Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng

Chương 3: Viện dưỡng lão



Diệp Băng bắt taxi đi về nhà. Xe tới nhà cũng đã hơn 3:00 sáng.

Nhìn căn nhà trông u ám như địa ngục. Thật sự cô không muốn bước vào căn nhà này một chút nào nhưng ngoại trừ nó ra chẳng còn nơi nào có thể cho cô dung thân.

Lê từng bước chân nặng nề đi vào bên trong. Bên trong nhà không bật đèn, bóng tối bao trùm lấy khắp mọi nơi. Cô rất ghét ánh sáng của ngôi nhà này, nó mang lại cho cô cảm giác ghê tởm đến cùng cực.

Diệp Băng cố gắng lần mò trong bóng tối để đi lên phòng. Lúc này, một đôi tay ôm chặt lấy người Diệp Băng. Cô theo phản xạ liền lấy túi xách đập túi bụi người ở đằng sau.

Thoát khỏi vòng vây, Diệp Băng nhanh chóng chạy lên lầu. Cô như một con nai con lạc lối trong hang sói mà không biết được con sói khi nào sẽ ăn thịt lấy mình.

Người đằng sau vẫn không chịu buông tha, tiếp tục tấn công cô như một con thú hung tợn đang thèm khát con mồi nhỏ.

Lúc này, đèn trong nhà được bật sáng. Cô chẳng bận tâm là ai đã bật đèn, tức tốc chạy vào phòng, khóa cửa lại.

Ở trong nơi an toàn, Diệp Băng mệt mỏi ngồi quỵ xuống sàn. Bên dưới lầu truyền tới tiếng cãi vã dữ dội.

Môi nhếch lên, ánh mắt trở nên vô hồn.

Cô ghét nơi này, ghê tởm người vừa rồi chạm vào mình. Nơi đây như địa ngục trần gian mà cô là tội đồ bị số phận trừng phạt đến mức muốn chết cũng là điều rất khó khăn.

Diệp Băng mệt mỏi dần thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng thông qua cửa sổ, những chú chim đậu trên các cành cây xanh hót líu lo rồi sải đôi cánh bay đi mất.

Giật mình tỉnh dậy. Mắt chạm phải ánh sáng chói loá liền theo phản xạ lấy tay che lại. Ở dưới lầu cũng không còn nghe thấy tiếng cãi nhau nữa. Day day trán vài cái, cô đi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng.

Suốt đêm qua, đã trải qua quá nhiều thứ bây giờ cô mới có thể thả lỏng bản thân được một chút. Cả cơ thể chìm vào trong dòng nước ấm khiến cho da thịt trắng mịn thoải mái đôi phần. Hơi nước bốc lên nghi ngút che khuất tầm mắt cô. Chẳng biết là cô suy nghĩ những gì.

Khoảng nửa tiếng sau, cô mặc lấy áo tắm bước ra khỏi phòng tắm. Hôm nay, Diệp Băng chọn cho mình một chiếc đầm màu trắng tinh khiết, tóc được cô xoã dài. Diệp Băng tẩy trang đi lớp trang điểm đậm hôm qua.

Gương mặt vốn dĩ đã xinh đẹp nên hôm nay Diệp Băng trang điểm nhẹ nhàng hơn thường ngày.

Khác với dáng vẻ mị hoặc hôm qua. Hôm nay, Diệp Băng nhẹ nhàng, tinh khiết như một thiên thần.

Nhìn bản thân trong gương lần cuối. Cô cầm lấy túi xách đi xuống dưới lầu.

Vừa đặt chân xuống, đã thấy hai vợ chồng ông bà Thẩm ngồi trên sofa. Đặc biệt là bà Thẩm vẻ mặt khó coi vô cùng.

Cô xem họ như không khí, đi qua mà không nói lời nào.

“Mày đứng lại.” – bà Thẩm lên tiếng.

Diệp Băng đứng lại, quay đầu lại nhìn tỏ vẻ khó chịu với bà ta.

