Thực ra thì mọi người cũng không nhìn ra giá trị thực của chiếc vòng này, chỉ là cảm thấy Tô Lan Huyên nhất định sẽ không mua được.
món đồ gì tốt, hỏi giá cả bao nhiêu cũng là cố ý để làm bẽ mặt Tô Lan Huyên, khiến cho Tô Lan Huyên phải cảm thấy xấu hổ.
Tô Lan Huyên sờ sờ lên chiếc vòng trên cổ tay cô: “Mọi người đang nói đến cái này sao? Là chồng tôi tặng đấy. Anh ấy nói nó chẳng đáng giá bao nhiêu cả, trên đời này không có gì quý giá hơn tôi.”
Thật sự đừng trách Tô Lan Huyên, cô không hề nói dối.
Lúc đó khi Lục Đồng Quân tặng cho cô chiếc vòng này đã nói như vậy.
Đối với Lục Đồng Quân mà nói thì chiếc vòng tay trị giá hơn sáu trăm triệu này thật sự chẳng đáng bao nhiêu tiền, Tô Lan Huyên mới là vô giá.
Vừa nghe nói là do chồng của Tô Lan Huyên tặng, lại không đáng bao nhiêu tiền, mọi người liền vô thức hiểu rằng nó thực sự chẳng có giá trị gì, chỉ là một món đồ bán ngoài sạp chợ mà thôi.
Tuy nhiên cái gọi là không đáng bao nhiêu tiền trong quan niệm tiêu dùng của Lục Đồng Quân hoàn toàn khác với khái niệm không đáng bao nhiêu tiền trong mắt bọn họ.
Lý Hồng Vân mở miệng nói: “Tô Lan Huyên, đàn ông bây giờ đều rất giỏi ăn nói, đừng để người ta đưa một món đồ hàng chợ ra lừa gạt mình. Tuy rằng nói tình yêu là vô giá, đồ vật không quan trọng đắt hay ẻ, nhưng cậu cũng phải hiểu cho rõ ràng câu nói nào là thật lòng, câu nói nào là lừa gạt cho qua chuyện. Tuy nói rằng những người đàn ông chỉ tiền cho cậu chưa chắc đã yêu cậu, nhưng những người đàn ông còn chẳng sẵn sàng chỉ tiền cho cậu thì chắc chắn là không yêu cậu rồi.”
Mọi người đều cho rằng Tô Lan Huyên vô cùng ngốc nghếch, anh chồng của cô tặng cho một món hàng chợ đã dỗ dành được cô vui vẻ như vậy rồi.
Tô Lan Huyên cũng gật đầu đồng ý: “Cậu nói rất đúng, là phụ nữ, nhất định không được để đàn ông dùng lời lẽ ngon ngọt đế lừa dối.
Nhất định phải cẩn thận dè chừng”
Tô Lan Huyên đang nhắc nhở Lý Hồng Vân, nhưng những người khác lại cho rắng cô là một kẻ ngốc nghếch đến bây giờ vẫn không hiểu ý tứ trong câu nói đó.
Ánh mắt của mọi người nhìn Tô Lan Huyên đã chuyển từ xem thường qua khinh rẻ, cuối cùng chuyển thành thương cảm.
Sự thù địch của mọi người đối với Tô Lan Huyên đã ít hơn rất nhiều, nhìn thấy Tô Lan Huyên sống một cuộc sống tồi tệ, lại còn bị đàn ông dùng lời lẽ ngon ngọt để lừa gạt, trong lòng bọn họ cảm thấy thoải mái rồi, trong lòng lập tức có cảm giác hơn người đang đứng ở cao cao tại thương hơn hắn Tô Lan Huyên.
Có chiếc lá xanh như Tô Lan Huyên, mới có thể làm nổi bật lên những bông hoa màu đỏ là bọn họ đây.
Thấy Lý Hồng Vân vẫn chưa có phản ứng gì, Tô Lan Huyên hỏi: “Cậu kết hôn chông cậu bao lâu rồi?”
Lý Hồng Vân mỉm cười nói: “Chúng tôi vừa mới cưới nhau được một tháng, là cưới chớp nhoáng đấy, yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chồng của tôi là người ở đây, gia đình tri thức, cha mẹ anh ấy đều là giáo sư ở trường đại học.”
Kết hôn chớp nhoáng, không có gì lạ.
Tô Lan Huyên lại nghĩ tới chuyện ngay từ đầu cô đã bị Lục Đồng Quân lừa rồi.
Lục Đồng Quân giả vờ nghèo khổ, không biết người chồng này của Lý Hồng Vân là giả nghèo hay là nghèo thật đây.
Đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Lý Hồng Vân vang lên, cô ta liếc mắt nhìn điện thoại, rồi cười nói: “Chồng tôi cũng ở ngay bên cạnh, vậy tôi sẽ gọi anh ấy đến đây đế gặp mọi người chúng ta cùng nhau làm quen. Tô Lan Huyên, lát nữa nhất định tôi sẽ nói giúp cho cậu với anh ấy, để tìm một công việc cho chồng của cậu.”
Nói rồi, Lý Hồng Vân đã đi ra ngoài và nóng lòng muốn đưa chồng của mình tới đây để khoe khoang một trận cho đã.
Mọi người đang ngồi ở đây đều biết rất rõ, trên mặt mang theo nụ cười, trong lòng lại vừa ghen tị vừa khó chịu.
Chẳng bao lâu sau, Lý Hồng Vân đi cùng với một người đàn ông quay trở lại.
Người đàn ông trông khá điển trai, khoác lên mình bộ vest và đi đôi giày da, có vài phần khí chất của một giám đốc điều hành “Đây là Châu Chấn, chồng của tôi” Lý Hồng Vân tự hào giới thiệu với mọi người với vẻ mặt đắc chí: “Hiện tại anh ấy đang phụ trách mảng phát triển thị trường của tập đoàn Huyên Quân tại khu vực Hoa Nam”
“Xin chào mọi người” Châu Chấn vẫy tay với mọi người và vô cùng khảng khái nói: “Bữa ăn này hôm nay tôi sẽ chỉ trả hết”
“Hồng Vân, chồng của cô thật sự rất hào phóng.”
“Vậy chúng tôi phải cảm ơn anh trước rồi gọi món thoải mái đấy nhé.”
Lý Hồng Vân dương dương tự đắc, phẩy phẩy tay: “Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái đi”