Nếu như nói lúc đầu lão nam nhân không hiểu tại sao gương mặt này lại có thể khiến em trai có hứng thú.
Đến khi nhìn thấy hộ công, anh liền hiểu ngay.
Thực sự rất giống nhau, mặt mày mắt mũi, dịu dàng y chang nhau.
Lão nam nhân mặt mày ảm đạm, đứng sau Thích Tranh.
Thích Tranh nhìn thấy hộ công, liền chạy nhanh đến.
Hóa ra chồng cũ của hộ công xuất hiện, hai người họ cùng nhau đi ăn, lại ầm ĩ một trận.
Không biết là ai đi ra, cầm dao muốn chém vào bọn họ, chồng cũ vì bảo vệ hộ công, bây giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Trên tay hộ công không có nhiều tiền, quen với người có nhiều tiền chỉ có mỗi Thích Tranh.
Hộ công còn nhìn thấy cả lão nam nhân, cô cũng không quan tâm mặt mũi nữa, nắm chặt tay áo Thích Tranh, muốn quỳ xuống cầu xin cậu giúp đỡ.
Cầu xin cậu cứu chồng cũ mình, bằng bất cứ giá nào cô cũng sẽ trả lại tiền.
Lão nam nhân hoàn hồn khỏi sự đau lòng khi bị coi làm thế thân, biết tình huống hiện tại là như thế nào.
Rõ ràng người phụ nữ này không thích em trai, nếu không sao có thể cầu xin em trai bỏ tiền ra cứu chồng cũ mình chứ.
Cho dù anh vừa tức giận, nhưng dù sao đó cũng là em trai mình.
Lão nam nhân muốn bênh vực, nhưng Thích Tranh một chút phản ứng cũng không có làm lão nam nhân tức đến đòi mạng.
Anh ở sau lưng Thích Tranh chán nản lên tiếng:”Chị gái này, các người đều không mua bảo hiểm y tế sao?”
Hộ công cúi đầu hổ thẹn:”Tôi không thể cho anh ấy dùng…anh ấy…không có.”
Ok, hóa ra chồng cũ là người không có công việc, chơi bời lêu lổng lại không có bảo hiểm y tế.
Em trai ưu tú anh nuôi lớn lại không bằng loại đàn ông như này sao?
Lão nam nhân không còn gì để nói nhưng Thích Tranh quay đầy trừng mắt nhìn anh:”Anh đừng nói chuyện.”
Anh bảo vệ em trai, em trai lại bảo vệ người phụ nữ này.
Trong lòng lão nam nhân đau nhức, nếm cảm giác ghen tị đủ rồi.
Đây là cảm giác anh chưa từng thử qua, quá chua rồi, chua đến mức người cũng thay đổi.
Ngay cả năm đó em trai nói có bạn gái, anh cũng không hề ghen như vậy. Có lẽ bởi vì, lần này em trai yêu thật lòng rồi.
Thích Tranh dịu dàng nói với hộ công:”Chị đừng gấp, tôi sẽ giải quyết cho.”
Sau đó kéo lão nam nhân đi.
Lão nam nhân nhìn cậu đi về phía đóng tiền viện phí, ở sau lưng cậu nói:”Người phụ nữ kia rõ ràng không thích cậu, còn đã li hôn, còn nhớ mãi không quên chồng cũ, tôi không đồng ý.”
Anh đồng ý buông tay là hy vọng em trai có thể tìm được một người phụ nữ tốt, không phải tìm một người phụ nữ không thích cậu.
Thích Tranh không để ý đến anh, cầm thẻ xếp hàng.
Lão nam nhân nhìn cậu thật sự có ý định trả tiền liền không nhịn được kéo tay áo cậu. Ý của anh là, người vẫn còn đang cấp cứu, không cần trả tiền vội.
Trước tiên phải nói rõ với hộ công, tóm lại là có ý gì? Sau này định trả tiền thuốc như thế nào?
Lão nam nhân suy cho cùng quản chuyện nhà cửa nhiều năm như vậy, còn nuôi một đứa trẻ, tiết kiệm thành tính.
Nhưng tất cả những khuyên nhủ và nôn nóng của anh đều rơi vào mắt Thích Tranh, kiến thức hạn hẹp, mắt không rời khỏi mặt bàn, vì chút tiền này mà gấp gáp.
Thích Tranh cậu thiếu chút tiền này sao? Không thiếu.
Sự khinh thường trong đáy mắt cậu làm cho lão nam nhân mông lung, anh chưa bao giờ nghĩ, có một ngày em trai sẽ dùng loại ánh mắt khinh thường như vậy nhìn anh.
Trước kia dù em trai có chê ngoài miệng nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn anh.
Giống như con một con buôn tiểu nhân, mặt mũi nghèo kiết xác.
Nhưng Nam Nho anh, nhiều năm như vậy chỉ vì nuôi cậu, mới từng bước từng bước trở thành như ngày hôm nay.
Anh cũng không muốn bủn xỉn, muốn hào phóng, muốn không lo lắng vì tiền. Nhưng anh không thể, anh có thể không sao nhưng em trai không thể không được ăn no, mặc ấm, không thể không được đến trường.
Nhưng hôm nay, em trai vì điều này mà coi thường anh.