Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 47: Tìm giúp anh trai



Tô Lan Huyên còn chưa hoàn hồn nên cô theo bản năng ôm lấy cổ đối phương.

Khi Tô Lan Huyên nhìn thấy rõ khuôn mặt trước mắt đang ghé sát vào mặt mình thì suýt chút nữa cô đã bị dọa cho sợ hết hồn.

“Cậu, cậu Lục?”

Đổi lại là bất cứ ai nhìn thấy vết sẹo trên mặt nạ của Lục Đồng Quân đều sẽ bị dọa cho sợ hãi, huống chi là bị bất ngờ không kịp đề phòng như vậy.

“Cô Tô cũng quá nôn nóng rồi, yêu thương nhung nhớ đến nỗi sà vào lòng người khác như vậy à?” Đôi môi mỏng của Lục Đồng Quân khẽ cong lên, nở một nụ cười đầy xấu xa.

Sau khi Tô Lan Huyên định thần lại thì nhanh chóng buông tay ra và đứng dậy từ trong vòng tay của Lục Đồng Quân.

“Cậu Lục ở đây làm gì vậy?”

Ngữ điệu của Tô Lan Huyên lạnh lùng, là cô đang tức giận. Rõ ràng là anh kéo cô trước, thế mà giờ lại lật lọng thành ra cô sà vào lòng anh là sao chứ?

“Tôi cố ý đến đây để tặng quà cho cô Tô.” Lục Đồng Quân lấy món quà đã chuẩn bị từ trước ra.

Đó là một chiếc kẹp tóc hình con bướm được khảm kim cương, nó rất hợp với bộ váy màu xanh nhạt trên người Tô Lan Huyên.

Chiếc váy trên người Tô Lan Huyên là váy khiêu vũ, áo bên trong dạng ống còn bên ngoài phủ một lớp vải voan màu xanh lam, trên lớp vải voan mỏng có thể nhìn xuyên thấu ấy được trang trí hàng chục con bướm màu xanh lam để mỗi khi cô cử động thì lớp vải voan ấy tung bay phấp phới trong gió và những con bướm kia nhìn rất sống động như đang tung bay nhảy múa uyển chuyển vậy.

Tô Lan Huyên chỉ hờ hững khẽ liếc mắt qua, cô không nhận lấy món quà ấy: “Tôi xin nhận tấm lòng của cậu Lục, cảm ơn cậu Lục đã đến tham gia bữa tiệc giới thiệu của gia đình.”

Bởi vì chuyện vừa rồi nên tâm trạng của Tô Lan Huyên vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Người đàn ông và đứa trẻ không phải là thật, nhưng sự việc đều là thật.

Chỉ cần Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh tới phá đám và tiếp tục gây rối tới cùng thì cô sẽ không thể trốn thoát một cách dễ dàng như vậy.

Lúc nãy Tô Lan Huyên ở trong phòng nghỉ đã suy nghĩ rất nhiều, chuyện gì nên đến thì trước sau cũng sẽ đến. Sớm muộn gì thì bí mật trong lòng cô cũng sẽ bị phát hiện.

Mặc kệ Tô Lan Huyên có muốn hay không, Lục Đồng Quân vẫn đưa chiếc kẹp tóc cài cho Tô Lan Huyên: “Không có chuyện Lục Đồng Quân tôi đã tặng quà rồi mà vẫn còn lấy lại đâu.”

Lục Đồng Quân…

Có lẽ là do cùng họ cùng tên nên ba chữ Lục Đồng Quân này mới khiến cho Tô Lan Huyên quên phản ứng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Cô có nên vui mừng vì Lục Đồng Quân đã đi xa và không đến tham gia bữa tiệc này hay không?

Nếu không, cô vẫn không biết phải giải thích như thế nào với anh về những gì đã xảy ra tối nay.

Tô Lan Huyên nhìn Lục Đồng Quân trước mặt mà trong đầu luôn hiện lên một Lục Đồng Quân khác.

“Cám ơn.” Tô Lan Huyên cũng không khách sáo nữa.

Lục Đồng Quân đang ngồi trên xe lăn, ngón trỏ của anh thản nhiên gõ vào tay vịn xe lăn: “Hành động vừa rồi của cô Tô quá nhân từ rồi. Cô dễ dàng buông tha cho hai mẹ con họ như vậy sao?”

