Sở dĩ mẹ cô thành công là vì Tân Chấn Đông yêu bà ấy, dung túng nuông chiều bà ấy.
Tân Chấn Đông nói vậy, Tô Lan Huyên nghe xong cũng coi như được an ủi.
Ít nhất mẹ cô không phải một mình thương nhớ ông ta.
Nhưng mẹ cô và Tấn Chấn Đông đều là người ngang ngược, cứng đầu, đều không chịu nhường đối phương. Cả hai đều là kiểu “tôi yêu anh/cô nhưng tôi không nói, anh/cô cũng nên hiểu”, rồi cứ vậy mà bỏ lỡ nhau.
Những người không biết bày tỏ đều sẽ cất giấu tình cảm của mình trong hành động.
Mẹ cô yêu Tân Chấn Đông nên bà đã lựa chọn sinh ra cô.
Tân Chấn Đông yêu mẹ cô nên ông ta tay trắng gây dựng nên Địa Sát làm quà sính lễ.
Trong xe yên lặng một hồi lâu, Tân Chấn Đông đang đắm chìm trong nỗi bi thương, còn Tô Lan Huyên cũng đang cảm khái, nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc sau, Tô Lan Huyên nói: “Mẹ tôi mang thai đôi, một cái thai đã mất, chỉ còn lại mình tôi. Đến tận lúc chết bà ấy vẫn nhớ đến ông”
Lệ Quốc Phong lừa bà ấy uống thuốc phá thai, nếu không phải thuốc đó không phá sạch sẽ thì cô cũng không có mặt trên cõi đời này.
Hai mắt Tân Chấn Đông đỏ hoe, nước mắt giàn giụa quanh viền mắt, ông ta vừa muốn cười lại vừa muốn khóc: “Là cha có lỗi với mẹ con, một người đàn ông đã từng này tuổi thì cần mặt mũi, thể diện cái gì chứ”
Khi còn trẻ và tràn đầy sức sống, mặt mũi quan trọng hơn bất cứ thứ gì, khi đã đến tuổi trung niên mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận ra trân trọng người trước mắt mới là quan trọng nhất.
Tô Lan Huyên cầm chai sữa lên, tâm trạng phức tạp, khóe miệng giật giật, nói: “Ông còn có lỗi với tôi”
Ngoài việc đóng góp “hạt giống” ra, thân là một người cha như Tân Chấn Đông, ông ta đã không làm tròn trách nhiệm của mình.
“Con gái, cha có lỗi với con” Tân Chấn Đông nhìn Tô Lan Huyên, đột nhiên cúi người một cái thật sâu vuông góc chín mươi độ, thái độ rất chân thành.
Tô Lan Huyên: “…
“Ông không sợ tôi bị tổn thọ hả?”
Cô đâu dám nhận cái cúi người hành lễ này của ông ta.
Tân Chấn Đông vội vàng xoay người sang bên trái, cúi người hành lễ với không khí, nói: “Như vậy sẽ không làm con tổn thọ nữa!”
Đây là cái logic gì vậy?
Quay lại vấn đề, Tô Lan Huyên nhớ đến lời của Trần Hương Thủy bèn hỏi: “Cả đời này hai tay ông đã từng dính máu chưa?”
Tân Chấn Đông nghe cô hỏi vậy liền lập tức lấy ra khí thế của lão đại Địa Sát, vô cùng khí khái, nói: “Hành tẩu tại giang hồ, làm gì có ai không dính một chút máu nào”
“Mạng người thì sao?”
“Cha chưa từng làm mấy chuyện phạm pháp đó” Tân Chấn Đông ói: “Chỉ là lúc cần thiết sẽ dùng một chút thủ đoạn”
Tô Lan Huyên hừ lạnh một tiếng: “Nếu ông không làm, vậy tại sao lúc trước ông lại phải vào đồn cảnh sát uống trà?”
Tân Chấn Đông cười gän, bệnh sĩ chết trước bệnh tim, chống chế: “Đó là vì bạn cũ nhớ cha nên mời cha vào ngồi chơi thôi.”
