Khi Thích Tranh nói câu kia, lão nam nhân nghe thấy.
Anh hoàn toàn không đi mà ngồi ở ghế ngoài cửa phòng bệnh vùi đầu vào người. Lúc hộ công vào phòng, vẫn còn lên tiếng chào hỏi anh.
Giọng cô dịu dàng hỏi anh có muốn vào cùng không, cô giống như rất thích anh, thân thiết với anh không có lí do.
Thật ra lão nam nhân không có cảm giác quá lớn đối với hộ công, mặc dù ấn tượng ban đầu không tốt, nhưng anh có thể nhìn ra, hộ công có một sức hút kì lạ không thể giải thích, nhưng anh cũng không tức giận với cô được.
Lúc Thích Tranh nói hôn hộ công xong, lão nam nhân nắm chặt nắm đấm đi ra ngoài, cho đến khi vội vàng đi ra ngoài bệnh viện, mới cảm thấy chân đau.
Quá đau, đau đến thương tâm.
Sau đó, ở ngoài cổng bệnh viện, người đi tới đi lui có thể nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, vò đầu bứt tóc.
Anh cực kì khó chịu, phải cắn chặt răng mới không để mình khóc.
Lão nam nhân không phân biệt rõ, rốt cuộc khó chịu vì em trai đã chết và sự biệt li đột ngột.
Hay là em trai đã quên hết mọi thứ, anh trơ mắt nhìn em trai đến với người khác.
Một đao này, đâm anh phát đau.
Lúc này người bạn gọi điện thoại đến, trong điện thoại chất vấn lão nam nhân, hỏi anh đang ở đâu, lần trước coi mắt như thế nào?
Lão nam nhân không nói nên lời trên điện thoại, cúp máy, nhắn cho bạn một tin nhắn ngắn, nói rằng không còn liên lạc nữa.
Anh ngồi trên xe buýt, không biết mục đích là đến đâu, chờ đến khi xe dừng lại, anh mới hoàn hồn.
Đây là nơi xa hoa truỵ lạc, khắp nơi đều là quầy rượu.
Lão nam nhân rất ít khi đến những nơi như này, nhưng anh thật sự muốn uống một ly.
Anh đẩy cửa vào, hình ảnh thật sự không tính là quá tốt, bởi vì quần áo nhăn nhúm, đôi mắt đỏ hoe, cả người nhợt nhạt.
Vì vậy lúc anh đi vào, căn bản không có ai nhìn anh.
Anh cũng không muốn nhìn người khác, chỉ hồ đồ muốn uống rượu.
Lão nam nhân tìm một cái bàn nhỏ, gọi ít rượu. Anh vẫn có thể uống rượu, trước kia lúc làm việc, không biết uống rượu sẽ không giải quyết được chuyện.
Em trai ghét nhất là dáng vẻ anh uống rượu, khi đó cậu vẫn còn nhỏ, mặt vẫn có thịt, đi đôi dép nhỏ lạch bạch chạy đến đưa nước và khăn mặt.
Bởi vì sợ anh vứt bỏ cậu nên cẩn thận chăm sóc.
Sau đó em trai gan lớn hơn, nói lão nam nhân như vậy ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ như cậu.
Suy cho cùng anh cũng không muốn làm người giám hộ nát rượu.
Khi đó lão nam nhân vừa nôn xong, khóe mắt còn có nước, anh chỉ vô lực nói:”Tôi phải kiếm tiền nuôi cậu, Tiểu Chân.”
Em trai bĩu môi nói:”Em sẽ nuôi anh.”
Lão nam nhân say, say đến không phân biệt được trời nam đất bắc.
Trong mơ thấy em trai nói:”Em sẽ nuôi anh, sau đó từ hình dáng đứa trẻ biến thành dáng vẻ trưởng thành.”
Em trai thâm tình nhìn anh nói:”Chị, em có thể hôn chị không?”
Lão nam nhân chợt mở mắt, tim đập rất nhanh.
Giây tiếp theo, anh phát hiện có chỗ không đúng. Cả người anh trần truồng nằm trong quán rượu.
Phòng tắm bên cạnh còn có tiếng nước.
Lão nam nhân vẫn còn mơ hồ, lúc này có người từ trong phòng tắm đi ra, cơ thể trần truồng, mặc áo choàng tắm, nước từ trên tóc rơi vào trong áo choàng.
Thật sự rất đẹp trai, rất có mị lực.
Người nọ nhìn lão nam nhân cười ngả ngớn:”Anh tỉnh rồi?”