Lãnh Hàn Tử chật vật tìm đường thoát ra khỏi mê cung. Từ nãy đến giờ hắn nghe thấy có rất nhiều tiếng bước chân chạy quanh chỗ này. Hắn ngầm biết được kế hoạch của bản thân đã bị lộ tẩy. Trình Tường đang ở một nơi này đó trong toà biệt thự kia ra lệnh cho người giết chết hắn bằng mọi cách.
Trốn vào một góc khuất tối, hắn lấy điện thoại điện vào số máy của Lý Duật Hành. Khoảng vài hồi chuông dài anh bắt máy.
“Cho người vào đi.”
Vừa dứt lời, Lý Duật Hành chưa kịp nói lời nào thông qua loa của điện thoại truyền đến một tiếng nổ lớn, sau đó điện thoại tắt đi. Ngay lúc tiếng nổ trong điện thoại truyền tới thì cách chỗ đó khá xa tất cả đều nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.
“Tất cả xông vào! Nhớ rõ bằng mọi cách phải đưa được Lãnh Hàn Tử và Diệp Băng ra khỏi đây. Cứ gặp người của Trình gia thì thẳng tay giết không cần phải nương tay với bọn chúng!!”
“Rõ.”
Lý Duật Hành khẩn trương cùng tất cả mọi người lái xe xâm phạm vào lãnh thổ của Trình gia.
…
*Đùng… Đùng…*
Hai phát súng dễ dàng hạ gục được hai tên cản trở.
Vừa rồi trong lúc nói chuyện với Lý Duật Hành bị bọn người dưới trướng của Trình Tường phát hiện ra. Hên là trước khi bọn người đó ném bom giác quan của hắn phát giác nghe thấy tiếng bước chân và vài cái bóng đen thấp thoáng dưới nền đất nên mới thoát chết trong gan tất.
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng Trình Tường có máu điên dám cho người sử dụng bom ngay chính nơi hắn vẫn còn đang ở trong đó.
*Đùng!!!*
Toàn thân Lãnh Hàn Tử nhuộm đầy máu, mồ hôi nhễ nhãi trên mặt. Từ ngày đầu tiên hắn gia nhập vào trong bang phái cũng đã mấy năm rồi Lãnh Hàn Tử mới chiến đấu tranh giành sự sống như bây giờ. Cảm giác phấn khích nhiều năm trổi dậy mạnh mẽ.
Cứ xử lý hết tên này đến tên khác dù sức hắn có dai đến đâu vẫn không trụ nổi trước số lượng đông đảo hiện giờ. Có một tên nhanh tay bắn một phát súng vào cánh tay của hắn, viên đạn ghim sâu trong cánh tay, máu men theo miệng vết thương chảy ra như suối.
Lãnh Hàn Tử bắn đáp trả lại rồi gấp gáp tẩu thoát.
Đoàn người của Lý Duật Hành đã tới nơi. Vừa xuất hiện từ xa anh ra lệnh cho thuộc hạ lên súng, bắn hạ mấy tên canh gác, rồi hùng hổ đột nhập vào bên trong biệt thự. Mưa đạn rơi đầy khắp khuôn viên mê cung, thấm đượm vào từng tất đất là máu của những người đã ngã xuống.
Hai bên chiến đấu ác liệt không ai khoan nhượng với ai. Quá trình tẩu thoát Lãnh Hàn Tử vô tình chạm mặt Lý Duật Hành. Họ cùng nhau giải quyết những kẻ ngán đường, sau đó tìm cách an toàn tới được phía biệt thự.
“Trên đường tới đây A Tuấn đã điều tra về căn biệt thự này. Mê cung chúng ta đang ở thật ra nó không phải là một mê cung mà chỉ là một chữ Nôm đơn giản. Hắn đánh lừa bằng cách mỗi nét cuối cùng của chữ đều nối liền lại với nhau.”
“Là chữ gì?” – Lãnh Hàn Tử hỏi.
“Giết.” – Lý Duật Hành trả lời.
