Đôi tay thon dài của Trịnh Tử Kỳ ấn vai anh bảo anh nằm xuống. Mỹ phẩm dưỡng da vừa rồi mình vừa dùng vẫn đặt bên cạnh, đúng lúc có thể đắp cho anh, “Có thể anh không để ý đến gương mặt của mình,
nhưng mặt lở loét bị bưng bít sẽ mưng mủ, ảnh hưởng đến khả năng dính của keo, rồi ảnh hưởng đến mô mặt da người. Đến lúc đó anh lộ ra sơ hở sẽ không tốt đâu.”
Phép khích tướng này làm Cố Thành Kiêu không thể từ chối.
Anh ngoan ngoãn nằm ngang trên giường, mặt hướng lên trên, hai mắt nhắm lại. Đôi tay thon dài của Trịnh Tử Kỳ mát xa mặt giúp anh. Anh cảm thấy trên mặt có thứ lạnh lạnh, làm dịu cơn đau xuống.
Trịnh Tử Kỳ vừa giúp anh dưỡng da vừa nói: “Đội trưởng Tổng đưa cho em vài trang bị vũ khí mini. Thứ nhất là để chúng ta phòng thân, thứ hai nữa là chuẩn bị sẵn sàng cho ngày thu lưới”
“Bên Cố Đông Quân có tin gì không?” Cố Thành Kiêu hỏi.
“Khu Lạc Ngoạn bị niêm phong, Phó thị trưởng Triệu Minh bị song quy, Tổng cục trưởng Cục công thương Quách Phẩm Xuyên đang bị điều tra, còn người quản lý trước đó của khu Lạc Ngoạn Trần Quốc Thành cũng đã bị bắt. Những chuyện đó đều xảy ra trước khi em đến, còn tình hình bây giờ là Thị trưởng Cố liên hợp với tổ điều tra của cấp trên điều xuống, bí mật làm rõ nguyên nhân sự việc.”
“Chúng ta đều nghĩ khu Lạc Ngoạn là Trần Quốc Thành dựng nên, thật ra không phải. Người đứng sau trù tính chính là Quách Phẩm Xuyên, ông ta phụ trách khai thông, còn Trần Quốc Thành phụ trách kinh doanh”
“Khu Lạc Ngoạn vốn kinh doanh rất ổn, nhưng đột nhiên Quách Phẩm Xuyên sang tay bán cho Tạ Trung. Lúc đầu Trần Quốc Thành không chịu, có lẽ sau đó Tạ Trung cho ông ta không ít tiền thành ý, cho nên ông ta đã đồng ý
“Dù sao thủ tục không hợp pháp, hạng mục này giống như bom hẹn giờ, Quách Phẩm Xuyên thấy Tạ Trung hứng thú với nó, hơn nữa tiền thành ý cũng được, liền đồng ý sang tay. Dù sao ông ta cũng đã kiếm được tiền, cớ gì phải giữ quả bom hẹn giờ bên người?”
“Hiện nay Phó thị trưởng Triệu vẫn còn đang bị quan sát, tình huống rất khó nói. Lúc Quách Phẩm Xuyên tạo quan hệ thì kéo theo ông ta, xem như ông ta là bị kéo xuống hố. Nhưng theo như Thị trưởng Cố nói thì Triệu Minh chắc chắn không phải vô tội.”
Nghe vậy Cố Thành Kiêu lo lắng hỏi: “Lần này, người bên phấn cục Thành Đông có tham gia điều tra không?”
“Chắc không, đội trưởng Thẩm bảo điều tra lần này rất bí mật, là tổ điều tra ở trên trực tiếp điều tra chứng cứ, bên cơ quan chính phủ chỉ có mình Thị trưởng Cổ bí mật tham dự.”
“Trước mắt, đây chính là tiến triển của vụ án này. Bên Thị trưởng Cố cũng đang bước vào giai đoạn khó khăn, chưa có manh mối mới, rất khó triển khai bước tiếp. Manh mối hôm nay anh có được chắc là lỗ thủng quan trọng, dù là Tạ Trung hay là Sa Khôn, đều là nhân vật chủ chốt”
Cố Thành Kiêu vẫn nhắm mắt, “Ừ, hi vọng vụ án này có thể tiến triển”
Lúc ở Vân Xuyên, anh vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng về lại thành phố B, đặc biệt là ngày 15 tháng giêng, anh nhớ nhà đến phát điên đi được.
Hồi trước chưa kết hôn, một mình ở nơi nào cũng được cả. Giờ có Lâm Thiển rồi, không lúc nào anh lại không nhở cổ. Anh chỉ muốn vụ án này kết thúc nhanh chóng, sau đó bình an trở về ngôi nhà có cổ ở đó.
Lâm Thiển, Tiểu Thiển, Thiển Thiển… anh thầm gọi tên cô…
Kỳ thật khách sạn này cũng gần Thành Để, ở đây có đường phố quen thuộc, cảnh sắc gần gũi, còn có bóng người thân thương. Thế giới này thật nhỏ, cả khi dạo chợ đêm vào Tết Nguyên Tiêu cũng có thể ngồi chung một quán bar.
Lần đó tình cờ thoáng qua vội vàng, anh cũng không nhìn cô cái nào, giờ nhớ lại anh hơi hối hận.
