Lấy Chồng: Ông Xã Quyền Thế

Chương 104: Xâm nhập hàng ổ



Cảnh đêm như mực, trăng tròn lập lòe treo trên bầu trời đêm quang đãng, sao đêm lấp lánh rợp trời, đúng như miêu tả đám sao vây quanh mặt trăng.

Sau khi rời khỏi quán bar, Hắc Gia dẫn Nemo vào một con ngõ cách quán bar không xa.

Con ngõ rất hẹp, chỉ đủ rộng để chứa hai ba người, cực kì tĩnh mịch. Lối nhỏ thẳng tắp chật chội, gió lạnh như thanh kiếm xuyên qua, đâm vào mặt đau buốt.

Hắc Gia và Nemo đều đeo khẩu trang, trùm mũ áo, giống như hai vị khách dạ hành.

Đi được một quãng đường dài, Nemo nghi ngờ hỏi: “Hắc Gia, còn xa lắm không? Ở đây lạnh quá” Bởi vì quá mức tĩnh mịch, giọng Nemo dù rất nhỏ nhưng nghe vẫn rất vang, Hắc Gia quay đầu suyt một tiếng, “Nhỏ giọng một chút, sắp đến rồi”

Nemo nhanh chóng theo sau, quan sát xung quanh nơi này một cách cẩn thận, trong đầu dần hiện lên một tấm bản đồ.

Từ quán bar rẽ trái đi thẳng, chính giữa không có lối rẽ. Theo hướng này thì anh đang đứng ở điểm nào đó song song với quán bar.

Trên phố có ngân hàng, có hàng quán, có quán rượu, còn có cả đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát? Cố Thành Kiêu khẽ giật mình, vừa hay trên đường này có đồn cảnh sát Thành Đông.

Hắc Gia dừng trước một cánh cửa ngầm nhỏ, nói: “Đến rồi”

Nemo ngẩng đầu nhìn lên, đáng tiếc chỗ này nằm khuất phía sau nên không có ánh trăng, ngoại trừ bóng đêm và bức tường tối om, anh đều không nhìn thấy gì hết, “Tối đen như mực thế này không thấy gì cả, có đèn không?”

“Không có, cậu đi cẩn thận, tới đây.”

Nemo và Hắc Gia đứng sóng vai trên bậc thềm, Hắc Gia gõ cửa, nói: “Trời sắp mưa, cầu vồng sẽ hiện ra.”

Dừng ba giây, chỉ nghe phía trong “két” một tiếng, có người mở cửa ra.

Cửa mở một khe nhỏ, để lộ vài tia sáng. Nương theo ánh sáng, Nemo trông thấy một bóng người cao lớn phía trong.

“Anh Khôn, là em, em dẫn người đến đây”

“Vào rồi nói”

Cửa mở, Hắc Gia đi vào, Nemo không thể đợi cũng vào theo. Ngay lúc bước vào, anh nhấn lên bức tường cạnh cửa, lưu lại một ký hiệu bí mật.

Đi vào trong, bên trong chỉ là một gian phòng thấp hơn so với bình thường, một giường một tủ một bàn không lớn, vì ít đồ đạc nên trông có vẻ trống trải.

Nhìn bố cục, nơi đây chắc hẳn là thang gác của một ngôi biệt thự kiểu cũ.

Xuyên qua ánh đèn sợi đốt, cuối cùng Nemo cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, đồng thời chứng thực suy đoán của anh suốt thời gian qua, Tạ Trung chính là Sa Khổn, Sa Khôn chính là Tạ Trung.

Tại thời điểm này, Tạ Trung gầy hơn so với tấm ảnh trên tài liệu anh nhìn thấy trong quá trình điều tra. Đường nét gương mặt rõ ràng, gần sát với hình ảnh của Sa Khôn trong trí nhớ của anh.

Anh đứng im một chỗ, xác nhận nhiều lần, đồng thời mở miệng, “Hắc Gia, sao anh ta không giống anh Khôn trong tấm ảnh Chú Tư cho tôi xem?”

Hắc Gia chau mày, giáo huấn, “Hừm, tên nhóc cậu có ý gì thế? Cậu nghi ngờ tôi hay là nghi ngờ anh Khôn?”

