Ngón tay mềm mại của cô ta nhẹ nhàng xoay vòng trên mặt anh, vừa mát xa vừa nói: “Anh xem anh này, mặt đã lỡ thế này rồi, nếu không chăm sóc cẩn thận sẽ thối rữa mưng mủ, nghiêm trọng hơn sẽ lan ra chỗ da tót.”
“Đến lúc đó băng keo không che được, mô mặt cũng chẳng đeo được luôn, rồi hành động thế nào? Đừng để chưa bắt được tội phạm mà bản thân đã bị bại lộ, kế hoạch của chúng ta cũng đi tong”
“Anh thấy em không, cũng mang mô mặt nhưng em dưỡng da đầy đủ nên da không sao. Sau này anh cho em một tiếng đồng hồ giúp anh bảo vệ da, chưa đến mấy ngày là do anh sẽ đẹp như xưa”
Cố Thành Kiêu nhắm mắt, cảm giác đau đớn như kim chích đã đỡ hơn nhiều.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trầm lắng, trai đơn gái chiếc chung một phòng, bầu không khí liền khác thường.
Trịnh Tử Kỳ nhất thời không kìm lòng được, đầu ngón tay lần mò xuống cằm anh rồi đến yết hầu.
Nhưng khi ngón tay cô ta vừa đụng tới cằm, anh đột ngột mở mắt ra, ánh mắt đầy sát khỉ khiến cô ta lùi ra sau.
Cố Thành Kiêu ngồi thẳng dậy, đi đến trước gương nhìn mặt mình, khuôn mặt này thực sự quá xấu.
Xuyên qua tấm gương, anh nhìn Trịnh Tử Kỳ đang ở sau lưng ra vẻ quyết tâm. Cô ta hạ quyết tâm hôm nay phải tỏ thái độ mới được.
Cô ta bước lại gần, đứng sau lưng anh im lặng, đột nhiên dang tay ôm lấy anh, mười ngón tay siết chặt vào nhau như sợ anh vùng ra, cả người dính sát vào lưng anh.
“Thành Kiêu…”
Cố Thành Kiêu tóm lấy cổ tay cô ta cạy mạnh ra. Trịnh Tử Kỳ đã chuẩn bị trước, mười ngón tay siết chặt hơn, nói: “Trừ phi anh bẻ gãy ngón tay em!”
“Đồ điên, cô lên cơn gì hả?!” Cố Thành Kiêu quát nhẹ, anh thực sự chán ghét hành động này của cô ta. Từ chối rõ ràng, cố ý xa lánh, nhưng anh vẫn không hiểu vì sao cô ta lại làm như nghe không hiểu.
“Thành Kiều, anh nghe em nói hết… Chỉ hôm nay, chỉ lần này thôi, em thể… Anh cho em một cơ hội nói rõ ràng được không?”
Cố Thành Kiêu thả lỏng tay, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt hung dữ, giống như ác ma sắp thi hành trận tàn sát đầy máu, sự yên lặng trong phút chốc trên khuôn mặt lạnh lùng.
Nhìn vẻ mặt anh trong gương, Trịnh Tử Kỳ hơi rùng mình. Cô ta nghĩ mình quả thật đã chọc giận anh rồi.
Nhưng nếu đã chọc rồi thì cô ta phải nói cho hết tất cả, chẳng sợ cơ hội mong manh ra sao.
“Thành Kiều, em đã từng thử từ bỏ, thử rất nhiều lần nhưng vẫn không được. Em biết hành động của em làm anh khó xử, nhưng em hi vọng anh có thể nhìn em lâu hơn một chút. Em yêu anh, yêu đến mức biến mình thành kẻ ti tiện, chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao?”
Trước giờ Cố Thành Kiêu không giỏi ăn nói, đặc biệt là trên phương diện tình cảm, anh càng cảm như hến. Phản ứng anh dành cho cô ta chính là chẳng có phản ứng gì.
“Em vốn tưởng em không đạt yêu cầu của anh, nhưng Lâm Thiển, em thật không ngờ anh lại chọn cô ta. Rõ ràng em thích hợp hơn cô ta gấp ngàn lần, em mới là người có thể giúp anh, vì sao anh chẳng nhìn thẳng vào điều này?”
Không phải Cố Thành Kiêu không phản ứng, sắc mặt của anh càng ngày càng xấu.
“Xin anh cho em một lý do thích hợp, vì sao không phải em?” Trịnh Tử Kỳ bất chấp, “Cho dù không danh không phận, cho dù mãi mãi không thể công khai, tại sao không phải em?”
Trên thực tế, trong nửa tháng nằm vùng, cô ta nhiều lần thoát y đứng trước mặt anh, cô ta đã nói rõ với anh rằng cô ta không cần danh phận, chẳng cần công khai, thậm chí cô ta cũng không phá hoại gia đình anh, cô ta chỉ cầu có được anh, nhưng anh đều thờ ơ.
Cố Thành Kiêu lạnh lùng nhếch môi, nếu từ chối không được, im lặng chẳng xong, tránh né cũng vô dụng thì đành nghênh chiến vậy.
