Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 269: Đồng đội như heo



Lệ Quốc Phong đã vượt ngục, đây là một chuyện lớn.

Tô Lan Huyên cũng thót tim: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Một giờ trước.” Lục Đồng Quân cầm áo khoác lên, mặc lại: “Một giờ, là đủ để Lệ Quốc Phong trốn khỏi thủ đô. Lan Huyên, em đi ngủ trước đi, anh ra ngoài một lát”

“Muộn như vậy rồi, anh đi đâu thế?” Mi mắt Tô Lan Huyên không ngừng giật giật: “Lệ Quốc Phong trốn đi là chuyện của cảnh sát, anh đừng đi, em sợ lắm.”

“Đừng lo lắng, không sao đâu, em ngủ đi.” Lục Đồng Quân hôn lên trán Tô Lan Huyên rồi rời đi.

Bản năng nói với Tô Lan Huyên rằng Lục Đồng Quân nhất định phải giấu cô chuyện gì đó.

Cả đêm nay Tô Lan Huyên trằn trọc không ngủ được, trời sáng rồi cô mới thấy buồn ngủ.

Trong lúc mơ màng, Tô Lan Huyên tựa như nghe thấy Lục Đồng Quân đã trở lại, hình như anh đang gọi điện thoại với ai, không bao lâu sau, cô được anh ôm vào lòng theo như thói quen.

Tô Lan Huyên lại chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại thì đã gần trưa, Lục Đồng Quân lại tới công ty.

Tô Lan Huyên dậy ăn trưa, nhìn thấy Tô Hạo Trần đi ra ngoài, cô hét lên: “Hạo Trần”

Tô Hạo Trần dường như không nghe thấy, tiếp tục bước ra ngoài.

Tô Lan Huyên hét vài lần thì Tô Hạo Trần mới quay đầu lại: “Chị, chị kêu em à?”

Tô Lan Huyên bước tới: “Em đi đâu đấy?”

“Có bạn hẹn em, em ra ngoài đây.”

“Bạn nào đấy?”

Gần đây Tô Hạo Trần hay đi ra ngoài, Tô Lan Huyên cảm thấy bất an lắm, dù sao Lệ Quốc Phong cũng vượt ngục ra rồi.

“Lão Chu, anh ấy sắp ra nước ngoài, mời em ăn cơm đi. Chị, tối nay em về, chị đừng lo.”

Tô Lan Huyên không nhớ lãoChu là người nào, nghe Tô Hạo Trần nói chắc chắn thế thì cô tin ngay.

“Vậy thì em phải cha ý an toàn đấy”.

Tô Lan Huyên bụng lớn như vậy thì đi ra ngoài cũng không tiện.

“Chị, chị vào nhà đi.” Tô Hạo Trần đi tới ga ra, lái xe ô tô đi ra, vừa ra khỏi cửa biệt thự thì có một số lạ gọi vào điện thoại cậu: “Alo, ai đấy?”

“Tôi đợi cậu ở bến tàu, cho cậu nửa tiếng”

Giọng nói ở đầu dây bên kia chính xác là của Lệ Quốc Phong.

Tô Hạo Trần trông có vẻ lo lắng: “Được.”

Tô Lan Huyên ăn cơm trưa xong thì ở nhà tắm nắng.

Buổi chiều chẳng có chuyện gì làm, thật sự rất nhàm chán, cô nhờ Vệ Tây đưa cô đến nghĩa trang.

Tần Chẩn Đông lại quét dọn trước mộ mẹ, có Tần Chẩn Đông canh giữ thì chẳng có một chiếc là nào rơi rớt xung quanh.

“Lão Tần”

Tô Lan Huyên mang theo một ít đồ ăn.

Tần Chấn Đông nhìn nó và hỏi: “Cho cha hay cho mẹ con?”

“Cúng cho mẹ con trước đi, sau đó là cha ăn, vậy mới không lãng phí!”

Tần Chấn Đông: “…”

Cô con gái này thật là có hiệu quá đi mà.

