Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 272: Hỏi mượn tiền của người già



Lục Đồng Quân châm một điếu thuốc lá lên rồi nói: “Không vội, bây giờ còn chưa tới lúc.”

“Anh cả, anh vẫn còn cố chấp nữa sao, em đã nghe thấy hết cả rồi, bên phía ngân hàng đang hối thúc anh trả lại tiền, dây chuyền vốn bị trì trệ hoàn toàn, niêm yết ra thị trường thất bại, giá trị thị trường thì bốc hơi những hai mươi nghìn tỷ chỉ trong vòng một đêm. Các cổ đông đều hận không thể rút cạn giọt máu cuối cùng của tập đoàn Đại Lục.”

Lục Tây Anh lấy ra một tấm thẻ, khảng khái nói: “Trong này không có bao nhiêu, chỉ tầm trăm rưỡi tỷ,

anh cầm lấy mà giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt đi.”

Lục Đồng Quân nở nụ cười: “Thôi đi, số tiền này của cậu còn không đủ để anh trả tiền lãi một ngày đâu, cậu cứ giữ lại đi.”

“Anh cả, đừng chê ít, chị dâu cũng sắp sinh nở rồi, cứ coi như tiền mua sữa bột cho tụi nhỏ đi.”

Lục Tây Anh nhét tấm thẻ vào tay của Lục Đồng Quân: “Em đã tự mình thành lập nên một văn phòng làm việc, có tập đoàn điện ảnh Vạn Quân, bây giờ em muốn nổi tiếng đã nổi tiếng, muốn tiền bạc đã có tiền bạc, lịch trình làm việc đều xếp kín mít, anh không cần phải lo lắng cho em đâu.”

Lục Đồng Quân thở dài một hơi: “Cảm ơn nhé người anh em.”

Ngay cả khi sắp phải đối mặt với bờ vực phá sản, Lục Đồng Quân cũng không để lộ ra một chút lo lắng sốt sắng nào, trông anh vẫn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra đây là người sắp phá sản.

Lục Tây Anh là người đầu tiên của nhà họ Lục đến đưa tiền cho anh, cho dù chỉ là như hạt muối bỏ biển nhưng tình nghĩa này anh sẽ khắc cốt ghi tâm.

Trong suốt mấy tháng nay tập đoàn Đại Lục liên tiếp phải chịu ảnh hưởng nặng nề, gặp khó khăn bất lợi trên nhiều phương diện, thua lỗ thiệt hại khủng khiếp, ngay cả ở tổ chức Bóng Đêm cũng không được thuận lợi, mấy đường dây vận chuyển cũng bị tổn thất.

Trên thị trường bày bán tràn lan một lô hàng giống hệt như của Bóng Đêm, giá cả chỉ bằng mười phần trăm hàng của anh, thực sự đúng là giá rẻ mạt chỉ bằng một cái bắp cải. Ai mà không ham rẻ cơ chứ?

Thường thì một đế chế kinh doanh càng lớn thì khả năng chịu thua lỗ nghiêm trọng càng kém.

Cũng giống như một lá bài tarot, khi một lá bài rơi xuống, thì tất cả những lá bài phía sau nó đều sẽ đổ xuống.

Lục Tây Anh lo lắng liếc nhìn về phía phòng bệnh rồi hỏi: “Anh cả, anh định khi nào sẽ nói cho chị dâu

biết hết sự tình?”

“Chờ đến khi mấy đứa nhỏ ra đời đã rồi tính sau.” Lục Đồng Quân VỖ VỖ vai của Lục Tây Anh: “Cậu quay về nghỉ ngơi sớm đi, còn về phía ông nội, cậu hãy dành nhiều thời gian ở bên chăm sóc cho ông hộ

anh”

“Vâng ạ” Lục Tây Anh nói: “Anh cả, vậy em đi đây”

Thông tin tập đoàn Đại Lục sắp phá sản cho đến bây giờ vẫn chưa bị rò rỉ ra ngoài, Lục Đồng Quân đã cho người chặn hết mọi luồng tin tức lại, ít nhất là trước khi Tô Lan Huyên sinh em bé thì anh sẽ không thể để cho cô biết được chuyện này.

Sau khi Lục Tây Anh rời đi, Lục Đồng Quân đứng ở hành lang hút xong điếu thuốc, quay người nhìn vào trong phòng, phát hiện Tô Lan Huyên vẫn còn chưa ngủ, anh liền nhanh chóng trấn tĩnh lại, nở một nụ cười trên môi: “Lan Huyên, sao em lại tỉnh rồi?”

