Lễ Tế Mùa Xuân

Chương 10:Chương 3.2



Type: mit_mit

[2]

Nhờ ánh sáng chiếu từ cửa phòng vào, Quỳ kiểm tra thi thể của Quan Khoa.

Thi thể nằm ngửa, một nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối ở sâu trong phòng, hai chân chỉ cách cửa phòng khoảng hai thước. Có một vết dao cứa ngang cổ , rất sâu,hẳn là vết thương trí mệnh. Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo màu trắng của bà ta. Trên mặt đất lại không có nhiều máu, e rằng hiện trường giết người không phải ở trong phòng, mà là ở bụi cỏ ngoài kia.

A…Lộ Thân đứng phía sau Quỳ thảng thốt kêu lên, rồi lùi lại mấy bước.

“Đi gọi phụ thân của ngươi tới đây.”

“Nhưng hôm qua phụ thân nói, sáng nay phải vào núi với Bạch tiên sinh…”

“Nếu ngươi có thể tìm được ông ấy thì nhất định phải mời ông ấy tới đây. Hoặc là cứ gọi biểu ca của ngươi tới giúp, nếu hắn vẫn còn ở lối vào hẻm núi. Chuyện này phải mau chóng để phụ thân ngươi biết mới được.”

Lộ Thân đồng ý, quay đầu chạy về phía lối vào hẻm núi.

Quỳ cũng đi ra cửa, nàng không muốn đối mặt với người chết một mình. Đúng lúc ấy, có tiếng bước chân truyền tới từ phía suối, là Quan Giang Ly và Chung Hội Vũ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Lộ Thân mà tới.

Đến khi hai người tới cửa phòng, Quỳ nói : “Giang Ly tỷ cùng ta vào trong, Hội Vũ muội muội ở bên ngoài chờ một lát nhé.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Hội Vũ hỏi.

“Có lẽ mẫu thân của muội đã gặp chuyện chẳng lành.”

Quỳ gắng nói ra câu này với giọng điệu thật bình tĩnh.

“Sao có thể…”

“Thôi, hai người cùng vào đi.”

Thế rồi Giang Ly và Hội Vũ đi theo Quỳ vào nhà kho.

“Mẫu thân…Sao thế này…”

“…”

Chung Hội Vũ ngã sụp xuống đất, khóc đến thất thanh.

Ngay sau đó, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân, Quỳ nhìn ra cửa thì thấy Chung Triển Thi và Quan Nhã Anh chạy tới từ phía lối vào hẻm núi. Triển Thi xông vào nhà kho, ôm lấy muội muội đang đau khổ đến suy sụp, còn ánh mắt thì dừng lại trên người mẫu thân đã qua đời, Nhã Anh không bước vào phòng, thậm chí còn không bước qua bãi cỏ nhuốm máu kia mà chỉ đứng cách cửa phòng ba, bốn trượng, ở nơi gần ngọn núi đối diện. E rằng nàng cũng tự biết mình không thể chịu đựng nổi cảnh tượng như thế.

“Sao lại để Hội Vũ cùng vào?”

Triển Thi hỏi, hiển nhiên là đang trách Giang Ly và Quỳ cho Hội Vũ vào phòng.

“Là lỗi của ta, xin lỗi, ta đang rối quá…”

Quỳ chủ động nhận lỗi về mình.

“Muội ấy vẫn còn trẻ con!”

Triển Thi không nói tiếp, vì hắn biết nếu cứ nói tiếp thì chắc chắn mình cũng sẽ bật khóc. Nhưng giờ không phải là lúc bật khóc.

“Cuối cùng thì Lộ Thân tự đi vào núi để tìm tộc trưởng sao?”

Quỳ hỏi, nàng lo lắng cho an nguy của Lộ Thân.

“Muội ấy chỉ nói với ta có lẽ mẫu thân đã gặp chuyện chẳng lành, bảo ta mau tới đây, sau đó liền chạy đi.”