Nemo thận trọng nói: “Tôi chỉ muốn xác nhận chút thôi.”

Sa Khôn là người tâm can nghi kỵ, hắn vốn có lòng hoài nghi, ngược lại bị người ta nghi ngờ trước, cho nên cảm thấy thú vị, mối hoài nghi về tên nhóc này cũng giảm đi.

Hắc Gia: “Anh Khôn, đây là Nemo, người được Chú Tự chỉ định phải cứu, em ở chung với cậu ta nửa tháng nay. Cậu ta bị tra tấn thê thảm, cho nên đầu óc không được tốt cho lắm.”

“Bị tra tấn nên não có vấn đề a?” Sự nghi ngờ của Sa Khôn lập tức tăng vọt, nhìn Nemo từ trên xuống dưới, “Cậu cao gớm nhỉ, được lão già coi trọng lắm hả?”

Nemo cười khiêm tốn, “Bình thường thôi, tôi chỉ là người bán mạng cho Chú Tư”

Một cầu bán mạng này chứng tỏ lòng trung thành của cậu ta đối với Chú Tư, khó trách Chú Tư giao đồ quan trọng như vậy cho cậu trông giữ, khó trách Chú Tư không tiếc bất cứ giá nào cũng phải cứu cậu ta ra.

“Hiện giờ lão già đang ở đâu?”

Vẫn là câu trả lời giống như Nemo đã từng nói với Hắc Gia, “Chú Tư luôn là người liên lạc với tôi, tôi không liên lạc được với Chủ Tư, có lẽ chú ấy biết tôi đã an toàn nên không liên lạc nữa”

Sa Khốn thêm hồ nghi, “Lâu như vậy mà lão già không liên lạc với cậu lấy một lần?”

Nemo lắc đầu.

Đúng lúc này, Sa Khốn đột ngột rút súng ra chĩa thẳng vào thái dương của Nemo. Nemo lập tức giơ hai tay lên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh sợ, nhưng vẫn muốn duy trì phong độ quý ông, “Anh Khôn… nói chuyện là được rồi, đừng chĩa súng về tối thế, cẩn thận cướp cò…”

“Lão già dùng tay phải hay tay trái ăn cơm?”

“Tay phải, Chú Tư không thuận tay trái”

“Lão già thích ăn món gì nhất?”

“Chú Tư không thích duy nhất món nào hết, chú ấy không kén ăn, chỉ là chú ấy thích ăn cá thôi.”

“Thị lực mắt phải của lão già là bao nhiêu?”

“Gần như mù, may mà mắt trái của chú ấy tương đối tốt, không cận thị, không viễn thị”

Cuối cùng, Sa Khốn cũng từ từ bỏ súng xuống, Hắc Gia đứng bên thở phào nhẹ nhõm.

Nemo thở hắt ra, gượng cười, hỏi: “Anh Khôn còn nghi ngờ gì nữa không?”

May mà… trước đó anh nắm rõ tình hình của Chú Tư như lòng bàn tay, bằng không, thật sự khó qua cửa ải này. Về phần ăn uống của Chú Tư, thật ra là đoán mò, toàn bộ đều dựa hết vào vận may.

Xem ra, vận may của anh không tệ.

Dường như Sa Khốn không còn nghi ngờ gì nữa, mấy chuyện nhỏ nhặt của lão già, không phải người thân cận sẽ không biết, “Mọi người chờ một chút.” Nói xong, hắn quay đầu đi về phía giường.

Hắc Gia nhìn lướt qua Nemo, chỉ ngón tay lên trán mình, dưới ánh đèn lấp lánh đều là mồ hôi.

Hắc Gia dùng khẩu hình, nói: “Người anh em, suýt chút nữa dọa chết tôi”

Nemo cười với hắn tỏ ý an ủi.

Sa Khốn lôi một chiếc hộp vuông dưới gối, mở ra, bên trong là một chiếc bút laser bẹt, đầu bút cũng bẹt.

Hắn quay lại, nói: “Con chip đâu? Tôi muốn kiểm tra”

Nemo thoáng chần chừ, “Kiểm tra ở đây à?”

