Hai chiếc giường trắng được ngăn cách bởi một tấm màn cùng màu. Bác sĩ, y tá căng thẳng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Lãnh Hàn Tử bị gãy xương bên tai phải, đùi có dấu hiệu ngưng tụ máu. Nghiêm trọng nhất là phần sau gáy đã bị một vật thể cứng đập vào làm cho máu đổ ra không ngừng, thiếu máu trầm trọng. Lục Thuần Trạch có vẻ là nhẹ hơn nhưng cả cơ thể cũng bị trầy xước rất nhiều chỗ hiểm, vết lớn vết nhỏ chồng chất lên nhau.
Mọi người bắt tay vào công việc giúp hai người họ vượt qua kiếp nạn này. Lý Duật Hành đích thân cẩn thận kiểm tra phần gáy của Lãnh Hàn Tử, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vùng xương cổ. Anh thuần thục vừa kiểm tra vừa xử lý vết thương tỉ mỉ.
“Mau đi làm xét nghiệm máu. Rồi lấy loại máu tương thích tới đây.”
Lý Duật Hành nói với nữ y tá bên cạnh. Cô ta nghe thấy liền nhanh nhẹn thực hiện nhiệm vụ được giao. Một số y tá khác bắt đầu cố định phần xương bị gãy rồi quấn băng, sau đó tiêm thuốc ngay phần đùi để làm tan máu bầm. Trong lúc chờ nữ y tá kia đem máu tới Lý Duật Hành đã đi sang bên kia quan sát tình trạng của Lục Thuần Trạch.
Tuy chỉ là những vết thương không quá nghiêm trọng đến tính mạng nhưng nếu xét theo nhiều hướng vẫn sẽ khó hồi phục. Lý Duật Hành kết luận được rằng hai người họ đã bị vụ nổ tác động vào. Anh cũng không thể đoán được vì sao, bằng con đường nào họ có thể thoát ra được Phong Dạ Hắc.
“Bác sĩ Lý.” – Nữ y tá thì thầm gọi.
Đang tập trung suy nghĩ thì nữ y tá được anh giao nhiệm vụ đi xét nghiệm máu rồi lấy loại máu tương thích tới đang đứng ngay phía sau lưng anh dè dặt. Anh day day thái dương, hít một hơi thật sâu chuẩn bị truyền máu cho Lãnh Hàn Tử. Đến khi anh chuẩn bị truyền lại chẳng thấy bịch máu đâu, khó hiểu mới quay sang hỏi nữ y tá: “Tôi kêu cô đem đến loại máu tương thích. Vậy máu đâu rồi?”
“Bác sĩ Lý, bệnh nhân thuộc nhóm máu Rh-, thuộc nhóm máu quý hiếm nhất. Trong bệnh viện của chúng ta không hề có loại máu đó thưa bác sĩ.”
“Nhóm Rh-?”
Lý Duật Hành sửng sốt, quen biết bao nhiêu năm nay, từng nhiều lần cứu hắn thoát chết trên cả chục lần mà đến tận bây giờ anh mới biết hắn thuộc nhóm máu Rh-, loại máu cực kỳ hiếm chỉ có 1% dân số trên toàn thế giới mới có được. Bất giác anh quay sang nhìn hắn vừa nãy anh đã xử lý vết thương sau gáy, đã cẩn thận cầm máu. Nhưng từ lúc phát hiện rồi di chuyển tới đây hắn đã bị mất khá nhiều máu từ đó. Bây giờ, nếu không gấp rút tìm người hiến máu e là sau vài giờ nữa hắn sẽ thật sự rơi vào tình trạng nguy kịch.
Các bác sĩ, y tá nãy giờ thay phiên nhau sát trùng, băng bó cho Lục Thuần Trạch cũng đã xong. Họ bắt đầu cùng nhau bàn bạc vấn đề cấp bách hiện tại.
“Phiền cô ra ngoài kêu hai người kia vào đây giúp tôi.”
Nữ y tá gật đầu rồi lật đật chạy ra mời A Tuấn và Diệp Băng vào trong. Vừa bước vào ngoại trừ mùi thuốc nồng nặc đặc trưng của các phòng bệnh ra thì cả hai đều cảm thấy không khí trong đây khá căng thẳng. Diệp Băng lướt mắt qua mấy vị bác sĩ, dừng ngay vị trí của Lý Duật Hành. Cả hai tiến vào chỗ ngồi, Diệp Băng là người đầu tiên lên tiếng trước “Bác sĩ Lý, hai người họ sao rồi?”
“Lục Thuần Trạch thì không sao nhưng Lãnh Hàn Tử bị mất khá nhiều máu. Máu của hắn là thuộc nhóm Rh-, nhóm máu khá hiếm. Vì do quá hiếm nên bệnh viện chúng tôi không hề có.”
Diệp Băng bất an hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Lý Duật Hành ngước lên nhìn A Tuấn “Cậu theo hắn lâu như vậy có biết ai cùng nhóm máu với hắn không?”
Bị nhắc tới tên, A Tuấn không nghĩ ngợi gì liền dứt khoát trả lời: “Xin lỗi, tôi không quen biết ai có cùng nhóm máu với lão đại cả.”
Hy vọng cuối cùng về A Tuấn cũng đã bị dập tắt. Căn phòng phút chốc lại trầm lặng.”
“Cha của Lãnh Hàn Tử.” – Cô bỗng nhiên lên tiếng.”
“Cha con ruột thường sẽ chung một nhóm máu. Hai người đã theo hắn nhiều năm như vậy chỉ cần một trong hai người liên hệ đến cha của hắn, kể rõ ràng mọi việc tôi tin là ông ta sẽ đồng ý hiến máu cho con mình.”
Đây là giải pháp đơn giản nhất mà không một ai nghĩ ra được. Nhưng trước ý kiến của cô cả A Tuấn và Lý Duật Hành đều chỉ im lặng.
“Hai người bị làm sao vậy? Chẳng lẽ cha của hắn không còn sao?”
Lý Duật Hành lắc đầu. A Tuấn sợ anh không thể nói ra được nên mới đứng ra giải thích cho cô hiểu.
“Ông ấy vẫn còn sống.”
“Vậy cậu mau liên hệ với ông ta đi.”
“Tôi không thể.”
Diệp Băng chau mày. Trong tình huống gấp rút như bây giờ mà họ còn có điều muốn giấu giếm?
“Tại sao?” – Cô hỏi.
“Hai người họ đã cắt đứt mối quan hệ cha con vào nhiều năm trước. Hiện giờ ông ấy đang sinh sống ở đâu chúng tôi đều không nắm rõ.”
Diệp Băng ngoảnh đầu lại nhìn Lý Duật Hành, muốn kiểm chứng xem lời A Tuấn vừa nói có phải là thật hay không. Anh chấp hai tay lại để ở dưới cằm, gật đầu một cái nhẹ như muốn cô tin những gì A Tuấn nói đều là sự thật.
“Vậy thì bây giờ làm sao đây? Không còn cách nào sao?”
Bất lực, thật sự đã đạt tới đỉnh điểm của sự bất lực. Ai ai cũng trầm mặc, cúi đầu tìm ra cách giải quyết trước khi mọi chuyện càng tệ hơn. Ngay lúc này một nữ y tá khác mở cửa chạy vào, nói với Lý Duật Hành: “Bác sĩ Lý, tôi đã tìm ra người cùng nhóm máu với bệnh nhân rồi!”