Quả nhiên phương án mà Lộ Thân nghĩ ra chu toàn hơn, đề nghị khi nãy của mình hoàn toàn không bận tâm đến cảm nhận của Chung Triển Thi – Quỳ thầm tự trách.

Khi bọn họ nói chuyện, mặt trời hơi chuyển từ phía Đông về phía Nam, ánh sáng cũng thoáng đổi chiều. Thế rồi một con dao sách vấy máu xuất hiện dưới ánh mặt trời. Người thời ấy nếu bất cẩn viết sai chữ trên thẻ tre, thường sẽ dùng dao sách dài chưa đầy một thước để cạo chỗ viết sai rồi đi viết lại, vì vậy nó thường có mặt trong túi, trên bàn của người đọc sách và quan văn, thậm chí còn có người mang nó bên mình. Trong khoảng khắc nhìn thấy hung khí, Quỳ đã khẳng định đây sẽ là một vụ án khó giải quyết. Bởi vì khi quan phủ truy tìm hung phạm đều bắt đầu suy luận từ hung khí. Nếu hung khí còn ở lại hiện trường thường thì sẽ mau chóng bắt được hung phạm. Dù sao, kể cả trong thời kì cực hưng thịnh của vương triều Hán thì ngoài vật dụng nhà nông, những chế phẩm từ kim loại khác cũng không phổ biến trong dân gian.

Nhưng dao sách…

Kể cả khi Quỳ chỉ ra ngoài du ngoạn thì trong hành lý cũng có sẵn mấy con, còn người nhà họ Quan thường ngậm thơ học lễ định cư ở đây thì càng miễn bàn.

Bên cạnh dao sách có một chiếc đèn lồng, ắt hẳn do Quan Khoa mang đến.

Vì hướng chiếu của mặt trời thay đổi, thứ ánh vào trong mắt mọi người không chỉ có dao sách và đèn lồng, mà còn có một dàn chuông cổ. Đó là cổ vật truyền lại từ thời Chiến Quốc, do Sở vương ban thưởng cho tổ tiên nhà họ Quan. Hai hàng chuông được treo trên một chiếc giá gỗ, mỗi hàng 12 chiếc, tổng cộng có 24 chiếc chuông. Hàng trên là chuông nhỏ, không có hoa văn. Hàng dưới là chuông lớn hơn, dát vàng, hoa văn hình phượng, bên trên lại có ba cái gờ thẳng hàng nhô lên, gờ dài chừng một tấc. Giá gỗ đã được quét sơn, lại được vẽ hoa văn đậm sắc đa màu, gác ở giữa hai chiếc cột đồng hai bên. Cột cao khoảng sáu thước, thiếp vàng, dát hoa văn hình quỳ ¹, dựng trên bệ đồng có khắc hình bàn long² và cánh của một loài hoa lạ không tên.

Phía sau chuông cổ có một ít đồ hỗn tạp, mấy chiếc nỏ và vài mũi tên, tuy nhiên không có chỗ để một người có thể ẩn nấp.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền tới giọng của Nhã Anh…

“…Vu Lăng quân đang ở trong.”

¹Một loài yêu quái trong truyền thuyết, khá giống rồng, có một chân,hình nó thường được khắc trên chuông, đỉnh.

²Trong kiến trúc dân tộc Hán thời xưa thì bàn long là rồng cuộn khúc. Trong thần thoại thì là rồng nước,không có sừng.

Quỳ đi tới trước cửa phòng, thấy Tiểu Hưu đang đứng bên cạnh Nhã Anh, bèn cất bước đi về phía đó.

“…Cô cô sao rồi?”

“…”

Nhã Anh thấy Quỳ đi tới, bèn hỏi. Quỳ chỉ buồn bã lắc đầu.

“Tiểu thư, xin hãy nén bi thương.”

“Câu này nên nói với Nhã Anh tỷ thì hơn”Quỳ ngập ngừng một thoáng rồi hỏi tiếp, “Nhưng sao Tiểu Hưu lại ở đây?”

