Trước đây bọn họ chưa từng tiếp xúc với Lục Đồng Quân, nhưng đều biết tới tên anh thông qua báo đài, TV tạp chí. Người ta nói Lục Đồng Quân là kẻ lạnh lẽo vô tình, tính cách sát phạt quyết đoán, thế nên họ chưa từng nghĩ tới sẽ nhìn thấy khía cạnh dịu dàng này của anh. ”
Sự thực không hề giống như lời đồn. Vương Hồng Nhung nhìn đến ngẩn người. Tô Lan Huyên hiền dịu nói: “Bạn học cũ trước kia của em”
Chỉ vài câu đơn giản, Lục Đồng Quân đã biết Tô Lan Huyên không muốn gặp những người này.
“Cậu Lục, tôi tên là Vương Hồng Nhung, lúc còn đi học, quan hệ giữa tôi và Tô Lan Huyên vô cùng thân thiết, chúng tôi thậm chí còn là bạn cùng bàn nữa.”
Vương Hồng Nhung nhiệt tình duỗi tay ra, nở nụ cười rực rỡ, dáng vẻ cũng cực kỳ mê người.
Để quyến rũ ai ở đây?
Tô Lan Huyên im lặng không lên tiếng, cô muốn nhìn xem Lục Đồng Quân sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Lục Đồng Quân không duỗi tay ra, làm như không thấy: “Vương Hồng Nhung, Ừm, tôi đã nhớ rồi.”
“Cậu Lục, cứ gọi tôi là Hồng Nhung cũng được” Vương Hồng Nhung ngượng ngùng thu tay lại, định đặt mông ngồi xuống.
Lục Đồng Quân mỉm cười khách sáo nói: “Hôm nay là lễ kỷ niệm hai ngàn một trăm chín mươi ngày quen biết của vợ chồng chúng tôi”
Cũng có nghĩa, tôi muốn hẹn hò và dùng bữa riêng với Tô Lan Huyên, người không liên quan vui lòng tránh sang một bên giùm.
Mặt Vương Hồng Nhung đỏ bừng, lần này thật sự không biết phải làm sao. Cẩn thận nghĩ lại những gì Lục Đồng Quân nói, đây chẳng phải là một lần rải cơm chó nữa hay sao?
Người bình thường hầu hết chọn kỷ niệm tròn một năm hoặc tròn một trăm ngày, chẳng ai lại đi lấy hai ngàn một trăm chín mươi ngày làm lễ kỷ niệm cả.
Đây không phải rải cơm chó thì là gì? Lần đầu tiên Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên gặp nhau, quả thực đã cách đây rất lâu như vậy.
Cho dù Vương Hồng Nhung có mặt dày tới mấy cũng không thể tiếp tục ngồi xuống thêm lần nữa.
Mọi người đứng nhìn mà cực kỳ hâm mộ, Tô Lan Huyên này quả đúng là bật hack để trở thành kẻ chiến thắng mà, giấu giếm thật kỹ, không ai ngờ Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân lại quen biết nhau lâu như vậy.
Cẩn thận tính thử, chẳng phải Tô Lan Huyên đã quen biết với Lục Đồng Quân từ khi còn học đại học rồi sao?
Bọn họ vẫn còn nhớ, năm ấy Tô Lan Huyên bỏ học nửa kỳ rồi mới quay lại tiếp tục đến lớp.
Mà thời gian nửa năm đó, chính là lúc Tô Lan Huyên có mang Hạ Láng Hạ Bảo. Sau khi sinh con xong, cô liền quay trở về trường tiếp tục hoàn thành việc học, tốt nghiệp xong thì lập tức đi làm, không có bất cứ liên quan gì với những người bạn học này hết. . truyện ngôn tình
Vương Hồng Nhung xấu hổ đứng lên, Tôn Quê Như nói: “Tô Lan Huyên, vậy chúng tôi đi trước đây, không quấy rầy cô cùng cậu Lục dùng bữa tối nữa.”
“Được.” Tô Lan Huyên lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời: “Quê Như, ngày mùng sáu tháng sáu tôi và chồng sẽ tổ chức hôn lễ, nếu cậu có rảnh thì hãy đến uống chén rượu mừng”
Tôn Quế Như nhận được thiệp mời mà hoảng hốt: “Nhất định rồi, tôi nhất định sẽ đến. Chúc mừng cậu đã tìm được bạch mã hoàng tử của đời mình.”
Có tất cả hai mươi ba người bạn cùng lớp đứng ở đây nhưng Tô Lan Huyên chỉ đưa thiệp mời cho mỗi Tôn Quê Như, chuyện này làm sao bọn họ có thể chịu được?
Vừa nãy trong phòng bao, ngoại trừ Tôn Quê Như, tất cả những người này đều ngồi mỉa mai xem thường Tô Lan Huyên.
Vương Hồng Nhung nhìn thấy thiệp mời trong tay Tôn Quế Như liền vô cùng ghen tị.
Đám cưới của Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên chắc chắn sẽ mời rất nhiều người từ tầng lớp thượng lưu, các doanh nhân thành đạt và những người giàu có.
Nếu có thể xuất hiện ở đó, dựa vào dung mạo và dáng người của Vương Hồng Nhung, chỉ cần tình cờ làm quen được với bất kỳ ai cũng có thể cho cô ta cuộc sống giàu sang phú quý cả đời.
Vương Hồng Nhung rất muốn đến hôn lễ để cậu con rể rùa vàng, nếu biết Tô Lan Huyên che giấu sâu như vậy, cô ta sẽ không đời nào nhằm vào Tô Lan Huyên.
“Vương Hồng Nhung, đi thôi, còn đứng ở chỗ này làm gì?” Tôn Quê Như nhắc nhở.
Mọi người cứ đứng lì ở đây không phải sẽ càng xấu hổ hơn sao?
Vương Hồng Nhung không cam lòng, khẽ cắn môi đi ra bên ngoài, những người còn lại cũng chỉ có thể đi theo.