Diệp Băng thoáng kinh ngạc, tưởng chừng như anh đang đùa giỡn. Thời gian thấm thoát trôi qua từng giây từng phút nhưng cô chẳng thấy lấy một tia đùa giỡn tiếp theo nào xuất hiện. Diệp Băng mấp máy môi muốn hỏi rõ chân tướng kẻ muốn giết anh “Là ai? Sao người đó lại muốn giết anh?”
Lục Thuần Trạch không biết phải nói sao để cho cô hiểu rõ. Vì dù gì đây cũng không phải là việc cô nên để tâm quá nhiều. Lý do anh bây giờ chịu nói ra là để cô biết tình hình đang cấp bách đến mức độ nào, nếu không giải quyết ngay hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
“Rồi cô sẽ biết sau. Bây giờ chúng ta phải đi ngay thôi.”
Lục Thuần Trạch cố gắng lấp liếm, né tránh câu hỏi của Diệp Băng, ra sức hối thúc cô về phòng thu xếp đồ đạc để chuẩn bị rời đi trong đêm. Chưa có câu trả lời thích đáng khiến cho cô không cam tâm nhưng đây là chuyện có liên quan đến sống còn của Lục Thuần Trạch cô không thể cứ lúc nào cũng trẻ con được. Gấp gáp về phòng thu xếp những va dụng cần thiết.
Phía bên phòng của Lục Thuần Trạch cũng đã thu dọn xong. Vừa hay Diệp Băng tới đúng lúc, nhẹ nhàng cầm lấy bắp tay của cô đi ra ngoài cửa chính thì bị Hạ Tiêu Viễn chặn lại.
“Hắn tới rồi!”
Anh ta nói gấp, sắc mặt nghiêm túc nói với Lục Thuần Trạch “Mau vào mật đạo đi.”
Chưa kịp hiểu chuyện gì Diệp Băng đã bị anh kéo đi tới phòng của Hạ Tiêu Viễn. Đồ đạc trong phòng anh ta đều ngăn nắp, sạch sẽ. Anh lôi cô tới đứng trước một tủ sách có kích thước vừa phải. Lục Thuần Trạch thuần thục ấn nơi kích hoạt, tủ sách cứ thế theo đà từ từ dịch sang một bên như được lập trình sẵn.
Lục Thuần Trạch sốt sắng kéo cô vào rồi đóng mật đạo lại. Không gian xung quanh phút chốc chặt hẹp, bị bóng tối bao phủ tầm nhìn. Diệp Băng mò mẫm tay trong bóng tối để tìm một chỗ ngồi phù hợp, xong xuôi cô định quay qua hỏi anh một số việc thắc mắc. m thanh trong cổ họng còn chưa kịp thốt ra đã bị Lục Thuần Trạch bịt chặt miệng lại chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ. Đưa mắt sang nhìn mới bắt gặp anh đang ra dấu hiệu kêu cô im lặng.
“Tiêu Viễn, xem ra coi bộ chú em sống cũng rất tốt đấy.”
Giọng nói của một người đàn ông ở bên ngoài truyền vào trong mật đạo.
Hạ Tiêu Viễn dửng dưng trước câu nói đùa giỡn nửa đùa nửa thật đó, không dòng do liền vào thẳng vấn đề “Mày tới đây làm gì?”
Người đàn ông kia thản nhiên tỏ vẻ thích thú lục lọi mấy hộp thuốc trị bệnh thông thường được để trên kệ, giả tạo mà nói: “Dạo này tao thấy không được khỏe, tới đây kiếm một ít thuốc thôi.”
“Tao không bán thuốc cho loại chó điên như mày!”
Câu từ rất cay nghiệt nhưng Hạ Tiêu Viễn lại nói với một giọng điệu đầy khinh bỉ, không hề kiêng dè hay để tâm đến cảm xúc hiện tại của người nghe câu đó. Hắn ta quá quen với cái thái độ không coi ai ra gì của anh ta, vẫn bình tĩnh hứng thú dòm ngó xung quanh cho đến khi mắt đập trúng cái khăn len màu xanh lá đậm được treo cẩn thận ở trên đầu giường.
“Mày có hứng thú làm ba cái trò nhàm chán này khi nào thế? Định tặng ai à?” – Hắn cầm lấy cái khăn len, hỏi.
Bên trong, Diệp Băng nghe thấy hắn nhắc đến cái khăn len liền giật mình. Cách đây mấy ngày trước chính tay cô đã tự tay đan tặng cho Hạ Tiêu Viễn vì muốn thay mặt Lục Thuần Trạch cảm ơn anh ta.
“Dạo này thời tiết đang chuẩn bị sang đông nên đan một cái làm ấm thôi.” – Hạ Tiêu Viễn giải thích.
Tên kia gật đầu coi như lời giải thích của Hạ Tiêu Viễn cũng có chút hợp lý. Hắn dời sự chú ý khỏi cái khăn tiếp tục quan sát lấy mọi thứ trong căn phòng một lần nữa như đang tìm kiếm thử gì đó. Vật tiếp theo hắn có hứng thú chính là cái tủ sách nơi hai người họ đang trốn. Hắn với tay chạm vào mấy cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn trên kệ, thuận tiện lấy đại một cuốn xuống, lướt qua vài trang rồi chán nản để lại vị trí cũ.
Hạ Tiêu Viễn quan sát nhất cử nhất động của hắn, phòng ngừa việc hắn vô tình phát hiện ra nơi đó chính là mật đạo. Cho đến khi hắn sắp chạm tay vào cái nút mở ra mật đạo thì Hạ Tiêu Viễn đã đi tới cầm chặt cổ tay, ngăn chặn hành động của hắn bằng mọi giá “Đừng làm loạn nữa!”
“Nó đâu rồi?”
“Mày nói nhảm cái gì vậy?”
Hắn nói lớn “Thằng khốn Lục Thuần Trạch đâu?”
“Tao không biết, muốn tìm nó thì đi chỗ khác mà tìm.”
Hạ Tiêu Viễn bị nắm chặt cổ áo, hắn gằn giọng lên nhắc nhở anh ta “Mày nên nhớ nó chính là người đã giết em gái của mày!”
Hạ Tiêu Viễn dùng hết sức tháo tay hắn khỏi cổ áo, đấy sang một bên, tức giận nói: “Đó đã là chuyện quá khứ. Tốt nhất mày phải nên nhớ nó là ai? Mày tưởng muốn lấy mạng nó dễ dàng lắm sao?”
Bị đẩy lăn ra sàn nhà, hắn lồm cồm bò dậy, nhìn Hạ Tiêu Viễn cay đắng mà nói: “Mày đúng là một thằng hèn.”
Nói xong, hắn ấm ức rời khỏi. Một lúc lâu sau đó Lục Thuần Trạch và Diệp Băng lo lắng động tỉnh phía bên ngoài. Đột nhiên cánh cửa tủ chuyển động, Hạ Tiêu Viễn đứng chắn ngay giữa bóng đèn, khuôn mặt bơ phờ “Mau đi đi.”
Không đợi cho anh ta nói câu thứ hai Lục Thuần Trạch đã xách tay cô nhanh chóng chạy ra khỏi căn nhà, một đi không trở lại.