“Tiểu thư đi lâu quá, em hơi lo, sợ ngài muốn sai bảo gì đó…”

“Lúc Tiểu Hưu tới,có thấy người nào đi về hướng ngược lại không?”

“Hướng ngược lại là sao ạ?”

“Là từ Tây về Đông, cũng chính là từ đây đi về phía em đang đứng ban đầu.”

“Em không thấy gì cả”

“Thế Nhã Anh tỷ tỷ thì sao, trước đó tỷ và Chung Triển Thi vẫn đứng ở lối vào hẻm núi ư?”

“Đúng vậy, sau khi chia tay với Giang Ly tỷ chúng ta vẫn ở nơi ấy.”

“Trong lúc đó không gặp ai đi qua sao?”

“Không. Lát sau Lộ Thân chạy tới, muội ấy nói cô đã gặp chuyện bất trắc, ta và Triển Thi ca vội chạy về phía này, dọc đường đi cũng không thấy người khác.”

Nếu thế thì thật quái lạ- Quỳ chưa nghĩ ra được lời giải thích.

“Vậy khi đứng ở đây thì sao?”

“Cũng không thấy ai cả.”Nhã Anh nói, “Chỉ có Tiểu Hưu vừa đi tới mà thôi, còn chưa thấy ai rời đi hết. Khi nãy ta nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay người lại thì thấy Tiểu Hưu. Em ấy hỏi ta Vu Lăng quân ở đâu, ta vừa nói cho em ấy thì Vu Lăng quân liền xuất hiện ở cửa.”

Nếu vậy thì thật kì lạ – Rốt cuộc hung thủ đã rời đi từ khi nào?

Suy luận của Quỳ đi vào ngõ cụt.

Không lẽ hung thủ vốn không hề rời đi? Nghĩ vậy, Quỳ bèn vòng tới phía Tây nhà kho. Thế nhưng nàng phát hiện nhà kho được xây kề sát vào núi, đằng sau vốn không có chỗ cho một người náu mình hoặc đi qua. Ngoài ra, phía Tây nhà kho cũng không có thứ gì có thể che chắn được như tảng đá lớn hay cây cối. Sau đó nàng đi tới phía Đông nhà kho, ở đó có một cái giếng, phía sau thành giếng vừa hay có thể che chắn cho một người. Song lúc này, nơi đó cũng không có ai.

Thế rồi Quỳ quay lại chỗ Tiểu Hưu và Nhã Anh, thấy Lộ Thân và Quan Vô Dật vội vàng chạy tới từ phía Đông. Quan Vô Dật tránh khỏi vết máu rồi đi vào nhà kho, sai Giang Ly đưa Chung Hội Vũ ra ngoài cửa, rồi bảo Chung Triển Thi giúp ông chuyển thi thể của Quan Khoa tới gian chính của nhà họ Quan ở phía bên kia.

“Vu Lăng quân, Lộ Thân nói ngươi luôn ở cạnh con bé, ta biết ngươi không có hiềm nghi. Xin lỗi vì đã để ngươi bị cuốn vào chuyện này. Không giấu gì ngươi, thời trẻ ta từng ra tay giết người vì báo thù cho bạn, nếu báo quan thì sợ rằng bản án cũ sẽ bị lật lại, bởi vậy ta hy vọng có thể tìm ra hung phạm mà không cần làm phiền quan phủ, ta cũng sẽ báo thù cho Khoa Nhi bằng cách thức của mình. Tối qua ta đã chứng kiến tài suy luận của ngươi, cho nên mong ngươi có thể giúp chúng ta điều tra rõ chuyện này. Lộ Thân con cũng không lo việc tang lễ được, ở lại trợ giúp Vu Lăng quân đi.”

Quan Vô Dật quả quyết nói, Quỳ cũng đồng ý.

Thế là Quan Vô Dật và Chung Triển Thi liền cẩn thận đưa thi thể Quan Khoa đi. Quan Ly dìu Hội Vũ đi phía sau. Còn Nhã Anh thì đi sau đó một quãng, nhưng cũng đi về phía gian chính. Quỳ vẫn đứng tại chỗ của Nhã Anh đứng khi nãy, Lộ Thân và Tiểu Hưu đứng bên nàng.

