“Có phải…” – Diệp Băng sốt ruột, chờ Lý Duật Hành nói ra điều mà trong đầu cô đang nghĩ đến.
Lý Duật Hành nhẹ nhàng gật đầu một cái như khẳng định rồi nhàn nhạt nói: “Lãnh Hàn Tử và Lục Thuần Trạch hai người họ là anh em ruột!!!”
Thông tin này quả là một tin gây chấn động.
Hắn vậy mà lại có một người em trai?
“Chuyện này… Lý Duật Hành chuyện này không phải là chuyện để anh đùa giỡn đâu.” – Diệp Băng lắp bắp nói, đại não vẫn chưa chấp nhận được thông tin.
Lần đầu tiên khi Lý Duật Hành cầm trong tay tờ giấy xét nghiệm cũng như Diệp Băng bây giờ không tin đó là sự thật. Để chỉ số chính xác cao nhất anh đã kiểm tra lại rất nhiều lần, kết quả đều y chang nhau, không hề tăng hay giảm một chỉ số nào cả.
“Tôi biết chuyện này rất khó tin nhưng đó là sự thật.” – Anh mệt mỏi ngả lưng ra sau ghế. Cũng vì sự thật khủng khiếp này mà suốt mấy ngày qua hành hạ tinh thần của Lý Duật Hành đủ điều. Bây giờ, cô biết rồi cũng coi như anh giảm bớt một phần áp lực.
Lý Duật Hành quen biết Lãnh Hàn Tử từ nhỏ, chứng kiến hắn từng bước kế thừa Lãnh gia nhưng anh mãi vẫn không ngờ tới hắn lại có một đứa em trai. Từ nhỏ cho đến lớn cũng không nghe hắn nhắc tới, cha của hắn lại càng kín đáo chuyện đời tư hơn.
“Vậy Lãnh Hàn Tử có biết việc này không?” – Diệp Băng nhìn tờ giấy trên bàn rồi hỏi.
“Tôi vẫn chưa nói cho hắn biết. Một khi chuyện Lục Thuần Trạch là em trai của hắn bị phanh phui ra hắn ta dù có chết cũng sẽ cố chấp tìm ra được sự thật đằng sau. Nhưng hiện tại Thuần Trạch lại có quen biết với Trình Tường sẽ gây bất lợi cho chúng ta không ít.” – Lý Duật Hành từ tốn nói, ngồi dậy, cầm lấy tờ xét nghiệm sau đó cất lại cẩn thận “Trước khi biết rõ chân tướng tuyệt đối không được cho ai biết, bằng không hậu quả sẽ rất khó lường.”
“Việc này tôi sẽ giữ kín, tôi cũng sẽ giúp anh một tay tìm ra thân phận của Lục Thuần Trạch.”
“E là ý tốt của cô chắc tôi phải từ chối rồi.”
Diệp Băng ngó đầu qua bàn làm việc nhìn Lý Duật Hành “Tại sao chứ?”
Ngồi vào chiếc ghế xoay, vặn chìa khoá khoá tủ lại cẩn thận, anh từ từ giải thích cho cô hiểu ra vấn đề “Lục Thuần Trạch, thông minh hơn chúng ta nghĩ. Cùng hành động kiểu gì cũng sẽ để lộ ra sơ hở chi bằng chia nhau ra để hành động sẽ tốt. Việc Lục Thuần Trạch cứ giao hết lại cho tôi. Còn về phía cô hãy để ý Lạc Ngưng Định, lợi dụng tên đó để biết thêm về Trình Tường. Như vậy sẽ vẹn cả đôi đường.”
Suy ngẫm lại lời anh nói cô thấy rất hợp lý liền đồng ý “Được.”
“Ha, hắn ta gọi tới rồi.” – Giơ màn hình về phía của cô.
Là Lãnh Hàn Tử gọi cho anh.
Mà cái con người này cũng lạ xài điện thoại xịn nhưng lại chẳng chịu cài chuông điện thoại, lại còn bật chế độ im lặng chả trách khi nãy cô không nghe thấy tiếng chuông mà anh lại nói có người điện.
“Hắn ta kêu tôi đem đồ hắn bỏ quên qua cho hắn.” – Cúp máy xong anh liền nói ra ngay chủ đề cuộc nói chuyện giữa hai người.
Chắc hẳn bây giờ Lý Duật Hành bất lực lắm vì vốn dĩ người để quên là Lãnh Hàn Tử mà lúc nào anh cũng là người đem trả lại. Kiếp trước chắc chắn anh mắc nợ hắn nhiều lắm đây.
Diệp Băng nhét hai cái USB vào trong giỏ xách, vắt áo khoác qua tay rồi nói lời tạm biệt với anh “Cũng tới lúc tôi phải về rồi, lần khác chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Lý Duật Hành không tiễn cô về tại vì anh vẫn còn rất nhiều công việc cần xử lý gấp, Diệp Băng hiểu tính chất công việc của anh nên không quá bận tâm là có tiễn hay không. Cô tới trụ sở đưa đồ cho Lãnh Hàn Tử, có lòng tốt như vậy mà hắn lại giở cái tính ghen tuông vớ vẩn lên với Lý Duật Hành.
