Trong con sóng gập ghềnh nhấp nhô, trận mưa càng góp phần khiến cho mặt biển dâng trào nuốt chửng mọi thứ xuống lòng đại dương lạnh lẽo. Lãnh Hàn Tử ngoi lên từ dưới mặt biển, trên vai là cô gái trẻ đã ngất lịm, quần áo của cả hai đã thấm đậm màu máu đỏ tươi.
Hắn cố gắng hết sức vượt qua những cơn sóng lớn dữ tợn, bơi vào đất liền. Vừa đặt chân trên mặt đất hắn liền ngã khụy xuống, mắt mơ hồ nhìn Diệp Băng rồi từ từ chìm vào bóng tối.
…
“Mau lên! Mau đưa họ vào phòng cấp cứu.”
Một vị bác sĩ hối hả kéo giường bệnh của Diệp Băng vào trong phòng cấp cứu, còn Lãnh Hàn Tử được các nữ y tá đưa vào phòng làm ấm.
Căn phòng cấp cứu khẩn cấp của Diệp Băng được mở đèn đỏ. Tất cả bác sĩ của bệnh viện Thành Dương cẩn thận gấp từng viên đạn ra khỏi người, xử lý các vết xước trên người cô một cách tỉ mỉ. Chỉ có điều cả cơ thể Diệp Băng mất máu rất trầm trọng, cơ thể lại tiếp xúc với nước biển trong thời gian quá lâu dẫn tới việc làm vết thương bị nhiễm trùng, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp.
“Là nhóm máu A. Mau đi truyền máu gấp.”
Một nữ y tá vừa nghe thấy liền nhanh chân chạy đi lấy.
Kế bên là chiếc máy đo tim đang thể hiện sự sống mỏng manh của cô, tiếng bíp bíp nhẹ tênh từ từ chậm dần, yếu ớt vô cùng. Lý Duật Hành trông thấy liền đặt chồng hai tay lên phía trên ngực của cô, ra sức ép tim nhưng mãi không có hiệu quả.
“Đưa máy kích tim.”
Nguồn điện được truyền tới, Lý Duật Hành dứt khoát kích tim cho cô hết lần này đến lần khác, cả cơ thể chằng chịt vết thương lớn nhỏ nảy lên theo từng hồi sinh tử. Cả căn phòng cấp cứu trở nên căng thẳng tột độ, từng loại máy móc thay phiên nhau kéo dài mạng sống cho cô gái có số phận đáng thương.
Cuối cùng với sự nổ lực của anh nhịp tim của Diệp Băng đã trở lại bình thường. Các nữ y tá bắt đầu truyền máu vào trong cơ thể cho Diệp Băng, những vị bác sĩ khác người thuần thục khâu lại vết thương, người thì băng bó, kiểm tra tổng quát tình trạng về nhiệt độ hiện tại của cơ thể, huyết áp, lượng máu. Cho đến khi mọi thứ đã trong tầm soát họ mới dám nhẹ nhõm buông lỏng vài giây ngắn ngủi.
Ánh đèn đỏ trước cửa phòng Diệp Băng tắt lịm đi. Lý Duật Hành bước ra khỏi phòng, đi tới phòng bệnh của Lãnh Hàn Tử.
Anh vừa bước vô thì thấy một nữ y tá vừa tiêm thuốc an thần cho hắn xong. Cô ấy sau khi tiêm xong thì lặng lẽ rời đi, vô tình đụng trúng Lý Duật Hành.
Anh nhìn phía giường của hắn xong quay lại nhìn nữ y tá, hỏi: “Bệnh nhân có gì đáng lo ngại không?”
“Hiện tại có thể gọi là vẫn ổn. Tôi đã làm nhiệt độ của bệnh nhân tăng lên, các chỉ số tổng quát cũng ở mức ổn định. Tôi đã tiêm một mũi an thần cho bệnh nhân không lâu sau có thể tỉnh lại.”
Anh gật đầu sau đó cùng cô ấy đi ra ngoài để cho Lãnh Hàn Tử nghỉ ngơi.
…
“Duật Hành, lão đại sao rồi?”
Thuộc hạ thân cận của Lãnh Hàn Tử – A Tuấn mở toang cửa, lớn tiếng hỏi.
Anh đang thu xếp vài tập tài liệu quan trọng, không quá bất ngờ trước phản ứng của cậu ta, thuận miệng trả lời “Vẫn chưa chết.”
A Tuấn thở phào một hơi.
Vào đêm Lãnh Hàn Tử và Diệp Băng bị đám người kia đuổi giết cậu ta đã nhận được tin tức nhưng lúc ấy cậu ta đang được Lãnh Hàn Tử giao việc. Nếu kế hoạch thất bại mọi công sức của hắn sẽ đổ sông đổ biển nhưng nếu không kịp thời quay về thành phố Tây Hà giải cứu hai người họ, lỡ chẳng may xảy ra chuyện gì cậu ta là người ân hận đầu tiên.