“Lộ Thân, ngươi làm tốt lắm.”

“Cô thương yêu ta như vậy, ta chỉ có thể làm chút chuyện cỏn con ấy cho cô.”

“Đã đủ rồi.”Quỳ nói, “Còn nhanh hơn ta tưởng nhiều.”

“Bởi vì khi đó phụ thân và Bạch tiên sinh đã trở về từ trong núi.”

“Vậy thì lúc ấy những người khác đang làm gì, ví dụ mẫu thân của ngươi, và những người hầu khác trong nhà ngươi?”

“Bọn họ đều đang ở gian chính, cả buổi sáng đều chưa từng rời khỏi đó, vì buổi sáng luôn có rất nhiều chuyện vụn vặt phải làm.”

“Ta hiểu rồi. Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng ra hung thủ để an ủi vong linh của Chung phu nhân.”Quỳ bình tĩnh nói, “Ta tin rằng chuyện này nhất định là do kẻ nào đó mưu hại. Chung phu nhận tuyệt đối không tự sát. Vì nếu bà ấy tự sát ở bụi cỏ ngoài cửa thì e là bà ấy không thể đi vào trong nhà kho. Thường thì người bị trọng thương vẫn có thể bò được, còn trong trường hợp này, nếu bà ấy bò vào thì chắc chắn sẽ lưu lại một vệt máu lớn trên mặt đất, mà cuối cùng thi thể phải ở trạng thái nằm sấp. Nhưng khi được phát hiện thì Chung phu nhân đang nằm ngửa chứng tỏ sau khi hung án xảy ra, chắc chắn đã có người khác kéo bà ấy vào nhà kho.”

“Ta đồng ý với suy luận này.”Lộ Thân nói, “Có điều, tại sao hung thủ lại xuất hiện trong nhà kho? Nếu hung thủ muốn di chuyển thi thể thì phải vứt hung khí đi mới đúng chứ.”

“Trước đó còn một vấn đề, tại sao hung thủ phải chuyển thi thể của Chung phu nhân vào nhà kho?”

“Có lẽ là để thi thể được phát hiện muộn hơn?”

“Nếu là vậy,”Quỳ ngắt lời Lộ Thân,”Nếu muốn thi thể được phát hiện muộn hơn thì tại sao không dọn sạch vết máu ngoài cửa nhà kho? Ngươi coi, cạnh cửa nhà kho có một giếng nước, nếu hung thủ cố ý muốn xóa vết máu thì cứ đổ nước vào thùng gỗ, rồi lấy nước trong thùng gỗ để giội rửa bãi cỏ là được, tại sao hung thủ không làm như vậy?”

“Có lẽ là vì không kịp, hoặc là hung thủ nghe thấy động tĩnh gì đó, cho rằng có người tới đây.”

“Một vấn đề nữa, Chung phu nhân và hung thủ tới đây khi nào?”

“Chắc là sau khi chúng ta đi qua nơi này lần đầu.”

“Ta cũng nghĩ vậy, hơn nữa hẳn là trước khi hai người Giang Ly tới đây. Vì nếu tới sau thì Nhã Anh và Chung Triển Thi ở lối vào hẻm núi chắc chắn sẽ nhìn thấy. Ta đã hỏi Nhã Anh rồi, tỷ ấy không thấy ai đi qua.”

“Nếu là vậy,”Lộ Thân hỏi với vẻ khó hiểu, “Khi hai người Giang Ly tỷ tới, tại sao không nhìn thấy cô?”

“Trong nhà kho có một chiếc đèn lồng đấy thôi, ta nghĩ nó do Chung phu nhân mang đến, có lẽ bà ấy còn mang đá đánh lửa trên người. Khi hai người Giang Ly đi qua nhà kho, hẳn bà ấy đang tìm kiếm hoặc quan sát thứ gì đó trong nhà kho.”