“Con bụng to thể tới đây làm gì.?” Tần Chẩn Đông ngồi xuống phiến đá xanh.

“Lệ Quốc Phong vượt ngục rồi, con sợ lắm nên đến đây gặp cha” Tô Lan Huyên nói: “Lệ Quốc Phong rất ghét cha, ông ta bị bắt ở đây, con lo ông ta mà quay lại mà gặp nhau thì không ổn lắm”

Tần Chẩn Đông không phản ứng gì nhiều trước tin Lệ Quốc Phong trốn khỏi nhà tù, nhưng khi nghĩ rằng Lệ Quốc Phong là người hại Lệ Thu Uyển thì ông ta lại kích động.

“Ông ta mà dám đến thì ông đây sẽ tiễn ông ta xuống địa ngục nhận lỗi với mẹ con” Đôi mắt Tần Chấn Đông bừng lên sự căm hận sâu sắc.

Ông ta đã rơi vào cảnh âm dương cách biệt với người mình yêu, tất cả là do Lệ Quốc Phong mà ra, sao mà ông ta không tức giận được?

“Nào, bây giờ cha đã là một người “chết” rồi, cha cứ ở đây tảo mộ cho mẹ con, rồi chăm sóc bà ấy là được.” Tô Lan Huyên liếc mắt nhìn Trần Chấn Đông nói: “Con không muốn cảnh sát hay bệnh viện thấy cha đâu”

Đánh thắng thì cảnh sát đưa Trần Chẩn Đông đi.

Đánh thua thì bệnh viện chở Trần Chấn Đông.

Rồi cô phải đến sở cảnh sát hay bệnh viện để đón người về hay gì?

Tần Chấn Đông vẫn có không phục, bĩu môi: “Cha con ít nhiều gì cũng đã lăn lộn nhiều năm rồi, nghĩ cha là đứa ngu ngốc à?”

“Mẹ con nằm đây này, cha muốn bà ấy dưới suối vàng không yên ổn à?”.

Tần Chẩn Đông vội vã cầm quần áo xoa xoa bia mộ, như đang vuốt ve khuôn mặt của người yêu: “Thu Uyển, em coi như không nghe thấy gì hết, tính. khí bạo lực của anh là học từ em cả đấy, em đừng tức giận, ha ha, đùa em. thôi, con gái mình mang cho em vịt quay nè, em ăn trước đi rồi anh ăn”.

Tô Lan Huyên nhìn thái độ của Tân Chấn Đông đối với mẹ mình mà lòng đột nhiên trở nên u sầu, nếu như mẹ vẫn còn ở đây, còn có thể yêu nhau thế này thì tốt biết bao.

Cô tin rằng Tần Chẩn Đông chắc chắn là một người chồng tốt, một người cha tốt.

Cô và Lục Đồng Quân luôn show ân ái cho người khác ăn, nhưng bây giờ đến lượt cô ăn cẩu lương rồi.

“Con đi đây”

Ở đây thêm nữa là ăn thức ăn chó tới no luôn.

“Con gái, con ở lại với mẹ thêm nữa đi?”

“Cha ở lại đây là đủ rồi.” Tô Lan Huyên vẫy tay rồi thật sự rời đi.

Tô Khánh Thành đã xuất viện, nghĩ rằng mình lâu rồi không đến thăm nên. Tô Lan Huyên mua ít đồ rồi đi biệt thự của nhà họ Tô.

Không ngờ mình lại bị đút cho miếng cơm chó.

Tô Khánh Thành rất trung thành làm người hầu cho chị Lý ngồi trên ghế salon, ông còn tự cắt trái cây hầu hạ.

Trên bàn còn có rất nhiều đồ trang sức mà Tô Khánh Thành mua cho chị Lý.

“Em thử đeo sợi dây chuyền ngọc trai này lên đi, em chắc chắn sẽ trông rất đẹp.”

“Không được, không được” Chị Lý được yêu mà sợ.

