Đàm Dã vẫn đứng bên ngoài gõ cửa, y nói muốn báo cảnh sát, kết quả âm thanh bên trong dần dần yên lại.
Thật lâu sau mới nghe được giọng nói của lão nam nhân bên trong truyền ra nói, cậu đi đi không cần phải để ý đến.
Làm sao có thể không để ý, nhưng một lát sau cửa liền mở ra.
Đàm Dã trợn mắt nhìn Thích Tranh, lại nhìn lão nam nhân.
Bất ngờ là lão nam nhân nhìn giống như không hề bị thương, chỉ ngồi xổm cạnh tường khóc, nhìn rất chật vật.
Thích Tranh không để ý đến Đàm Dã, từ trên cao nhìn xuống lão nam nhân:”Anh muốn đi cùng cậu ta sao?”
Cậu dùng loại giọng điệu lạnh nhạt, giống như nói chuyện với người bình thường.
Cậu tiếp tục nói, có thể đi, sau này hai người không còn quen biết nữa, công việc cũng không cần tiếp tục, cậu sẽ không ép anh ở lại, hy vọng lão nam nhân có thể tìm được đối tượng thay thế.
Thích Tranh nói cách giải quyết giống như cắt đứt mọi chuyện.
Giọng điệu này khiến cho lão nam nhân cắn chặt răng, ngừng khóc.
Đàm Dã là người ngoài cuộc nên tỉnh táo nhất, mặc dù có lòng muốn mang lão nam nhân đi, những cũng sợ mình là kẻ xấu phá hoại nhân duyên.
Thích Tranh đột nhiên cười nhạo nói:”Nếu tôi thật sự là em trai anh, anh cũng đối với cậu ấy như thế này sao?”
Lời này khiến cho Đàm Dã khó hiểu nhưng lại làm cho lão nam nhân ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Thích Tranh.
Là tủi thân và áy náy, lại tức giận và thỏa hiệp.
Lão nam nhân chậm chạp, vất vả mới nói ra được âm thanh đã kìm nén.
Anh nói với Đàm Dã:”Tôi không sao, cậu đi trước đi. Không cần lo lắng, cậu ấy sẽ không làm gì tôi cả.”
Mà lần này, Thích Tranh chậm rãi đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách Đàm Dã ngoài cánh cửa.
Cậu quay đầu, hỏi lão nam nhân ngồi trên mặt đất:”Không chạy?”
Mới vừa rồi, phản ứng đầu tiên của lão nam nhân là bỏ chạy, sau đó bị chăn quấn chặt ngã lộn nhào xuống đất, làm vỡ nhiều đồ đạc.
Khi anh chạy đến cửa liền bị Thích Tranh túm gáy ấn vào cửa.
Lão nam nhân vừa tức giận vừa gấp gáp vừa đau, lúc này Thích Tranh ghé vào tai anh nói:”Anh nghĩ tôi tin anh và hắn ta làm rồi sao?”
Cậu nắm chặt eo lão nam nhân, trên eo hằn dấu tay.
Chăn của lão nam nhân bị rơi xuống, anh nghe thấy Thích Tranh nói:”Anh có biết da mình rất mỏng manh không?”
Anh cảm giác thịt sau gáy có người ngậm lấy, hung hăng mút vào.
Chờ đến khi được buông ra, chỗ bị cắn cũng tê rần, lưu lại sự ẩm ướt phía trên, thật lạnh.
Ngón tay thô ráp của Thích Tranh lau lên dấu vết bị cậu mút ra:”Trên cổ của anh, trừ dấu vết tôi để lại, chẳng có gì cả.”
Lão nam nhân muốn trốn tránh, cổ họng yếu ớt lại bị Thích Tranh nắm, thậm chí có hơi dùng sức ấn vào yết hầu anh, khiến anh khó chịu, ho khan không ngừng.
Thích Tranh tiếp tục nói:”Biết rõ anh lừa tôi, nhưng tôi cực kì tức giận, tôi thậm chí muốn dùng cái gạt tàn thuốc đập chết hắn, anh biết không, tôi suýt chút nữa trở thành tội phạm giết người vì anh.”
Lão nam nhân sợ hết hồn, xin lỗi cậu để cậu thả mình ra, lại bị cậu bịt miệng.
Đàm Dã ngoài cửa lo lắng, tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, trong cửa lão nam nhân bị Thích Tranh đè lên cửa.
Rõ ràng anh cảm thấy người sau lưng hưng phấn, giống như sư tử ngửi thấy mùi máu tanh, tóm lấy anh, u ám nói:”Tại sao anh có thể ảnh hưởng đến tôi như vậy? Anh dựa vào cái gì?”