“Nhân mạch của ông rộng thật đấy, đến cả đồn cảnh sát cũng có bạn cũ của ông” Tô Lan Huyên cũng lười vạch trần ông ta, cô hỏi: “Chuyện nguyên chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Đại Lục gặp tai nạn xe rồi qua đời có liên quan gì đến ông không?”
Nghe cô hỏi vậy, Tân Chấn Đông lập tức thả lỏng.
“Con gái, sao con lại hỏi đến chuyện này?”
“Trước tiên đừng có gọi tôi là con gái, tôi vẫn chưa nhận ông đâu, đừng tưởng nói chuyện vài câu là đã bắt đầu lôi kéo làm quen” Tô Lan Huyên nghiêm mặt lại, hỏi một cách nghiêm túc: “Chuyện này có liên quan đến tôi và Lục Đồng Quân, đương nhiên tôi phải hỏi rõ ràng. Ông cứ nói thẳng đi, ông có liên quan đến chuyện đó không?”
Tô Lan Huyên tỏ ra rất thẳng thắn, không lòng vòng với Tân Chấn Đông.
May mắn là cô không được thừa hưởng từ mẹ cô và Tân Chấn Đông cái tính vòng vo, nếu không cô và Lục Đồng Quân cũng không thể đi đến ngày hôm nay.
Tân Chấn Đông ngẫm nghĩa một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra một chữ: “CóI”
Một chữ “có” này giống như một con dao cùn, “phừn phựt” một tiếng, dường như cô có thể nghe âm thanh bị cắt đứt của quan hệ giữa cô và Lục Đồng Quân.
Xong rồi!
Tân Chấn Đông ngẩn ra một lúc rồi nói tiếp: “Lúc đó cha muốn mở rộng kinh doanh ở bên Thủ đô, tập đoàn Đại Lục phát triển rất tốt nên cha đã nhắm vào nó. Cha đã tìm gặp riêng Lục Quang Tông nhiều lần để đưa ra yêu cầu hợp tác nhưng ông ta không chịu đồng ý, sau đó cha thẹn quá hóa giận, muốn dạy dỗ ông ta một chút nên đã sai người ra tay”
Tô Lan Huyên lập tức thấy chẳng còn tâm trạng gì nữa, nói: “Mắt nhìn của ông tốt thật đấy, nhìn trúng ai không nhìn lại nhìn trúng nhà họ Lục”
“Chuyện này cũng không hoàn toàn là do mắt nhìn của cha tốt. Năm đó cha đã thuê một cố vấn tài chính, người đó nói cho cha biết đầu tư ở Thủ đô là có triển vọng nhất, có thể hợp tác với nhà họ Lục thì sẽ dễ dàng đứng vững được ở Thủ đô hơn”
Khóe miệng Tô Lan Huyên khẽ giật: “Tôi đâu có khen ông đâu!”
Nói chuyện qua lại một hồi mà Tân Chấn Đông thật sự không nghe ra ý trách móc của cô, ông ta còn tưởng cô đang khen mình có mắt nhìn.
Tân Chấn Đông cảm thấy khó hiểu, nghiêm túc nói: “Xin lỗi con gái, cha không nghe ra.”
“Mạo muội hỏi một câu, học lực của ông thế nào?”
“Học xong tiểu học là cha ra ngoài lăn lộn kiếm tiền rồi” Tân Chấn Đông nhớ lại chuyện xưa, còn rất tự hào mà nói: “Cha con không phải là người thích học hành, không có văn hóa như mẹ con, vì thế cha đã ra ngoài xã hội từ sớm”
Tô Lan Huyên: “..: Cô cũng không thể chỉ trích thái độ không tích cực của Tân Chấn Đông vì thái độ của ông ta đang vô cùng tích cực, chỉ là những cách này không thể nào cởi được cái nút thắt chết này.
Lục Đồng Quân lại gọi điện thoại tới, Tô Lan Huyên liếc nhìn màn hình hiển thị rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
ngay là mấy người có văn hóa rất có tâm cơ mà”
Cố vấn tài chính…
Tô Lan Huyên nghe ông ta nói vậy, lần này trong lòng cô lại nảy sinh một suy nghĩ: “Vậy người đó đang ở đâu?”