Lễ Tình Nhân Đẫm Máu

Chương 34: Hung thủ giấu mặt



Thư Tầm và Tả Kình Thương tâm linh tương thông, động tác khi nãy khiến anh lập tức hiểu ra vấn đề —

Một người đàn ông bình thường muốn khống chế chàng trai đã từng là quán quân quyền anh như Chiêm Húc cũng không dễ dàng, anh ta cao 1m79cm, với đàn ông Trung Quốc thì đó đã là chiều cao trên trung bình rồi, ở nơi tối tăm như thế phải đâm thật chính xác vào huyệt thái dương mới có thể khống chế anh ta chỉ trong một chiêu. Không nói tới Chương Thần Phân là phụ nữ mà đi đường đêm có cảnh giác hay không, nhưng một cảnh sát hình sự như Chiêm Húc tới tuần tra ở khu vực đã từng xảy ra hung án nhất định luôn luôn cảnh giác, huống chi anh ta có thể đã đi ngang qua căn nhà ma “số 44 hẻm Chu Đỉnh” trong truyền thuyết.

Chỉ có thời điểm mà Chiêm Húc hoàn toàn mất cảnh giác thì việc đâm tới mới khiến anh ta không kịp trở tay. Giống như tình huống vừa nãy, Tả Kình Thương không hề đề phòng Thư Tầm, quay lưng lại với cô cho nên cô mới dễ dàng “đánh úp” anh từ phía sau.

Chi tiết này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ Chương Thần Phân và Chiêm Húc đều không bị tấn công khi đi trên đường mà bị tấn công tại một nơi bọn họ cho rằng có thể nghỉ ngơi thả lỏng, nơi này rất sáng sủa, lại ở trong nhà. Ví dụ như nhà bạn bè thân thiết, nhà hàng, phòng tắm* siêu thị… Khi Chương Thần Phân về nhà một mình thì đã hơn 5 giờ sáng, không thể vào nhà bạn bè chơi, nhà hàng bình thường cũng không mở cửa sớm đến thế, như vậy nơi mà cô ta và Chiêm Húc bước vào rất có khả năng là phòng tắm, siêu thị hoặc nhà hàng kinh doanh thâu đêm.

*Ở Trung Quốc hay Nhật Bản có dịch vụ kinh doanh phòng tắm, người vào đây tắm phải trả tiền. Tắm ở đây chủ yếu để thư giãn và thả lỏng, thưởng thức thú vui ngâm mình trong nước.

Ba nơi này đều có đầy đủ điều kiện để giết người, phân thây. Nhà tắm là nơi mà người ta thả lỏng nhất, giá lại rẻ, khi mệt mỏi thì ai cũng nghĩ đến việc tắm rửa thư giãn một chút, ở đây có lượng nước lớn để tẩy rửa máu, vụn thi thể, tủ giữ đồ cá nhân có thể tạm thời dùng để cất giấu vụn thi thể sau đó dần dần mang đi, khuyết điểm là dễ bại lộ, nhưng nếu hung thủ là nhân viên ở đây thì có thể hành động bí ẩn hơn nữa; siêu thị là nơi có sức hấp dẫn lớn nhất, bên trong đủ loại hàng hóa, Chương Thần Phân có thể đi vào mua thực phẩm, đồ dùng hàng ngày, Chiêm Húc có thể đi vào mua thuốc lá, mặt khác, nó có tủ lạnh cỡ lớn, rất thuận tiện trong việc giấu thi thể; nhà hàng cũng có tủ lạnh cỡ lớn, rất có khả năng cả Chiêm Húc và Chương Thần Phân đều đói bụng nên đã đi vào ăn gì đó, số nhà hàng mở cửa tầm tảng sáng 5-6 giờ rất ít, việc điều tra sàng lọc khá dễ dàng.

Như vậy thì phạm vi điều tra về cơ bản đã được xác định — Đó là tất cả các cửa hàng kinh doanh thâu đêm, trọng điểm sàng lọc là phòng tắm, siêu thị, nhà hàng, những người có chuyên môn y học, từng làm đồ tể đều phải điều tra thật kỹ.

Công thần Thư Tầm vừa nằm xuống chẳng bao lâu, đã thấy đệm bên người hơi lún xuống, rốt cuộc Tả Kình Thương cũng chịu đi ngủ.

“Cho dù anh muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ nhưng cũng không nên ngủ muộn như thế.” Thư Tầm còn chưa buồn ngủ bèn tìm đề tài nói chuyện.

“Anh còn chưa tới tuổi phải dưỡng sinh.” Tả Kình Thương đưa tay kéo cô vào lòng, để cô gối đầu lên cánh tay mình.

“Vào một ngày không xa chắc chắn anh sẽ nhận được bằng khen Chiến sĩ thi đua toàn quốc.”