“Tôi không rành mấy vụ này cho lắm nên A Tuấn đã gửi cách giải mê cung này cho tôi, nhờ giao lại cho cậu. Cậu mau cầm lấy đi đến giải cứu Diệp Băng đi, còn nơi này cứ để chúng tôi lo liệu.”
Lý Duật Hành dúi chiếc đồng hồ thông minh vào tay Lãnh Hàn Tử. Giao được món đồ quan trọng xong anh bắt đầu cùng thuộc hạ của mình chiến đấu hết mình.
Lãnh Hàn Tử theo chỉ dẫn được vẽ sẵn trên đồng hồ vừa đi vừa cảnh giác. A Tuấn không làm cho hắn thất vọng chỉ cần đi theo hướng vẽ trên màn hình hắn đã thành công tiếp cận được căn biệt thự.
Xông vào, hắn đi tìm khắp mọi nơi cuối cùng phát hiện được căn phòng có dây xích và ổ khoá bí ẩn. Lãnh Hàn Tử cầm ổ khoá lên suy nghĩ vài giây, rồi dùng hết sức phá cửa trước.
Diệp Băng ở trong phòng liên tục nghe thấy tiếng động ngoài cửa không khỏi sợ hãi. Từ nãy đến giờ tiếng súng, tiếng la hét thất thanh ở ngoài kia hù dọa cô một phen đến mức mặt không còn một giọt máu.
Cô sợ Trình Tường lại tới đem cô đi đến chỗ khác thì sẽ uổng công Lãnh Hàn Tử đang ở dưới kia tới cứu cô.
Cánh cửa bật tung ra nhờ có sợi dây xích kiềm lại. Một khoảng trống nhỏ của khe cửa làm cho cô không biết được người bên ngoài là ai. Cho đến khi cô nghe được giọng nói của người đó.
“Diệp Băng, em có ở trong đó không? Là tôi Lãnh Hàn Tử đây, em có ở trong đó thì lên tiếng cho tôi biết đi.” – Lãnh Hàn Tử nói lớn.
Giữa tiếng súng ồn ào ngoài kia nhưng Diệp Băng vẫn có thể nghe rõ giọng của người đàn ông đó. Là hắn… Chính là Lãnh Hàn Tử… Hắn đã tới đây cứu cô rồi.
Nước mắt chảy dài, cô luống cuống gượng đứng dậy, tập tễnh từng bước đi về phía cánh cửa. Khi trông thấy hắn qua khe nhỏ khoé mắt không tự chủ cứ tuôn ra toàn nước mắt, làm ướt nhoè tầm mắt của cô.
“Lãnh Hàn Tử, mau cứu tôi ra khỏi đây đi!” – Lời nói đứt quãng trộn lẫn với tiếng khóc nấc.
Lãnh Hàn Tử chứng kiến bộ dạng bầm tím của Diệp Băng trong lòng đột nhiên lại đau nhói, ngọn lửa muốn giết chết Trình Tường bùng lên mãnh liệt. Hắn cố kiềm chế cảm xúc, vừa an ủi vừa căn dặn: “Đừng khóc, tôi đã ở ngay đây rồi. Em ở đây chờ tôi tìm cách mở khoá, rồi tôi sẽ đưa em ra khỏi đây nhanh thôi.”
Diệp Băng biết hắn sắp rời đi để tìm cách mở khoá nhưng cô vẫn sợ, sợ trong lúc hắn miệt mài tìm phương án thì tên ác ma kia sẽ xuất hiện. Không may Lãnh Hàn Tử gặp hắn, hai bên xô xát lẫn nhau, không tránh khỏi việc một mất một còn.
“Đừng đi được không? Tôi rất sợ!!” – Cô nắm chặt tay hắn níu kéo.
Hắn chăm chú nhìn cô, nói: “Diệp Băng, hãy tin ở tôi.”
Nói rồi hắn rút tay lại, nhanh chân chạy khắp nơi trong căn biệt thự tìm dụng cụ mở khoá.