“Vậy tức là lúc đó cô cô đang ở cùng hung thủ?”

“Có lẽ vậy, hoặc có thể lúc đó hung thủ đang trốn sau thành giếng bên cạnh nhà kho. Hai giả thiết đều tồn tại.”Quỳ giải thích, song nàng chợt lộ vẻ nghi hoặc, “Vậy một vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề mà ta băn khoăn nhất, hung thủ rời đi từ bao giờ?”

“Khoan đã, Tiểu Quỳ, ngươi nói quá nhanh, đi quá nhiều bước, tư duy của ta theo không kịp. Vì sao ngươi lại thấy băn khoăn về vấn đề này?”

“Lộ Thân không thấy kì lạ à?”Quỳ nhíu mày nói, “Bởi vì nếu suy luận từ manh mối mà chúng ta thu thập được thì hung thủ vốn không có cơ hội rời đi. Được rồi, để ta sắp xếp lại từ đầu chuyện xảy ra ở đây vào sáng nay….

Trước tiên là ta và Lộ Thân , hai người chúng ta đi ngang qua nơi này đầu tiên. Khi ấy trước cửa nhà kho vẫn chưa có vết máu. Sau khi chúng ta đi qua, Chung phu nhân đi vào nhà kho, hung thủ đi vào cùng bà ấy hoặc trốn sau thành giếng. Một lúc sau, Giang Ly tỷ tỷ và Hội Vũ muội muội đi qua đây, bọn họ đi tới bên suối như không có chuyện gì xảy ra thì chứng tỏ hai người họ cũng không nhìn thấy vết máu. Tiếp đó, ta và ngươi quay về, nhìn thấy vết máu. Vậy có thể suy ra, nhất định vụ án đã xảy ra sau khi hai người Giang Ly đi qua, và trước khi ta và ngươi quay lại đây. Khoảng thời gian này đúng là đủ để gây án.

Thế nhưng, nhìn quanh bốn phía thì có thể phát hiện, hai bên hẻm núi này là vách núi dựng đứng cheo leo, lại không có cây cối, người bình thường khó có thể leo lên trên được. Tức là nếu hung thủ muốn rời khỏi hiện trường gây án thì chỉ có hai con đường để đi. Một là đi về phía Tây chỗ suối nước, nhưng đó là đường chết, nếu hung thủ đi về phía đó chắc chắn sẽ đụng phải chúng ta. Hai là đi về phía Đông, phía gia tộc họ Quan tụ cư, tuy nhiên khi ấy Nhã Anh tỷ tỷ và Chung Triển Thi đứng ở lối vào hẻm núi, hơn nữa sau đó bọn họ lại chạy về phía này, nếu hung thủ đi về phía đó nhất định sẽ bị bọn họ bắt gặp.

Thế nhưng tất cả chúng ta đều không gặp phải hung thủ. Bởi vậy ta mới thấy vấn đề này không thể lý giải được- Rốt cuộc hung thủ đã rời đi khi nào?”

“Có lẽ hung thủ còn trốn ở quanh đây?”

“Đây là điều không thể. Trong phòng không có nơi ẩn náu, ngoài phòng cũng chỉ có thể trốn ở sau chiếc giếng kia. Khi ngươi và cha ngươi tới đây, ta đã đi xem xét chỗ đó, không có ai trốn ở đó cả.”

“Vậy trong giếng thì sao?”

“Trong…giếng?”

“Ừ, sau khi giết người, hung thủ tự biết mình không thể trốn thoát nên nhảy xuống giếng tự sát luôn rồi.”

“Cách nghĩ tiêu cực như vậy đúng là phong cách của Lộ Thân mà”Quỳ cảm thán,”Vậy ta hỏi ngươi, người ngoài rất khó đến đây đúng không?”

“Đúng vậy, mẫu thân và người hầu đều ở gian chính, muốn tới nơi này mà không làm kinh động tới bọn họ thì hẳn là rất khó khăn.”

“Thế thì xin hỏi, những người xung quanh ngươi có ai biến mất không?”