Trong bàn cờ ngày hôm nay, người khởi xướng chính là mẹ con Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh. Cập nhật nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.cом

“Đối với kẻ thù, tàn nhẫn chính là cách trả thù tốt nhất. Hơn nữa, tương lai còn dài, khiến cho bọn họ nhìn thấy cuộc sống của tôi càng ngày càng tốt hơn trước, loại trả thù này không phải là thú vị hơn hay sao?”

Với kỹ năng ngụy biện của Tần Huệ Mẫn và Tô Lan Ninh thì phái người đưa đến đồn cảnh sát thì sao chứ?

Trường hợp hôm nay không thích hợp để làm điều đó, nếu không thì Lý Kính Hòa đã làm rồi.

Chu Đức Độ đứng ra, Lý Khánh Thành cũng tỏ thái độ đứng về phía bà ta. Thái độ rõ ràng như vậy là đủ rồi.

Những ân oán riêng tư thì nên tự mình giải quyết.

Sau sự việc ngày hôm nay, cuộc sống của Tô Lan Ninh ở nhà họ Sở sẽ rất khó khăn. Mà Tần Huệ Mẫn cũng đừng hòng mơ tưởng sẽ đứng vững địa vị trong giới các quý bà nữa.

Mà cô cũng sẽ không dễ dàng mà bỏ qua như vậy.

Lục Đồng Quân quan sát biểu hiện của Tô Lan Huyên và nhớ tới phản ứng vừa rồi của Tô Lan Huyên khi đối mặt với đứa trẻ ban nãy.

Anh chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói như có thứ gì đó đâm vào.

Nhưng lúc trước Tô Lan Huyên ở cùng anh, vết máu đỏ tươi trên xe lúc ấy cho thấy đó là lần đầu tiên của cô.

Nghĩ đến đây, Lục Đồng Quân cố nén nỗi nghi ngờ trong lòng lại.

“Cô Tô, tiệc khiêu vũ sắp bắt đầu rồi.”

“Tô Lan Huyên, tớ vừa nghe nói Tô Lan Ninh lại sử dụng chiêu bướm đêm à.” Giọng nói của An Nhã Hân từ dưới lầu vọng lên.

Tô Lan Huyên liếc mắt nhìn xuống lầu, An Nhã Hân hùng hùng hổ hổ chạy lên nói: “Tớ vừa mới rời đi một lát mà không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Hai mẹ con kia thật là ghê tởm, thật là xấu xa bẩn thỉu mà.”

“Tức giận với những người không liên quan thì không đáng chút nào.” Tô Lan Huyên ngẩng đầu nhìn lại thì Lục Đồng Quân đã không còn ở đó nữa.

“Tính tình của tớ nóng nảy như vậy đấy. Đổi lại vừa rồi có tớ ở đây thì hai mẹ con chết giẫm kia dám chơi không?”

“Cục tức của cậu lớn như vậy, có phải An Vân Ngôn lại chọc giận cậu rồi không?”

Tô Lan Huyên cũng thấy kỳ lạ, An Vân Ngôn này lúc nào cũng chọc tức An Nhã Hân. Hai người là anh em cùng cha khác mẹ nhưng lại giống như một đôi oan gia, một cặp kẻ thù truyền kiếp không lệch đi đâu được.

“Vừa rồi tên nhóc kia đã làm rách váy của tớ, tớ phải quay về xe để thay váy khác.” An Nhã Hân thở phì phì tức giận nói: “Tớ với anh ta đúng là có bát tự xung khắc. Tớ đã nói với bố là trong nhà có anh ta thì không có tớ, còn có tớ thì không có anh ta.”

Tô Lan Huyên mỉm cười, đôi khi cô thực sự ghen tị với tính khí cố chấp và ngang tàng của An Nhã Hân.

Chỉ những người lớn lên được bao bọc bởi tình yêu thương mới có tính cách nhiệt tình niềm nở như ánh mặt trời.

Buổi dạ hội bắt đầu.

Màn khiêu vũ mở đầu là do Tô Lan Huyên biểu diễn.

Tiếng nhạc du dương êm dịu vang lên trong đại sảnh, Tô Lan Huyên dang tay bước vào sàn nhảy với những bước nhảy nhẹ nhàng.