Trước đây A Tuấn là trẻ mồ côi vì chán ghét cuộc sống này nên đã tự nhảy xuống biển kết liễu đời mình. Vừa hay Lãnh Hàn Tử ở gần đó đang bàn bạc một số chuyện thì trông thấy cậu ta. Hắn ta lúc đầu chẳng có suy nghĩ sẽ cứu cậu nhưng rồi không biết ma xui quỷ khiến như nào lại kêu người lao xuống vớt cậu ta lên.
Từ ngày đó A Tuấn được đi theo hắn, trải qua nhiều thăng trầm, những lúc cận kề cửa môn quan, những lúc bom đạn ngập trời A Tuấn luôn đồng hành cùng hắn cho tới bây giờ. Ba năm tuy không quá dài cũng không quá ngắn nhưng Lãnh Hàn Tử là người ơn, là lão đại cả đời này của cậu.
A Tuấn thường được người trong bang gọi là thuộc hạ thân cận hay còn gọi là cánh tay phải đắc lực của Lãnh Hàn Tử. Vậy thì ngay cả việc tới cứu lão đại của mình mà cậu còn không làm được thì còn xứng đáng gì ở bên cạnh hắn nữa.
Thà bị hắn trừng phạt A Tuấn nhất quyết không để bản thân hối hận. Ngay trong đêm hắn giao lại tất cả công việc cho tên khác rồi một mình bay về thành phố Tây Hà. Cố gắng di chuyển nhanh nhất cũng phải tới sáng ngày hôm sau cậu ta mới đáp xuống sân bay.
Vừa xuống tới nơi cậu đã chạy khắp mọi nơi trong phạm vi gần toà nhà A để tìm kiếm hắn. May mắn sao trên đường đi tìm A Tuấn đã trông thấy chiếc xe của Lãnh Hàn Tử đổ bên ngoài bìa rừng. Vận dụng tất cả các mối quan hệ của Lãnh Hàn Tử cậu đã liên hệ tới mấy lão đại khác ở thành phố Tây Hà nhờ sự trợ giúp.
Mấy trăm người cứ thế chia ra lùng xục khắp cả cánh rừng. Không lâu sau tìm được hai người gần phía bờ biển trong tình trạng hôn mê. A Tuấn liền đưa họ tới bệnh viện của Lý Duật Hành.
Cậu ngã lưng ra sofa, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Không qua thăm tên đó sao?” – Lý Duật Hành hỏi.
“Đợi đến lúc lão đại tỉnh lại tôi sẽ qua đó.”
Duật Hành nhếch miệng cười, nói đùa “Xem ra lão đại của cậu chưa tận số. Tôi đã nhiều lần thấy hắn trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần một tí sơ xót hắn ta có thể thẳng tiến gặp Diêm Vương. Vậy mà lần nào cũng may mắn thoát chết. Cậu thử nói xem là tay nghề của Lý Duật Hành tôi giỏi hay là tử thần không dám tới gần một kẻ tàn ác như hắn?”
A Tuấn đành cười gượng “Anh đừng đùa với tôi nữa.”
“Cậu sợ gì mà không dám trả lời câu hỏi của tôi?”
A Tuấn đắng đo trước câu hỏi của anh, vừa hay lúc này có người liên tục gõ cửa phòng, cứu cậu khỏi tên ác ma mang vẻ bọc thiên thần.
“Bác sĩ Lý, bệnh nhân phòng 276 rơi vào tình trạng hôn mê sâu rồi!.” – Nam y tá lo lắng liên tục gõ cửa phòng, nói vọng vào cho người bên trong nghe thấy.
Phòng 276 là phòng của Diệp Băng. Vừa rồi mới an toàn vượt qua khỏi nguy hiểm giờ đây lại rơi vào hôn mê?
Anh mở cửa, cấp bách đi tới phòng 276 với tâm thế lo sợ.
Tới phòng, Lý Duật Hành nhanh chóng cầm lấy một số bảng xét nghiệm nhìn qua một lượt, sau đó lấy đèn pin nhỏ kiểm tra đồng tử. Lúc còn trong phòng cấp cứu rõ ràng nhiệt độ của cô từ mức âm dần trở lại với nhiệt độ trung bình của người bình thường, bây giờ thì lại sốt cao.
Đây cũng là một trong những triệu chứng thường gặp sau khi truyền máu. Đây là điều cơ bản ít nhất y tá, bác sĩ nào cũng biết rõ. Lý Duật Hành quay sang nhìn người vừa thông báo tin với ánh mắt nghi ngờ.
Anh ta cảm thấy lúng túng trước ánh mắt của Lý Duật Hành, lắp bắp hỏi: “Bác sĩ Lý, bệnh nhân không sao chứ?”
“Trước nay tôi chưa bao giờ thấy anh?”
“Tôi chỉ mới vô làm được hai ngày nay thôi. Lúc ấy bác sĩ Lý đang đi công tác nên mới không biết.”
Anh vẫn chằm chằm nhìn anh ta khiến cho anh ta không lạnh mà run.
“Bệnh nhân đã ổn rồi, cậu có thể đổi ca trực.”
Nói rồi anh đi về phòng làm việc của mình, nam y tá kia cũng nghe theo lời anh mà đổi ca trực với một nữ y tá khác rồi đi nghỉ ngơi.