Lão Nam Nhân – Trì Tổng Tra

Chương 10



Chị gái rời đi một lúc lâu, lão nam nhân vẫn ngồi trên ghế như cũ.

Cửa đột nhiên vang lên tiếng mở khóa, anh nhìn sang, mở cửa là một thân ảnh cao lớn của thanh niên.

Cậu đeo một chiếc túi đơn giản, đi đường mệt nhọc, đỡ lấy cửa nhìn thấy lão nam nhân ngây ngốc ngồi trên ghế sofa, bước vào.

Ánh mắt cậu lướt qua thùng mì tôm để trên bàn ăn liền nhíu mày lại.

Cậu ném cặp sách xuống, xắn tay áo đi vào phòng bếp mở tủ lạnh.

Động tác thuần thục này khiến lão nam nhân tưởng rằng đây là khoảng thời gian em trai vẫn còn đi học cấp 3.

Mà chị gái vừa xuất hiện chỉ là ảo giác của anh. Nhưng tất cả những thứ này đều không phải ảo giác, chị gái đã dùng chiếc cốc duy nhất đặt trên bàn trà nhỏ, tràn đầy cảm giác tồn tại.

Lúc lão nam nhân vẫn còn ngẩn người, em trai từ phòng bếp đi ra, hai tay còn ướt, mở ngăn kéo trong tủ lấy thuốc:”Đến đây uống thuốc.”

Thấy lão nam nhân vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, lông mày em trai nhíu lại, nghĩ rằng lão nam nhân vẫn còn đang tức giận, không để ý đến cậu.

Cả đêm chạy mất không nói gì, còn ăn mì gói chà đạp dạ dày của bản thân, đáng thương như vậy cho ai xem? Còn không phải cho cậu xem!

Em trai đang định nổi giận, đột nhiên ánh mắt rơi xuống chiếc cốc duy nhất trên bàn trà nhỏ.

Cậu bóp viên thuốc trong lòng bàn tay, tiếng ken két của vỏ nhựa vang lên, cậu hỏi:”Ai đã đến đây?”

Lão nam nhân không nói.

Em trai càng lớn tiếng hơn:”Ai đã đến!”

Cậu đi đến cạnh bàn trà, cầm chiếc cốc lên nhìn, thấy mép cốc có vết son môi, nheo mắt lại:”Phụ nữ?” Cậu thấy khuôn mặt lão nam nhân cứng đờ:”Địch Thiến đã đến đây?”

Cả người lão nam nhân run rẩy, em trai đặt chiếc cốc xuống bàn:”Chị ta đến bảo anh khuyên tôi đúng không?”

Lão nam nhân rụt cổ vẫn không nói chuyện. Em trai đột nhiên hất cả cốc lẫn thuốc đi, nắm lấy cổ áo của lão nam nhân, kéo anh vào phòng ngủ.

Lão nam nhân lại khóc, anh gỡ tay em trai:”Cậu đừng…đừng như vậy.”

Em trai cười gằn:”Làm sao? Người phụ nữ anh yêu sâu đậm quay lại, cảm thấy có lỗi với chị ta?”

Lão nam nhân vừa khóc vừa lắc đầu, vẫn không nói chuyện.

Anh không ngừng kháng cự, nhưng vẫn bị người trẻ tuổi khiêng lên, ném xuống giường. Lão nam nhân vẫn còn đang khóc, lúc bị người xé quần áo, khóc đến nấc cục.

Bỗng nhiên em trai dừng tất cả động tác, cậu dịu dàng sờ mặt lão nam nhân:”Anh không có đồng ý với chị ta đúng không?”

Lão nam nhân im lặng chảy nước mắt, biểu cảm trên mặt của em trai từ ôm hy vọng dần dần trầm xuống.

Cuối cùng, cậu cười tự giễu:”Tôi nên biết anh yêu chị ta nhiều như vậy, làm sao sẽ không đồng ý chứ.”

Vừa dứt lời, lão nam nhân thấy em trai khóc.

Yên lặng chảy nước mắt.

Lúc cậu nhìn lão nam nhân, đôi mắt vẫn luôn lấp lánh như ngôi sao.

Ngôi sao của anh biến mất rồi.

Em trai cúi đầu hôn môi lão nam nhân, nhẹ giọng nói:”Tôi hận anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.