Anh nhìn mình trong gương, mắt rực lửa, nhàn nhạt nói: “Trước kia không được là vì không muốn bản thân phải uất ức, giờ không được là do ngoài việc không muốn bản thân uất ức mà còn là vì không muốn thương tổn Lâm Thiển. Tôi yêu Lâm Thiển, tôi rất yêu vợ tôi”
“…” Trái tim Trịnh Tử Kỳ đã bầm dập giờ lại thủng thành nhiều lỗ.
Cố Thành Kiêu bất chợt phát hiện, so với giả ân ái, cự tuyệt càng thêm hữu dụng.
Vì vậy anh nói tiếp: “Không phải cô không tốt, mà là tôi không có hứng với cô. Tôi chỉ có hứng với Lâm Thiển, mong cô hiểu rõ điều này
“…” Trịnh Tử Kỳ tan nát cõi lòng, cô ta hèn mọn đến mức coi thường cả bản thân mà cũng chẳng giành được sự chú ý của anh, cô ta còn tranh thủ điều gì nữa?
“Với tình trạng bây giờ của cô, tôi nghĩ tôi cần xin cấp trên được hành động một mình. Nếu không, hành động không lý trí của cô sẽ phá hủy kế hoạch của tôi bất cứ lúc nào” Cố Thành Kiêu lại bổ thêm một đao.
Cuối cùng Trịnh Tử Kỳ không quấn chặt anh nữa, ánh mắt rã rời, buông lỏng tay, cả người như mất hết sức sống, chết lặng lùi ra sau, ngồi thừ ra ở mép giường.
Cơ hội mà cô ta thà chết cũng phải tóm được, cuối cùng không khác gì dự đoán.
Cố Thành Kiêu không biết cô ta lấy nhiều quyết tâm chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ở đầu ra, chỉ thấy lòng dạ cổ chấp của phụ nữ thật đáng sợ, anh quả thật không hiểu nổi.
Dù sao cũng là đồng đội kề vai chiến đấu, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, dù sao cũng là đồng nghiệp thường gặp, Cố Thành Kiêu không quá tàn nhẫn chính là sự bao dung lớn nhất anh dành cho cô ta.
Anh quay lại, lạnh lùng nhìn xuống, dùng giọng điệu chẳng nể nang gì: “Dù không có Lâm Thiển, tôi cũng không có bất cứ quan hệ nào khác với cô ngoài đồng nghiệp cả. Trong mắt tôi, cô chẳng khác gì những đồng đội bình thường. Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện ngoài công việc với cô. Tôi hi vọng cô có lỗ tai phải nhớ kỹ vào!”
Giọng điệu lạnh bằng từ trên đỉnh đầu truyền đến tại Trịnh Tử Kỳ, bất giác, cô ta cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm rất nhanh, không rét mà run.
Sau đó, Cố Thành Kiêu mạo hiểm nguy cơ bị phát hiện, lấy điện thoại của khách sạn gọi cho Trịnh Tử Tuấn.
“Tử Tuấn, là tôi, bây giờ tôi lệnh cho cậu lập tức dẫn em gái cậu về ngay”
Trịnh Tử Kỳ nghe thấy vội vã nói, “Không được, em còn nhiệm vụ”
Cố Thành Kiêu làm lơ, nói với Trịnh Tử Tuấn trong điện thoại, “Đúng rồi, lập tức ngưng nhiệm vụ nằm vùng của cổ ta”
Lúc này Trịnh Tử Tuấn đang trên đường từ bệnh viện đến bộ đội, bên cạnh có Lý Bất Ngữ. Anh ta quay sang thoáng nhìn Lý Bất Ngữ, còn tưởng bại lộ gì đó, hỏi: “Hắc Gia nghi ngờ nó?”
“Không, sự tồn tại của cô ta sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiến triển của kế hoạch”
“…” Bấy giờ Trịnh Tử Tuấn mới hiểu ra, chắc chắn đứa em gái si tình của anh đã làm gì chọc giận Cố Thành Kiêu rồi. Cố Thành Kiêu không gọi điện trực tiếp cho cấp trên mà gọi cho anh xem như đã giữ thể diện cho đứa em gái này.
Cố Thành Kiêu quay lưng về phía Trịnh Tử Kỳ, bây giờ ngay cả nhìn cô ta thì anh cũng thấy phiền, nói: “Lập tức đến đây dẫn cô ta đi ngay, không được chậm trễ”
“Vậy…” Trịnh Tử Tuấn vẫn lo lắng cho đại cục.
“Đây là mệnh lệnh của tôi”
Giọng điệu uy nghiêm của Cố Thành Kiêu ở bên kia điện thoại vang lên, Trịnh Tử Tuấn không dám chần chừ, đáp ngay: “Vâng, tôi tới ngay
Nhìn bóng lưng của anh, Trịnh Tử Kỳ hiểu được cô ta đã phá vỡ ranh giới cuối cùng của anh.
Nói đúng ra thì sự tồn tại của cô ta đã chính là ranh giới cuối cùng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!