“Ta không hiểu câu hỏi của ngươi….”

“Nếu người ngoài rất khó tới đây, đại khái có thể xác định hung thủ là người mà ta và ngươi đều biết, tối qua cũng có mặt tại nơi này. Theo giả thuyết của ngươi thì sau khi gây án xong, kẻ đó nhảy xuống giếng tự sát, nên phải có một người nào đó bên cạnh chúng ta biến mất mới đúng, phải không? Tuy nhiên ngươi vừa xác nhận là mẫu thân ngươi, người hầu nhà họ Quan và Bạch tiên sinh đều đang ở gian chính của gia tộc, cũng không có ai mất tích, mà những người còn lại đều có mặt ở đây sau khi vụ án xảy ra. Nếu không có ai mất tích, vậy có thể suy ra hung thủ không hề nhảy xuống giếng, giả thuyết của ngươi không thể thành lập.”

Quỳ lạnh lùng bác bỏ ý kiến của Lộ Thân.

“Đúng vậy, ngươi nói có lý.”Lộ Thân nói, sắc mặt ngày càng xám xịt, dù sao sự kiện này tám chín phần là ngươi trong gia tộc của nàng tự tàn sát lẫn nhau. Ánh mắt của nàng đảo quanh nhà kho, cuối cùng dừng bước trước miệng giếng. “À mà rốt cuộc Tiểu Quỳ đã tìm hiểu chiếc giếng này lúc nào? Sau khi Triển Thi ca tới đây ư?”

“Đúng thế.”

“Vậy thì liệu có phải thế này không? – Hung thủ vốn trốn ở phía sau giếng, sau khi Triển Thi ca đi vào phòng, hung thủ bèn ra khỏi đó, chạy về phía Đông rồi rời khỏi hẻm núi này trước khi ta và phụ thân đi tới lối vào hẻm núi?”

“Khoan đã, hình như ngươi đã quên một vấn đề rất quan trọng.”Quỳ vạch trần mà không hề kiêng nể, “Khi ấy, những người ở ngoài hẻm núi đều không có khả năng gây án một mình. Mẫu thân ngươi và người hầu nhà họ Quan ở cùng nhau, trừ khi bọn họ vốn đã thông đồng từ trước, nếu không cũng không thể sát hại Chung phu nhân. Còn phụ thân ngươi và Bạch tiên sinh đã vào núi, khi ngươi tới gọi thì họ mới quay lại gian chính, trước đó họ cũng không tới hẻm núi này. Tức là, dù giả thuyết của ngươi có thể thành lập thì cũng rất khó để tìm ra kẻ tình nghi.”

“Thực ra, còn có kẻ tình nghi khác đúng không?”

Lộ Thân nói vậy, hai người đều ăn ý đưa mắt nhìn về phía Tiểu Hưu.

“Hả? Sao tiểu thư và Lộ Thân tỷ tỷ lại nhìn em như vậy… Chẳng lẽ hai người đang nghi ngờ em?”

Tiểu Hưu hỏi với vẻ nghi hoặc và bất an.

“Nếu nói đến kẻ tình nghi thì đúng là chỉ có Tiểu Hưu. “Lộ Thân nói, “Giả sử lúc đó em trốn sau thành giếng, sau khi mấy người Nhã Anh tỷ đi vào nhà kho, em bèn ra khỏi chỗ trốn, xuất hiện trước mặt mọi người một cách đường đường chính chính. Ừm, chỉ có Tiểu Hưu mới có thể làm được. Tuy nói vậy nhưng hình như em hoàn toàn không có động cơ để sát hại cô.”

“Lộ Thân, có lẽ ngươi đã hiểu lầm một chuyện. Vì lúc nãy ngươi không ở đây, nên không biết, ta cũng quên không nói với ngươi. Thực ra, lúc nãy Nhã Anh tỷ không đi vào nhà kho mà vẫn đứng ở chỗ này.”Quỳ nói rồi chỉ xuống dưới chân mình, “Ngươi có thể thử nhìn về phía Bắc – cũng chính là hướng nhà kho.”