“Đúng vậy, chỉ cần kiểm tra là biết ngay lão già có lừa tôi không? Sa Khổn thấy anh do dự, lại bắt đầu nghi ngờ, “Sao? Cậu không dám? Cậu không phải là Nemo à?”

Nemo thở dài, nói: “Vì an toàn của con chip, Chú Tư đã cấy con chip dưới da tay tôi, tôi không biết có thể kiểm tra được không?”

“Ở đâu?”

Nemo kéo ống tay áo lên, quả thật dưới cánh tay rắn chắc cân xứng có một mảng da thô cứng. Đó là một mảng rất nhỏ hình vuông, không nhìn kỹ sẽ không thấy, khi anh chỉ vào mới phát hiện ra, “Ở đây?

Sa Khôn không nhiều lời kéo cánh tay anh qua, dùng bút laser để dò. Quả nhiên mang vuông nho nhỏ dưới lớp da liền phát ánh sáng màu tím nhạt.

Lần này, Sa Khôn hoàn toàn tin anh.

Nemo thầm thở phào, không vào hang cọp sao bắt được cọp con, mà phải vào hang cọp để bắt cọp con thì sao lại không có sự chuẩn bị trước?!

Hắc Gia chưa từng thấy vật nào kì lạ cổ quái như vậy, có thể giấu đồ dưới da, còn có thể phát sáng, “Cái gì đây?” Hắn cũng kéo tay Nemo qua để xem.

Nhưng chiếc bút laser đã rời đi nên cánh tay Nemo nhìn không khác gì bình thường, cũng không còn phát sáng.

Sa Khôn lạnh lùng khiển trách, “Thứ không nên hỏi thì đừng có hỏi” Sau đó, liếc Nemo dặn dò, “Giấu kỹ vào, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Ừm” Nemo vừa kéo ống tay áo xuống vừa hỏi, “Anh Khôn, đây là món đồ chơi gì thế? Lúc Chú Tư cấy con chip dưới da tôi, chỉ nói thứ này rất quan trọng mà không nói gì thêm”

“Đồ chơi gì thì có thể nói cho cậu biết sao? Tóm lại, đây chính là một vật rất quan trọng, bởi vì nó mà mạng của cậu cũng rất quan trọng. Vì vậy, hãy bảo vệ mình thật tốt, bây giờ cậu rất đáng giá”

Nemo giả vờ cái hiểu cái không, lúng túng gật đầu, “Vâng”

“Nếu lão già liên lạc với cậu thì báo cho tôi biết ngay. Hiện giờ tôi cũng đang không liên lạc được với ông ấy”

“Vâng”

“Cậu nói với ông ấy là hiện giờ tôi rất cần sự giúp đỡ của ông ấy. Bảo ông ấy gặp tôi càng sớm càng tốt, tôi không thể ở lại cái nơi chết tiệt này được nữa”

“Vâng”

Sa Khôn thấy anh gật đầu mà không nói gì khác, hắn liền mỉa mai, “Đúng là bị tra tấn đến nỗi đầu óc có vấn đề rồi à?”

Nemo cười vuốt tóc, “Có làm sao đâu?

Sa Khốn liếc mắt sang Hắc Gia, dặn dò, “Chăm sóc người anh em Nemo này cho tốt. Mất ai cũng không thể để mất cậu ta, hiểu không?”

Hắc Gia gật đầu lia lịa, trong lòng mừng thầm mình giữ đúng kho báu rồi.

“Các cậu đi đi, liên lạc khi có yêu cầu.”

“Dạ được” Hắc Gia dẫn Nemo vội vàng rời đi, quay lại đường cũ.

Một lần nữa, Nemo xác định thêm vị trí. Nơi này song song cách quán rượu nhỏ chừng 1 km, là khu kiến trúc cổ, tất cả thuộc quyền sở hữu của chính phủ.

Xa hơn phía bên ngoài là vị trí của đồn cảnh sát Thành Đông. Hai tòa nhà này được kết nối với nhau bởi một bức tường.

Có thể thu dụng được Sa Khốn, nếu không phải người của Chính phủ thì là người của đồn cảnh sát Thành Đông.

Luồng suy nghĩ này vô cùng đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.