“Qua đây” Vẻ mặt của Tô Lan Huyên lạnh lùng nói.

Lục Đồng Quân đi tới, một tay cầm lấy tay của Tô Lan Huyên, một tay còn lại đặt ở trên bụng Tô Lan. Huyên: “Có phải là hai đứa nhóc xấu xa này không nghe lời, lại quậy phá em rồi?”

Tô Lan Huyên vô cùng nghiêm túc nhìn Lục Đồng Quân: “Nói thật cho em biết, có phải là gia đình

chúng ta sắp phá sản rồi không?”

Nụ cười trên khuôn mặt của Lục Đồng Quân bỗng cứng đờ lại, dưới ánh nhìn chằm chằm của Tô Lan. Huyên, anh cũng không thể nói dối cô được nữa.

Một vài giây sau, Lục Đồng Quân thú nhận tất cả mọi chuyện với cô: “Ừm, cũng gần như, sắp phá sản rồi.”

Nghe thấy tin gia đình mình sắp phá sản, Tô Lan Huyên chỉ thở dài một hơi, đưa hai tay lên ôm lấy khuôn mặt của Lục Đồng Quân: “Thứ quý giá nhất trong gia đình của chúng ta từ trước đến giờ đều không phải là những vật chất bên ngoài, mà là anh và các con của chúng ta”

Vì vậy, cho dù thật sự sắp phá sản đến nơi rồi, cô cũng không cho rằng đó là phá sản.

Câu nói này của Tô Lan Huyên khiến một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi như Lục Đồng Quân

bỗng hai mắt đỏ hoe: “Lan Huyên!”

Câu nói này khiến anh cảm thấy ấm áp hơn bất kì câu nói nào anh từng nghe thấy trong đời.

Không một lời phàn nàn trách móc, chẳng hề nói những lời đại loại như cố lên anh sẽ vượt qua được thôi, chỉ là sự chấp nhận nhẹ nhàng đơn giản như vậy, một câu nói êm đềm như mây như gió, khiến cho Lục Đồng Quân cảm thấy toàn thân bỗng tràn đầy năng lượng.

“Yếu trâu còn hơn khỏe bò. Anh đã tiết kiệm được một số tiền dưới tên của các con chúng ta. Chắc được khoảng mấy trăm tỷ, đủ cho gia đình chúng ta sinh sống, lúc nãy Tây Anh đưa cho anh trăm rưỡi tỷ, nói là tiền mua sữa cho bọn trẻ, em giữ lại đi.”

Lục Đồng Quân đặt tấm thẻ vào trong lòng bàn tay của Tô Lan Huyên.

Người giàu có đúng là khác, đã phá sản rồi vẫn có thể có trong tay số tiền mà người khác có khi cả đời này cũng không kiếm nổi.

Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng, Tô Lan Huyên nhớ tới một chuyện, bèn hỏi: “Bây giờ tình hình của công

ty như thế nào?”

“Nợ ngân hàng khoảng tám chín nghìn gì đó.”

Tô Lan Huyên hít một hơi lạnh: “Tám chín nghìn… tỷ?”

Lục Đồng Quân gật đầu lại nói thêm: “Đây mới chỉ là số tiền nợ ngân hàng, thực ra cộng lại những khoản lặt vặt đầu đầu cũng phải tầm mấy nghìn tỷ. Bên phía Bóng Đêm, tiền vốn dự trữ cũng đã không còn nữa. Cách đây không lâu Vạn Hoài Bắc dùng một số tiền để thu mua một lô hàng. Kết quả bị lừa rồi, tổn thất gần một ba nghìn tỷ…”.

Lục Đồng Quân bắt đầu nói rõ hết tất cả mọi chuyện với cô.

Tô Lan Huyên nghe đến da đầu tê dại, cuối cùng cảm khái nói một câu: “Lục Đồng Quân, So với anh, em bỗng nhiên cảm thấy như trước đây mình sống ở khu ổ chuột vậy.”

Các khoản nợ của người nghèo được tính bằng đơn vị “chục nghìn”, còn các khoản nợ của người giàu được tính bằng đơn vị “trăm triệu”.