“Tôi tặng cho em mà, em đeo đi.” Tô Khánh Thành lúc này còn tỏ vẻ mình. là người bá đạo.

Tô Lan Huyên đã ở đây rất lâu, cô dựa vào cửa nhìn một hồi lâu, Tô Khánh Thành cũng không có để ý tới cô, vẫn đang cố gắng cua gái.

Chị Lý không nói lại được Tô Khánh Thành nên vẫn đeo lên.

Tô Khánh Thành khen ngay: “Trông đẹp quá, trong khí chất hơn nhiều.”

Chị Lý hơi ngượng ngùng: “Vâng”

“Khụ khụ khụ. ” Tô Lan Huyên giả vờ ho khan tiếng, lúc này Tô Khánh Thành và chị Lý mới để ý tới.

Sơ Lý nhanh chóng tránh xa Tô Khánh Thành, thận trọng đứng lên, tháo chiếc vòng ngọc, trả lại cho Tô Khánh Thành: “Thưa ông, tôi đi làm việc trước”

“Đừng mà, dây chuyền này tôi tặng em rồi.”

Chị Lý bước đi nhanh hơn bao giờ hết.

Tô Khánh Thành nản lòng, ngồi ở trên sô pha trừng mắt nhìn Tô Lan Huyên: “Cha thấy con cố ý không muốn cho cha yên ổn đúng không, khó lắm. mới được gần với chị Lý hơn thì lại bị con phá”

“Lão đồng chí Tô, trước đây cha làm trâu già gặm cỏ non, nhưng bây giờ cả cỏ già cũng không bỏ qua, chậc chậc chậc, đúng là tính Hoa Mai không già đi được.”

Tô Lan Huyên thực sự cố ý nói vậy, đàn ông đều giống nhau cả, có được quá dễ dàng thì sẽ không trân quý.

Cô chỉ muốn phá đám Tô Khánh Thành.

“Nói nhỏ thôi, đừng để cho chị Lý nghe thấy” Tô Khánh Thành nhìn cảnh giác, hạ giọng nói: “Da mặt chị Lý mỏng, không chịu được trêu chọc, được rồi, sao con tới đây? Bụng lớn rồi, không có chuyện thì bớt đi ra ngoài đi”

“Con đến đây để ăn chực cơm tối, con nhớ cơm của chị Lý, con tìm chị Lý đây”

Nói xong, Tô Lan Huyên thật sự đi vào phòng bếp: “Chị Lý, chị Lý, em muốn ăn giò chị làm.”

“Vậy tối nay chúng ta ăn giò”

Tô Lan Huyên “bắt chẹt” được chị Lý, Tô Khánh Thành cũng phải đề phòng, núp sau cánh cửa nghe trộm, sợ Tô Lan Huyên phá đám mọi chuyện.

Tô Lan Huyên và chị Lý đang thì thầm trong bếp, Tô Khánh Thành không nghe thấy, cuối cùng chán nản bỏ đi.

Tài nấu nướng của chị Lý rất tốt, đơn giản chỉ nấu vài món, Tô Lan Huyên. ngửi là đã thấy đói bụng.

“Đồng chí Tô, có cơm tối rồi” Tô Lan Huyên hét trên lầu.

Vừa dứt lời, điện thoại của Tô Lan Huyên vang lên, là Tô Hạo Trần gọi.

Tô Lan Huyên nghĩ rằng Tô Hạo Trần đến ăn, bắt máy: “Hạo Trần, chị đang ở nhà họ Tô, chị Lý làm giò, em cũng qua đây đi”

“Chị ơi, em đi với cha”

Tô Lan Huyên thấy hơi hồi hộp: “Cái gì cha? Em đi đâu?”

Cha của Tô Hạo Trần là Lệ Quốc Phong, nghĩ vậy Tô Lan Huyên ngay lập tức trở nên lo lắng: “Tô Hạo Trần, em đi cùng Lệ Quốc Phong phải không? Đúng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.