“Tôi có việc nên mới ghé qua chỗ của Lý Duật Hành, ngay lúc anh điện tới kêu Duật Hành đưa đồ sẵn tiện thấy vậy tôi mới lấy dùm anh luôn.” – Diệp Băng vừa nói vừa liếc mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Nói muốn gãy cái lưỡi mà cái mặt của hắn vẫn trơ trơ ra nghi ngờ cô làm cho cô tức chết “Tôi nói vậy thôi, anh tin hay không tuỳ anh!”
“Tôi tin em mà.” – Hắn nũng nịu nói.
Bộ dạng bây giờ của Lãnh Hàn Tử khiến cho cô rất hả hê. Tính ra từ lúc đi ra khỏi Kinh Hoạ Lao hắn bỗng trở thành một con người hoàn toàn khác. Nhẹ nhàng, chu đáo, chăm sóc cho Diệp Băng hơn xưa. Gặp hắn nũng nịu với cô cũng biết rõ hắn khác rồi chứ mà như hồi xưa là hắn đã quật cô ra cảnh cáo đủ điều.
“Ngày mốt, em cùng với Lục Thuần Trạch vào Mộng Lao một chuyến.” – Lãnh Hàn Tử trở về dáng vẻ nghiêm túc như thế thường ngày, thông báo cho cô biết việc cần làm sắp tới “Từ vụ nổ ở Phong Dạ Hắc thông qua đó tôi mới phát hiện bên phía dưới Phong Dạ Hắc có một mỏ vàng. Nhưng vì chịu tác động của vụ nổ quá lớn vàng nơi đó đã không còn giữ được hình dạng ban đầu. Mộng Lao và Phong Dạ Hắc vốn dĩ cùng là một mảnh đất, chỉ ngăn cách bởi một vách tường mà thôi.”
Các ngón tay của Lãnh Hàn Tử nhanh nhẹn lướt trên bàn phím, mô hình mảnh đất của Mộng Lao và Phong Dạ Hắc hiện lên trên màn hình.
“Sắp tới sẽ có một nhóm người nơi khác chịu trách nhiệm khai thác vàng ở Mộng Lao. Em và Lục Thuần Trạch trước đây từng ở trong đó sẽ thuận tiện giám sát hơn.”
Tất cả cô đã hiểu hết chỉ có mỗi một việc vẫn thắc mắc “Theo tôi nhớ người của hai nơi đó rất rành về địa hình của Mộng Lao. Sao anh không kêu họ làm mà lại giao cho người chỗ khác? Giao cho người bên mình không phải là yên tâm hơn sao? Tôi cũng không cần phải giám sát hàng ngày.”
Lãnh Hàn Tử tắt mô hình, sau đó chuyển sang cho Diệp Băng coi một mẫu vàng nhỏ có hình dạng rất đẹp mắt “Vì người của chúng ta không có chuyên môn trong việc khai thác. Tôi lại muốn giữ nguyên mẫu của mẫu vàng này. Em xem nếu giữ nguyên chẳng phải rất đẹp phải không?”
Quả thật rất là đẹp… Ngắm một lát rồi Diệp Băng thu hồi tầm mắt lại “Vậy tôi về chuẩn bị trước, lâu rồi mới trở lại Mộng Lao cần phải chuẩn bị đầy đủ mới được.”
Mộng Lao là nơi nguy hiểm đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ “Em đi đi.”
Diệp Băng trở về thu xếp đồ đạc nhưng trong lòng có một cảm giác bất an khác thường. Giám sát với Diệp Băng là chuyện nhỏ nhưng nhiệm vụ lần này cũng có Lục Thuần Trạch tham gia. Từ khi biết Thuần Trạch có mối quan hệ thân thiết với Trình Tường cô đã luôn cảnh giác mọi thứ về anh. Không biết sắp tới anh có hành động gì hay không.
Ngày khởi hành vào Mộng Lao trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Tờ mờ sáng trước cửa nhà đã có xe đợi sẵn đưa cô đến Mộng Lao.
Tới nơi, Diệp Băng xách đồ vào trong, suốt dọc đường đi vẫn là khung cảnh u ám như xưa, mùi hôi tanh nồng không biết từ đâu vẫn bốc lên nồng nặc. Ngôi nhà nhỏ lúc xưa A Tuấn dẫn cô tới vẫn còn nằm ở đó, chỉ khác ở chỗ lớp sơn trên tường đã có vài chỗ bị bong tróc.
Cất đồ đạc trong nhà xong cô trở ra, đi tới chỗ khai thác xem xét một chút. Từ ngôi nhà đến chỗ khai thác cũng không quá xa đi tầm vài phút là tới. Những người được Lãnh Hàn Tử làm việc cật lực, tiếng máy móc, tiếng dụng cụ sắt vang lên inh ỏi.
“Cô tới nhanh vậy…” – A Tuấn từ xa đi tới, rồi đứng ngay bên cạnh nhìn cảnh mọi người làm việc.
“Chỉ sợ tới trễ lão đại của cậu sẽ trách phạt tôi.”
Cả hai cười cười nói nói qua lại vui vẻ, những người đàn ông lực lưỡng phía bên dưới trông thấy có người đang giám sát càng chăm chỉ, tập trung vào việc hơn.
“A Tuấn, chẳng lẽ bên dưới thật sự có vàng hả?” – Diệp Băng hỏi nhỏ.
Cậu nhướn vai, ngay cả cậu cũng chỉ nghe Lãnh Hàn Tử nói chứ cũng chưa thấy tận mắt mẫu vàng mà hắn nói ở ngoài đời bao giờ “Đợi đến khi khai thác xong thì biết liền ấy mà.”