“Mày quyến rũ chồng tao đã đủ chưa?”

“Nên nhớ là chồng bà mê tôi.”

Lời nói của cô khiến cho bà ta tức giận. Bà Thẩm đứng dậy, tay chỉ vào mặt Diệp Băng.

“Nếu mày không quyến rũ thì lấy gì ổng lại mê mày.”

Đây là cái lí thuyết gì vậy?

Ông Thẩm ngồi im lặng từ nãy đến giờ, thấy bà ta có vẻ hơi nóng giận liền đứng lên ngăn lại.

“Bà làm cái gì vậy. Nào có ai quyến rũ tôi.”

Bà ta lườm chằm chằm vào chồng mình. Ông ta cũng không dám nói gì thêm.

“À, cũng phải thôi. Dù sao tôi vừa trẻ vừa đẹp lại còn ngon lành như thế này. Đặc biệt kĩ thuật của tôi cũng phải liệt vào danh sách tuyệt đỉnh. Hỏi làm sao chồng bà không mê cho được.”

Bà Thẩm nhăn nhó dường như đã tức điên đến độ máu dồn hết lên não. Bà ta đi tới, giơ tay định tát Diệp Băng. Nhìn thấy hành động này của bà ta cũng đã làm cho Diệp Băng ngứa mắt.

Bao nhiêu năm vẫn vậy. Đôi bàn tay này đã không biết cho cô ăn bao nhiêu cái tát như trời giáng. Vì lúc nhỏ không thể tự phản kháng để bảo vệ bản thân, cũng như quá yếu đuối trước bà ta mà cô phải khổ sở thua một con nô lệ hèn mọn.

Bây giờ đã khác rồi… Diệp Băng bây giờ không còn yếu đuối như Diệp Băng ngày xưa nữa.

Cô nắm lấy tay bà ta, siết chặt đến in lên những dấu hằn màu hồng. Con ngươi lạnh như băng, nhìn thẳng lấy bà ta, nói từng câu một.

“Đừng nghĩ đến việc tát tôi thêm một cái nào. Phận làm vợ mà để chồng ngoại tình thì bà nên xem lại bản thân mình đi.”

“Mày đừng quên tao là người cưu mang mày lúc mà mẹ mày mất.”

“Bà còn dám nhắc lại chuyện đó sao? Mẹ tôi mất là do đôi *** phu *** phụ các người. Bà đừng giả vờ thanh cao nghĩ mình là một bậc thánh mẫu chỉ vì cứu vớt con của một người ngoại tình.”

Từng câu từng chữ cô thốt ra đều muốn đem tất cả đổ dồn lên người đàn bà này. Những kí ức như nước lũ nhanh chóng ùa về trong tâm trí. Mỗi một hình ảnh như đã được khắc sâu trong từ lâu bắt đầu hiện rõ ra. Thật sự Diệp Băng muốn giết chết bà ta ngay tại đây để trả thù cho mẹ cô. Nhưng nghĩ đến mẹ cô sẽ không vui lòng, nghĩ đến bà ấy sẽ không muốn nhìn thấy đứa con gái bé bỏng mà lúc còn sống đã từng yêu thương mang tội danh giết người không gớm tay, nên cô đành cố gắng kiềm chế cảm xúc. Bà ta bị cô siết chặt lấy cổ tay sắc mặt lộ rõ vẻ đau đớn.

Diệp Băng buông ra, bà ta nhanh chóng thu hồi tay lại xem xét.

“Mày ức chế lắm phải không? Muốn giết tao lắm chứ gì?”

“Tôi ghê tởm còn không hết loại đàn bà như bà. Việc chạm vô bà thật khiến cho tôi muốn buồn nôn.”

Thật sự là như vậy. Vừa rồi chỉ mới nắm lấy cổ tay thôi mà nơi cổ họng đã muốn tuông trào hết những thứ trong bụng.