Đôi tay thon thả và dáng người thanh mảnh tuyệt vời của cô khi vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Điệu nhảy mà Tô Lan Huyên khiêu vũ chính là điệu cổ điển, khi cô bay nhảy thì những con bướm trên lớp vải voan cũng nhẹ nhàng tung bay nhảy múa theo cô. Dường như Tô Lan Huyên đã biến thành một con bướm và vẻ đẹp của cô khiến người khác phải ngạt thở. ТrцуeлАРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất

Đã lâu rồi Tô Lan Huyên không khiêu vũ, lần khiêu vũ cuối cùng trước đây là từ mấy tháng trước, lúc đó cô bị An Nhã Hân kéo đến quán bar.

Mở màn chương trình bằng một điệu nhảy cổ điển là một chuyện rất hiếm gặp, điều đó tạo ra một cảm giác mới mẻ và mọi thứ hiện ra trước mắt thật đẹp. Đó là một bữa tiệc thị giác thật thịnh soạn.

Tư thế của Tô Lan Huyên rất mềm mại và nhanh nhẹn, những động tác của cô trông thì có vẻ dễ dàng nhưng thật ra lại rất khó, khiến không ít các quý bà và quý cô âm thầm ngưỡng mộ.

Trước ngày hôm nay, không ai biết Tô Lan Huyên. Mà sau ngày hôm nay, không ai là không biết Tô Lan Huyên.

Khúc nhạc kết thúc, vũ điệu hoàn tất và Tô Lan Huyên thực hiện động tác cuối cùng. Lúc này đây khán giả đã nổ ra những tràng pháo tay như sấm.

Vợ chồng Lý Kính Hòa cười tít mắt, họ vừa nhặt được một kho báu.

Tô Lan Huyên cười một cách nhã nhặn và lui ra khỏi sân khấu.

Sàn nhảy tiếp theo xin được giao cho người khác.

Tô Lan Huyên đi ra phía sân sau nghỉ ngơi. Cô thay chiếc váy khiêu vũ ra, lúc này cô mới rảnh để uống một ly nước để bình tĩnh lại cho đỡ sợ.

Tô Lan Huyên biết hôm nay sẽ là một bước ngoặt của vận mệnh cuộc đời cô, từ nay về sau cuộc sống của cô sẽ không còn bình yên nữa.

Tô Lan Huyên lặng lẽ hít thở vài hơi rồi cô lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua tin nhắn, không có tin nhắn của anh.

Cô cảm thấy trong lòng như mất mát đi điều gì đó.

Tô Lan Huyên đặt ly nước xuống rồi đi vào phòng khách.

Đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ăn điểm tâm. Khi cậu bé nhìn thấy Tô Lan Huyên đi tới thì liền rụt rè sợ sệt đứng lên: “Dì xinh đẹp à, cháu thành thật xin lỗi. Bé Bảo không cố ý nói dối đâu ạ.”

Đứa nhỏ này thật là thông minh.

Nếu biết nhìn sắc mặt và nhìn vào đôi mắt đen láy ấy là biết cậu nhóc này rất cẩn thận và suy nghĩ rất nhiều.

“Vậy cháu hãy nói cho dì biết tại sao cháu lại nói dối để gạt người khác chứ? Bố mẹ của cháu đâu?”

Có lẽ thoạt nhìn đứa trẻ này giống với đứa trẻ có duyên không phận với cô ngày trước nên tình mẫu tử của Tô Lan Huyên đã được khơi dậy.

“Cháu không có bố mẹ. Cháu là một đứa trẻ mồ côi. Cháu có một người anh trai. Khi cháu và anh trai thất lạc nhau thì cháu đã rơi vào tay của cái chú xấu xa đó.” Cậu bé cúi đầu: “Cái chú xấu xa kia nói chỉ cần đi theo chú ấy đến đây gọi dì là mẹ thì sẽ có thức ăn ngon, có quần áo để mặc và sẽ có người thương yêu cháu. Còn nếu không thì họ sẽ đánh cháu.”

Tô Lan Huyên cảm thấy mềm lòng, cô xúc động đến mức có cảm giác như muốn ôm cậu bé vào lòng.

Bé Bảo khiến người ta vừa nhìn đã yêu thích, da trắng mũm mĩm, ánh mắt rất đẹp, thậm chí có vài phần quen thuộc.

Bé Bảo tiu nghỉu nói: “Dì xinh đẹp à, dì sẽ không tức giận bé Bảo đúng không?”

“Không đâu.” Tô Lan Huyên liền ôm lấy bé Bảo.

“Có thật vậy không?” Bé Bảo vui mừng và hỏi: “Dì xinh đẹp à, dì có thể giúp cháu tìm lại anh trai được không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.