“Thành Kiêu?” Trịnh Tử Kỳ thấy anh vẫn nhắm mắt, lại không nói gì tưởng anh đã ngủ, “Buồn ngủ hả?”
“Không”
Giọng điệu của anh vẫn luôn lạnh bằng, nhưng Trịnh Tử Kỳ cũng đã quen rồi. Cô ta vừa mát xa vừa hỏi: “Thoải mái đúng không?”
Cố Thành Kiêu không đáp, không muốn tăng thêm không khí mờ ám vào lúc này.
“Đây là cách dưỡng da cơ bản nhất. Anh đừng tưởng dưỡng da là chuyện của phụ nữ, đàn ông cũng nên thế, đặc biệt là ở trường hợp giống anh. Anh chờ một lát.”
Nói xong, Trịnh Tử Kỳ đứng dậy vào toilet, cho nước ấm vào bồn rửa mặt, lấy gói mặt nạ ngâm trong nước nóng một lát rồi mới lấy ra.
Cô ta lại đi ra, cẩn thận đắp mặt nạ lên mặt Cố Thành Kiêu.
“Có thể hơi đau, do da anh bị rách, cố gắng chịu một chút, nó sẽ giúp da anh bớt tổn thương” Cô ta khẽ giải thích, giọng điệu ngọt ngào êm dịu. Cô ta rất hi vọng giờ khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
“Mất bao lâu?”.
“10 phút.”
Cố Thành Kiêu nhắm mắt, nếu mặt thật sự bị mưng mủ, nhan sắc bị tàn phá chỉ là chuyện nhỏ, lộ chân tướng mới mà chuyện lớn. Cho nên trước mắt anh chỉ có thể nghe theo Trịnh Tử Kỳ.
Hơn nửa tháng nay, bọn họ gần như dính lấy nhau từng giây từng phút. Trước mặt người ngoài không khác gì đôi tình nhân, đặc biệt là Trịnh Tử Kỳ. Với thân phận gái điếm, cô ta thường khiêu khích anh trước mặt mọi người, hành vi cử chỉ đều quá mức bình thường.
Dù Cố Thành Kiêu chán ghét trong lòng nhưng chỉ có thể phối hợp.
Buổi tối hai người ở chung phòng, lúc cần thiết đều phải tùy cơ ứng biến một hồi, da thịt tiếp xúc là điều không tránh khỏi.
Đến khi xác định mọi người đều đã đi ngủ, an toàn rồi thì Cố Thành Kiêu mới ngủ dưới đất.
Trịnh Tử Kỳ rất hi vọng có thể lợi dụng nhiệm vụ lần này kéo gần khoảng cách giữa anh và cô ta. Cô ta muốn cho anh biết, trên đời này chỉ có cổ ta mới có thể kề vai chiến đấu cùng anh, chỉ có cô ta mới có thể giúp anh. Đáng tiếc, anh chỉ dịu dàng với cô ta trước mặt người khác, khi đóng cửa lại, anh hoàn toàn lạnh lùng. Ngoại trừ trao đổi nhiệm vụ cần thiết ra thì anh chẳng nói câu nào.
Cô ta thừa nhận, cổ ta tham gia nhiệm vụ lần này là có lòng riêng. Cô ta nhập ngũ cũng là vì anh, thừa nhận chút lòng riêng này thì có là gì đâu.
Mấy năm nay, Cố Thành Kiêu liên tục từ chối cô ta, cuối cùng trở nên lạnh lùng, cô ta đều cắn răng kiên trì. Mỗi lần anh lạnh lùng và cự tuyệt đều giống như gai nhọn đâm thủng tim cô ta.
Yêu đã thành thói quen, đau cũng thành thói quen, từ đầu đến cuối cô ta không muốn từ bỏ.
Cho dù anh đã có vợ.
Cố Thành Kiêu im lặng nằm đó, Trịnh Tử Kỳ im lặng nhìn anh, mặt nạ mỏng manh đắp lên mặt, che đi đốm đỏ chi chít. Khuôn mặt này càng giống với khuôn mặt ban đầu của anh.
Đặc biệt là ngũ quan vuông vức, dù nhắm mắt nhưng vẫn tỏa ra khí chất tốn quý. Mặt nạ chỉ giảm nhẹ khí chất nhưng không thể che đi sự sắc sảo của anh.
Trời sinh anh đã là chúa tể, có năng lực mạnh mẽ nhất, đồng thời cũng có trái tim lạnh lùng nhất.
“10 phút rồi” Cố Thành Kiêu đột nhiên lên tiếng.
Trịnh Tử Kỳ nhìn đến xuất thần, quên mất thời gian, đến khi được nhắc nhở mới lấy lại tinh thần, vội vàng tháo mặt nạ giúp anh.
Mặt nạ được tháo ra, đương nhiên Cố Thành Kiêu muốn đứng lên.
“Đừng động, còn chưa được” Trịnh Tử Kỳ lại ấn vai anh xuống, dùng bông tẩy trang nhẹ nhàng lau chất lỏng trên mặt anh.
Sự kiên nhẫn của Cố Thành Kiêu đã đến đỉnh điểm, giọng điệu bất mãn, “Vẫn chưa xong hả?”
“Bước cuối cùng” Trịnh Tử Kỳ nặn một ít kem phục hồi tinh chất, xoa lên mặt anh, lại bắt đầu mát xa.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!