“Đã vậy thì mày mau cuốn gói ra khỏi căn nhà này đi. Nhưng trước khi rời khỏi đây thì mày nên trả lại số tiền mà cha mày cướp của tao và cả tiền đó giờ tao cưu mang mày suốt mấy năm nữa.”

“Được! Tôi cũng chán ghét cái nhà này lắm rồi.”

Dứt lời, Diệp Băng lôi từ trong túi xách ra 2 tấm thẻ ngân hàng.

“Nhiêu đây cũng dư để trả hết những gì mà tôi nợ bà rồi. Tốt nhất số tiền còn dư đó bà nên dùng để đi tu sửa nhan sắc mà giữ chồng mình lại đi.”

Diệp Băng quăng hai tấm thẻ ngân hàng lên trên bàn. Đi thẳng lên phòng thu dọn tất cả đồ đạc vào va-li.

Trong lúc thu dọn vô tình tấm ảnh của mẹ cô rơi ra ngoài. Diệp Băng nhặt tấm ảnh lên.

Mẹ cô trong hình còn rất trẻ, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt bà ấy. Nghĩ đến những gì mẹ cô đã từng chịu đựng khiến cho cô đau lòng đến phẫn nộ.

Nếu như bà ấy không si mê mà đi theo người đàn ông bội bạc kia thì mọi chuyện đã có một cái kết khác. Cô hận ông ta, hận người đàn bà bên dưới đã phá tan một gia đình mà cô nghĩ là êm ấm, hận đến tận xương tuỷ khi chính mắt nhìn đôi *** phu *** phụ đó cướp đi tính mạng người mà cô yêu thương nhất trên đời này. Trách lúc ấy bản thân quá vô dụng, chỉ có thể ngậm uất ức sống qua ngày.

Sờ lấy tấm hình, nước mắt lưng tròng nơi khoé mắt. Diệp Băng vội lau đi, gia tăng tốc độ thu xếp, rất nhanh Diệp Băng đã gom hết mọi thứ vào va-li.

Cầm lấy va-li xuống dưới. Diệp Băng bước nhanh để mau chóng có thể rời xa khỏi căn nhà này.

Bắt một chiếc taxi trên đường tới một khách sạn Vip. Sau đó taxi tiếp tục đưa Diệp Băng tới một viện dưỡng lão lớn ở giữa thành phố Tây Hà.

Viện dưỡng lão này là nơi mà các cụ mắc bệnh bị gia đình ruồng bỏ, các ông bà không có con cái, thậm chí là những người bị gia đình, con cháu xem là cục nợ liền chán ghét lôi vào đây để khỏi phải tốn tiền nuôi dưỡng.

Cứ lâu lâu Diệp Băng sẽ tới đây thăm mọi người trong viện dưỡng lão vài lần. Cô biết khi đã tới độ tuổi cuối đời thì họ rất cần một người để bầu bạn, tâm sự những tháng ngày cuối cùng còn được sống.

Mọi người trong đây cũng rất yêu quý Diệp Băng. Họ xem cô như người thân trong gia đình, luôn hết mực yêu thương cô như một đứa con.

Trông thấy cô vào thăm mọi người liền vui vẻ ra chào đón, nụ cười tươi rói hiện lên trên những gương mặt đã bị thời gian làm phai mờ đi sắc đẹp.

“Con chào mọi người.” – Diệp Băng cười rạng rỡ, lễ phép cúi đầu chào mọi người trong viện dưỡng lão.

“Sau bây giờ mới đến thăm mấy ông bà già này vậy? Mọi người trong đây ai cũng mong chờ con hết đó.” – Một bà cụ ngồi trên xe lăn nói.

Khụy hai chân xuống, hai tay cô nắm lấy bàn tay bà ấy, hành động ân cần “Dạo này con bận quá nên bây giờ mới tới được…”

Hướng mắt nhìn lấy tất cả mọi người, Diệp Băng nói lớn.

“Mọi người đừng giận con nha.”

