Lão nam nhân đã 2 ngày không đi làm.
Anh vẫn còn cáu kỉnh, Thích Tranh tức giận nghĩ.
Tức giận lại mang theo chút lo lắng, nhỡ đâu không đi làm vì chuyện khác thì sao?
Thích Tranh nhấn số trên điện thoại bàn gọi trợ lí vào.
Trợ lí bước vào nhìn thấy mặt ông chủ mình xám xịt, hỏi cái người phiên dịch mới đến xảy ra chuyện gì, không đến là không muốn làm nữa có phải không?
Trợ lí mặc dù trong lòng khó hiểu nhưng cũng không dám nói nhiều, dù sao ông chủ với người phiên dịch đó giống như chưa từng trao đổi trực tiếp.
Phiên dịch cũng không phải là người ông chủ cần, mà là bên bộ phận quan hệ xã hội cần.
Hơn nữa, bộ dạng người phiên dịch hôm đó đi ra khỏi phòng làm việc của ông chủ đã sớm truyền khắp công ty rồi. Mọi người đều đang đoán ông chủ cùng người phiên dịch kia rốt cuộc có quan hệ gì?
Có người đoán phiên dịch cướp phụ nữ của ông chủ.
Dù sao trợ lí cũng biết, ông chủ thích một người hộ công lớn hơn cậu nhiều tuổi, dáng dấp rất bình thường.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng công việc vẫn phải làm theo trình tự. Trợ lí nghiêm trang báo cho ông chủ, nói phiên dịch viên xin nghỉ, nhân sự bên kia đã phê chuẩn, đại khái không thể tùy tiện đuổi việc.
Vừa dứt lời, trợ lí liền thấy hối hận.
Cậu không có thăm dò thái độ của ông chủ đối với người kia là như thế nào, nếu như mất hứng liền đuổi việc cả cậu và người kia thì phải làm sao?
Trợ lí lại bổ xung:”Có điều người phiên dịch này kì cục quá, mới đi làm có mấy hôm đã xin nghỉ ốm.”
Thích Tranh cau mày:”Cái gì?”
Trợ lí nuốt nước bọt:”Anh ta quá kì cục.”
Thích Tranh đặt bút xuống:”Tại sao lại bị ốm?” Giọng điệu cậu ghét bỏ, sắc mặt khó coi.
Trợ lí còn chưa kịp thăm dò thái độ của ông chủ đã thấy ông chủ mặc áo khoác đi ra ngoài.
Phụ tá ôm văn kiện, có hơi mông lung. Trong đầu nghĩ mình thật sự không nên nói bậy mà, đây nào phải thái độ đối với tình địch.
Khi Thích Tranh lái xe đến dưới lầu nhà lão nam nhân, lão nam nhân vừa từ bệnh viện về. Vết thương ở chân anh bị nhiễm trùng, bị sốt liên tục.
Rõ ràng anh xử lí vết thương không đúng thời gian nên vết thương đã bị thối rữa.
Lão nam nhân xách túi thuốc từ trên taxi xuống, khập khễnh bước đi.
Mấy hôm nay anh ngủ không đủ, ăn uống cũng không đàng hoàng, cơn sốt nhẹ càng làm cơ thể anh mất nhiều nước.
Đầu tóc lão nam nhân bù xù, vành mắt thâm đen, môi khô trắng bệch, hai gò má cũng hõm lại.
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm mặt đường, cho đến khi xuất hiện đôi giày da trước mặt.
Từ đôi giày nhìn lên chính là khuôn mặt lạnh lùng của Thích Tranh.
Lão nam nhân giật mình chốc lát, sau đó lễ phép gật đầu:”Chào Thích tổng, sao cậu lại có thời gian ghé qua đây vậy?”
Thích Tranh nhíu mày, môi mím chặt.
Rất tốt, mới mấy ngày không gặp khẩu khí cũng có rồi, từ Tiểu Chân đổi thành Thích tổng rồi.
Mặc dù gọi cậu là Tiểu Chân, cậu rất không vui.
Nhưng gọi cậu là Thích tổng, cậu càng không vui.
Thích Tranh:”Công ty trả tiền mời anh đến, anh đã suy nghĩ nếu như bỏ bê công việc sẽ gây ra tổn thất như nào cho chúng tôi chưa?”
Lão nam nhân nhẹ nhàng gật đầu:”Thật xin lỗi, nếu như ảnh hưởng lớn quá, tôi có thể đề cử cho công ty một phiên dịch mới. Tiền lương tháng này không cần trả cho tôi, để làm tiền bồi thường tổn thất đi.”
Mắt Thích Tranh khẽ mở:”Anh không làm nữa?”
Lão nam nhân rũ mi mắt:”Đây không phải là sợ chậm trễ công việc hay sao? Nói gì đến việc muốn làm hay không.”
Đột nhiên điện thoại Thích Tranh reo lên, cậu nhận máy, đầu bên kia là hộ công. Cô khóc đến mức lời nói không rõ ràng, nhưng tóm lại là nhờ Thích Tranh giúp đỡ.
Thích Tranh nắm chặt điện thoại, lần đầu tiên không biết phải làm thế nào.
Cậu biết mình nên lên xe đi gặp hộ công ngay lập tức, nhưng chân cậu không thể cử động được.
Cậu cực kì tức giận, tất cả là tại lão nam nhân đứng trước mặt này.