“Ta vốn nhìn về phía ấy mà”

Trong thoáng chốc, Lộ Thân đã hiểu được ý của Quỳ. Chỗ Nhã Anh đứng khi nãy đúng có thể thấy rõ chiếc giếng kia. Nếu có người đi ra từ phía sau thành giếng, chắc chắc sẽ bị Nhã Anh bắt gặp.

“Tỷ ấy nói đầu tiên là nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Hưu rồi mới thấy em ấy, chứng tỏ Tiểu Hưu không đi ra từ phía sau thành giếng. Vậy thì Tiểu Hưu không còn nằm trong diện tình nghi nữa. Tức là, tình huống hiện tại ngày càng phức tạp, hung thủ rời đi bằng cách nào, rời đi khi nào đều không phải vấn đề chủ yếu nhất, trên thực tế, có lẽ suy luận của chúng ta đã lâm vào ngõ cụt, bởi vì…”

Quỳ lại thờ dài một tiếng, rồi nói tiếp.

“Trong vụ án này, hung thủ đã biến mất ngay trước mắt mọi người. Hơn nữa, khi vụ án xảy ra thì người có hiềm nghi đều đang ở cùng người khác, không có cơ hội để gây án một mình.”

“Vậy thì phải bắt đầu suy xét đến giả thiết hai người thậm chí mấy người thông đồng gây án sao?”

“Hiện giờ chúng ta không nên suy luận tiếp.”Quỳ ngắt lời Lộ Thân, không cam tâm nói : “Bởi vì một khi bắt đầu thảo luận về giả thiết nhiều người thông đồng gây án thì sẽ phải đối mặt với rất nhiều tổ hợp, sẽ ngày một khó khăn hơn. Lúc này, vẫn nên chờ đợi chứng cớ mới xuất hiện thôi. Để mau chóng tìm ra chân tướng, chúng ta không ngại chia nhau ra để mà hành động. Khi nãy ta không thể điều tra tỉ mỉ trong nhà kho, có lẽ đã bỏ sót một ít chứng cứ, thế nên ta định ở lại đây tra xét lại hiện trường, Tiểu Hưu cũng ở lại giúp ta đi”

“Tiểu thư không nghi ngờ em ư?”

“Trừ khi em và Nhã Anh thông đồng, nếu không em không thể gây án được.Song ta rất khó tưởng tượng em và Nhã Anh có lợi ích chung gì, cũng không nghĩ ra lý do khiến em sát hại Chung phu nhân, thế nên ta sẽ không hoài nghi em.”

“Là thế ạ…”

Tiểu Hưu tỏ vẻ thất vọng. Vì chủ nhân không đặt mình vào hàng ngũ kẻ tình nghi không xuất phát từ sự tin tưởng, mà chỉ là kết luận sau khi bình tĩnh suy luận. Lộ Thân tỏ vẻ đồng cảm với Tiểu Hưu từ tận đáy lòng, hoàn toàn không nhớ rõ người đầu tiên nghi ngờ Tiểu Hưu chính là nàng.

“Lộ Thân, nếu có thể, ta muốn nhờ ngươi hỏi người trong nhà một chút chuyện về Chung phu nhân, kể cả việc sáng nay có ai gặp bà ấy không, có ai biết tại sao bà ấy lại muốn tới nhà kho hay không, phát hiện được điều gì trên người bà ấy, tóm lại, những vấn đề này do ngươi hỏi sẽ thỏa đáng hơn, bởi vậy xin nhờ ngươi.”

“Ta sẽ cố hết sức.”

“Sau khi điều tra xong, chúng ta sẽ hội họp ở nơi này nhé. Xin lỗi vì đã khiến ngươi phải chạy đi chạy lại nhiều nơi.”Tiếp đó, Quỳ nói ra một câu mà lẽ ra nàng không nên nói: “Đương nhiên, trước đó ngươi nên tìm một chiếc áo trong để mặc vào đi đã.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.