Ai nấy đều mỉm cười trước câu nói của cô “Cái con bé này nếu mà giận con thì lấy ai mà tới lui bầu bạn với bọn ta đây.” – Giọng ông lão chống gậy ở đằng xa nói vọng tới.

Nghe thấy ông ấy nói vậy mọi người cùng nhiệt tình hưởng ứng theo.

“Phải đó. Cái viện dưỡng lão này mà vắng bóng con thì buồn chán đến chết mất.”

“Con như ánh sáng nơi đây, ai mà nỡ giận con chứ.”

Một bà lão tuổi đã cao nằm mệt mỏi ở trên giường, cố gắng dùng sức nói lớn cho tất cả mọi người cùng nghe.

“Ai mà dám giận con bé thì người đó tới số với bà già này.”

Câu nói của bà ấy khiến cho tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía giường của bà ấy đang nằm. Không khí im lặng bao trùm lấy cả viện dưỡng lão, đến mức có thể nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi ở bên ngoài.

Cuối cùng không hẹn mà tất cả đều cười rộ lên trước câu nói vừa rồi. Ngay cả cô cũng cười theo.

Diệp Băng hạnh phúc trong lòng, khi ai cũng đều yêu thương cô như là con gái ruột của họ. Nổi niềm hạnh phúc tràn ngập khắp mọi nơi trong viện dưỡng lão.

Đến tầm trưa, Diệp Băng cùng mấy dì điều dưỡng xuống bếp làm đồ ăn trưa. Cô tận tình múc từng khay đồ ăn cho từng người, mỗi một khay đều đầy ắp thức ăn bổ dưỡng cho sức khỏe của họ.

Sau khi ăn trưa xong sau đó mọi người liền tập hợp lại ở đằng sau vườn hoa.

Vườn hoa này là do chính tay cô bỏ tiền ra kêu kĩ sư xây dựng nên. Vì trước đây, Diệp Băng đã quan sát rất kĩ mọi nơi trong viện dưỡng lão. Ngoại trừ phòng ăn là thoáng đãng thì những nơi khác đều rất gò bó tâm trạng, mà người già thì lại không thích hợp ở trong một không gian quá áp bức.

Do để cho mọi người cảm thấy thoải mái nên Diệp Băng mới quyết định xây thêm vườn hoa. Tuy nó không lớn nhưng không khí thì lại trong lành rất tốt cho sức khỏe, mọi người cũng có thể tự do nhìn ngắm thiên nhiên bên ngoài.

Khung cảnh thơ mộng, yên bình đến kì lạ hiện rõ trước mắt. Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang theo không khí mát mẻ.

Diệp Băng rót nước cho mọi người uống sau đó cũng ngồi xuống cùng mọi người.

“Diệp Băng, hay là con hát cho mọi người nghe đi.” Ông lão ngồi kế bên bồn hoa hồng lên tiếng.

Nghe thấy yêu cầu của ông ấy phút chốc Diệp Băng không biết nên trả lời như nào.

“Đúng rồi. Lâu lắm rồi tụi ta không nghe con hát đó.”

Rất nhanh sau đó ai cũng đều kêu cô hát. Lúc đầu, có hơi do dự nhưng để mọi người không phải thất vọng cô đành chấp nhận yêu cầu hát một bài bất kì.

Diệp Băng bắt đầu cất lên giọng hát ngọt ngào. Tiếng hát nhẹ nhàng, thánh thót vang xa như tiếng hát của thiên thần từ trên thiên đường vọng xuống.

Gió thổi từng đợt xuyên qua các tán lá cây tạo ra âm thanh xào xạc. Như thể nó cũng đang nhiệt tình thưởng thức tiếng hát trong trẻo của Diệp Băng.

Ánh nắng vàng chiếu lên làn da trắng hồng, chiếc đầm trắng phấp phới, mái tóc đen huyền tung bay trong làn gió khẽ lướt qua dung nhan tuyệt sắc.

Diệp Băng như một thiên thần tái thế xuống trần gian, chữa lành cho những người đang bị tổn thương.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.