Mộc Y đang đi trên con đường phồn hoa náo nhiệt, dòng người qua lại đông đúc nhộn nhịp. Cô lại là một người không thích những nơi như này nên nhanh chóng về nhà. Trên đường đi một cậu bé nghịch ngợm đã chạy ra đường trong lúc xe đang đi tới trước con mắt của bao nhiêu người. Dù cô không hề thích trẻ con nhưng trước cái chết của đứa trẻ cô đã không can tâm, liền lao tới kéo đứa trẻ vào trong còn mình thế chỗ nói.
Rầm!
Tất cả mọi thứ xung quanh cô tối lại một màu. Tiếng người xung quanh hoảng loạn làm cô càng thêm quay cuồng. Hơi thở của cô ngày càng yếu do mất quá nhiều máu ý thức dần trở nên mơ hồ. Cô khép mắt lại tự nhủ câu cuối cùng thật ồn ào.
Khi Mộc Y mở mắt ra lần nữa cô thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ. Mọi thứ ở đây đều rất xa hoa tráng lệ, cô bật dậy lao đến chỗ gương thấy một người khác trong gương cô hét toáng lên
– Má ơi! Maaaaa.
Chợt cô nghe thấy bên tai văng vẳng tiếng nói của một người nhìn quanh thì chẳng thấy ai.
– Mộc tiêu thư! Tôi là chủ nhân của cơ thể này.
Mộc Y có chút hoảng loạn nhưng vẫn hỏi
– Vậy tại sao tôi lại ở đây.
– Mộc tiểu thư! Tôi bị hại mà chết còn cô bị xe tông mà chết trùng hợp hơn là chúng ta chết cùng ngày cùng giờ và còn trùng tên. Trước khi chết tôi còn có nguyện vọng cô thì không. Nên tôi mới đưa cô đến đây thay tôi hoàn thành tâm nguyện sống một cuộc sống mới. Khi cô hoàn thành tâm nguyện tôi thì cô muốn ở lại hay rời đi đều được.
– Vậy tâm nguyện của cô là gì?
– Là được giết chết người nào đã hại tôi.
Chưa cần biết cô có chấp nhận không vậy mà đã biến mất.
Lúc này có một đám người đi vào, họ không hề để ý rằng trong đây có người mà cười nói vui vẻ
– May thật đấy! Lãnh phu nhân cũ đã chết rồi. Mau đi kêu người tới chuẩn bị tang lễ đi. Báo với Lãnh thiếu gia nữa. _ vừa nói vừa đi lại phía gường nhưng họ phát hiện ra không có người ở đây.
– Mộc Y đâu? Cô ta đâu?
Bấy giờ cô bước ra khỏi phòng tắm lười biếng dựa vào cửa mà lên tiếng
– Ở đây!
Hơn chục con mắt quay lại nhìn về phía phát ra giọng nói. Cả đám sợ hãi cúi mặt duy chỉ có một người làm không sợ ả đi tới cầm cây lau nhà lên đánh cô.
Mộc Y thân tường học quyền anh từ nhỏ do ba cô dạy lý nào một đòn này lại không tránh được. Ả vẫn chưa biết sợ liền vung liên hồi
Chát!
Ả sững người một lúc rồi lùi về phía sau, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Mộc Y không hề sợ hãi tiến lại gần. Ả ta thấy thế còn cảnh cáo cô.
– Mộc Y cô đừng giả thần giả quỷ nữa. Cô mà cũng dám đánh tôi ư?
Mộc Y cười một nụ cười mang đầy sự khinh bỉ.
– Này chị giúp việc, chị đang ở trên mây hả? Chị có biết địa vị của mình nằm ở đâu không? Cần tôi nhắc nhở không?
Chát
Lại một cái tát giáng xuống mặt ả ta. Lần này ả ta đã biết sợ liền quỳ sụp xuống xin tha mạng
– Mộc tiểu thư do tôi ngu ngốc không phân biệt được. Xin tiểu thư tha tội.
Mộc Y khinh bỉ không thèm nhìn ả ta đi tới túm tóc giật ngửa về phía sau, ép ả nhìn đối diện với mình.
– Nói lại coi. Tôi không nghe rõ
Ả nghiến răng chịu đau mà nói
– Mộc tiểu thư xin lỗi cô vì tôi đã có hành động vô lễ.
Mộc Y nhìn ả ta mặt cô không cảm xúc nhìn ả giọng nói cũng trở nên sắc lạnh hơn.
– Mộc tiểu thư? Cô được lắm, đến chết rồi còn cứng miệng.
Cô túm tóc ả kéo ả ra khỏi phòng do thân thể này quen nơi này nên cô dễ dàng đi xuống phòng khách gặp quản gia
– Quản gia?
Diệp quản gia đi tới trong sự ngỡ ngàng bình thường vị phu nhân này rất nhu nhược và yếu đuôi nhưng hôm nay lại túm tóc người ta lôi như thế này.
– Lãnh phu nhân! Có chuyện gì vậy ạ?
– Diệp quản gia! Đuổi hết tất cả người giúp việc ở đây cho tôi.
Diệp quản gia giật mình ông không nghe nhầm chứ.
– Đuổi hết người ở đây ạ? Phu nhân không hài lòng với bọn họ.
– Đúng thế!
Diệp quản gia ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng
– Nhưng đây là người do thiếu gia tuyển nên…. nên…. tôi không dám ạ.
– Ông không dám? Cứ nói với thiếu gia nhà các người đó là do tôi làm.
– Nhưng….nhưng..
Mộc Y ngắt lời
– Không nhưng nhị gì cả. Ông còn nhưng nhị tôi đuổi cả ông.
….