Cuộc sống chính là một cuộc đánh cược lớn, bắt đầu bằng tay trắng, hạ gục cả thế giới, cũng có thể sẽ biến mọi thứ mình đã có trong tay trở thành con số không tròn trĩnh.

Lục Đồng Quân mỉm cười: “Bây giờ hoàng tử của em cũng bước vào khu ổ chuột rồi đấy.”

“Vậy thì anh cũng là người nghèo đính kim cương.”

Với sự trầm ổn và khả năng của Lục Đồng Quân, đáng lẽ anh sẽ không phải đến bước đường này chỉ trong vòng vài tháng.

Tô Lan Huyên nhạy cảm nhận ra bên trong có gì đó không đúng cho lắm: “Là bị người ta báo thù ư?”.

“Lan Huyên của anh thật là thông minh, không có gì có thể giấu được em hết” Lục Đồng Quân sờ sờ đầu của Tô Lan Huyên, nói: “Thiên Dạ và Địa Sát bắt tay hợp lực, toàn đối đầu với người khác mà tổn thất gần hết. Chồng của em cũng là con người bằng da bằng thịt, không phải là thần thánh, sai lầm là điều không thể tránh khỏi. Lan Huyên có thể yên tâm đừng lo lắng, chồng của em có thể một tay đánh bại thiên hạ thì cũng có thể đứng lên một lần nữa.”

Tô Lan Huyên nhìn thấy sự bình tĩnh ung dung trên người Lục Đồng Quân.

Cho dù có tiền hay không, thì cũng không ảnh hưởng gì lớn lao đến Tô Lan Huyên, chỉ cần có đôi bàn tay, dựa vào khối óc của cô và Lục Đồng Quân, nhất định sẽ không chết đói, hơn nữa nếu có muốn bắt đầu lại từ đầu thì xuất phát điểm cũng cao hơn những người khác.

Điều Tô Lan Huyên quan tâm bây giờ chính là tâm trạng của Lục Đồng Quân, chỉ cần Lục Đồng Quân. cảm thấy không sao thì cô có thể yên tâm được rồi.

Tô Lan Huyên cũng vươn tay ra sờ lên đầu của Lục Đồng Quân, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: “Em. tin tưởng anh, anh chiến thắng, em sẽ cùng anh thống trị thiên hạ, anh thua, em sẽ cùng anh bắt đầu lại mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Đời người mấy chục năm cũng chỉ có vậy mà thôi, trải qua những thăng trầm của cuộc đời mới thú vị.”.

Tâm lý này của hai người họ đúng là… quá tuyệt vời.

Tô Lan Huyên cũng đoán được là bên trong có phần của Tần Kiều Lam, lúc trước cô ta đã từng gọi điện thoại đến đe dọa cảnh cáo, suốt mấy tháng nay cả Tần Kiều Lam và Lệ Quốc Phong đều không có tin tức gì, hóa ra là đang âm thầm bày mưu tính kể.

Lục Đồng Quân cảm động ôm chầm lấy Tô Lan Huyên, nói đùa rằng: “Trước đây anh còn sợ sau khi em biết được sự thật sẽ chạy mất đấy. Vừa mới ngồi vào vị trí mợ chủ của nhà họ Lục chưa hưởng phúc được mấy ngày thì đã không còn nữa rồi.”

“Bốn đứa con trai, em chạy mất chẳng phải là anh được hời hay sao?” Tô Lan Huyên trợn mắt với anh. rồi cô nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, đồng chí Tần lúc trước có đưa cho em năm mươi tỷ đô la Mỹ, em không nhận, bây giờ anh mắc nợ nhiều như vậy, em gọi điện thoại qua cho đồng chí Tần để lấy số tiền đó dùng trong trường hợp cấp bách.”

Tô Lan Huyên vừa nói vừa tìm điện thoại di động: “Em lớn như vậy rồi, đồng chí Tần chưa từng cho em ăn một muỗng cơm, một xu nào, lần này em sẽ trở thành đứa ăn bám xem sao, để ông ta rót chút máu chứ.”

“Lan Huyên, lấy tiền qua người già, làm như vậy có phải không được hay lắm không?” Lục Đồng Quân vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra cho Tô Lan Huyên: “Dùng điện thoại di động của anh mà gọi”.

Tô Lan Huyên: “…”

Tô Lan Huyên thực sự không nhịn được mà bật cười, cô vừa cười vừa vỗ vào tay Lục Đồng Quân: “Anh đúng thật là cũng không khách sáo gì.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.