó, lấy ra một thỏi bạc: “Đây là tiền đặt cọc.”
Trương Niên cười đến mặt mày nở hoa, vận may đến với mình rồi sao? Nhìn ngân lượng trong tay người nọ, thì nhanh chóng vỗ ngực bảo đảm: “Ngươi yên tâm, bao…. Trên người ta! Ách…. Bảo đảm làm tốt, không để lại nhược điểm! Ây da…súc sinh mất khống chế, đó là chuyện thường.”
“Vậy thì tốt rồi…” Người nọ đem bạc giao vào tay Trương Niên: “Ngươi nhận được ta đi? Đến lúc đó đến phủ tướng quân tìm ta là được.”
“Nhận được….Nhận được!” Trương Niên – hắn không có bản lĩnh gì, nhưng mà có vài phần bản lĩnh nhận người, lần trước người này cho mình nhiều bạc như vậy, chính mình làm sao có thể quên.
“Được.” Thân ảnh trong bóng đêm đáp lời, khóe môi khẽ nhếch, sau đó ở trong bóng tối biến mất.