“Trong bằng khen Chiến sĩ thi đua có một nửa của anh cũng có một nửa của em.” Câu này nghe như lời hát.

“Anh cứ tiếp tục phát huy đi. Kệ anh đấy. Ngủ thôi.” Thư Tầm biết mình nói không thắng nổi anh, bèn quyết định kết thúc cuộc trò chuyện.

Tả Kình Thương dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi cũng nhắm mắt.

Ngày hôm sau, Lâm Hi nghe được phạm vi điều tra của Tả Kình Thương, không nhịn được nói: “Tôi thấy cái ‘phòng khám Tức Khang’ kia cũng rất đáng nghi, biết đâu hôm ấy bọn họ lấy cớ truyền nước cho bệnh nhân, mở cửa thâu đêm, Chương Thần Phân đi vào mua thuốc, Chiêm Húc đi điều tra, kết quả là bị tên bác sĩ biến thái nào đó sát hại. Bình thường ở trong phòng khám, con người ta cũng không đề phòng bao giờ.”

“Mẹ nó! Ai bảo không!” Hồng Thế Kiện phản bác anh ta, “Lúc còn bé tôi hay bị mẹ lôi đi mấy chỗ gì mà viện vệ sinh, trạm y tế, chỉ ước mình mặc áo giáp sắt để đề phòng bọn họ tiêm tôi! Ai bảo không đề phòng hả?”

“Anh nhát gan từ nhỏ không có nghĩa là tất cả mọi người đều giống anh.” Lâm Hi khinh bỉ nói.

Hồng Thế Kiện cười nhạt, “Cũng đúng, không phải tất cả mọi người đều bị mấy con chuột tàn tật hù dọa đến vãi ra quần như anh.”

Lâm Hi đập bàn đứng dậy, “Anh nói cái gì! Anh…”

Ngô Nhất Táp ho khan mấy tiếng, trừng mắt nhìn Lâm Hi và Hồng Thế Kiện, hai người họ nhìn nhau hừ lạnh, quay đầu đi chỗ khác nhưng mùi thuốc súng vẫn nồng nặc khắp nơi.

Tả Kình Thương không để ý tới chuyện tranh cãi của họ, “Lâm Hi nói cũng đúng, tất cả phòng khám đều xếp luôn vào phạm vi điều tra.”

Khu nội thành cũ chập choạng tối, người qua lại cũng thưa thớt dần, một số chỗ vui chơi giải trí lại bị hạn chế thời gian kinh doanh cho nên những cửa hàng kinh doanh suốt đêm vốn không nhiều.

Có hai phòng tắm, một là phòng tắm phúc lợi cho công nhân của một công ty nào đó, tuy mở cửa suốt đêm nhưng quy mô rất nhỏ, chỉ công nhân trong công ty mới có thể vào, có công nhân làm ca đêm sẽ tới đó tắm rửa, tủ quần áo rất ít và rất nhỏ; một phòng tắm khác kinh doanh từ sáu giờ sáng đến mười rưỡi tối, đây đúng là khoảng thời gian mà Chiêm Húc và Chương Thần Phân mất tích. Phòng tắm này cung cấp dịch vụ xoa bóp, con trai ông chủ là Lã Chí Cường, là sinh viên mới tốt nghiệp của một Học viện y học cổ truyền, tạm thời chưa tìm được công việc nên ở đây giúp khách xoa bóp, vì tay nghề chuyên nghiệp nên cũng được khách hàng tin tưởng.

Có một siêu thị, nằm trong chuỗi siêu thi KE, không chỉ bán đồ dùng sinh hoạt và thuốc lá, ở đây còn bán một số loại thức ăn vặt như xúc xích, bánh ú… Trên quầy thu ngân và giá hàng của siêu thị có tổng cộng ba máy camera, trong ngày xảy ra vụ án đều không quay được hình ảnh nạn nhân đi vào mua sắm, có thể loại trừ hiềm nghi.

Nhà hàng kinh doanh thâu đêm chỉ có hai nhà hàng đồ ăn nhanh là KFC và Mcdonald, hai nhà hàng này ở sát rìa khu nội thành cũ, cách nhau chừng năm mươi mét. Nhà hàng, quán ăn nhỏ khác đều mở cửa vào thời điểm khác, nhà hàng chuyên làm đồ ăn sáng thì 6 giờ mở cửa, đóng cửa trước 12 giờ trưa, nhà hàng bán bữa trưa, bữa tối, bữa khuya thì mở cửa vào khoảng 10 giờ rưỡi sáng, muộn nhất là 2 giờ sáng đóng cửa. Chỉ có một nhà hàng lọt vào tầm ngắm của cảnh sát, đó là một quán ăn nhỏ nổi tiếng ở Lang Lâm tên “Mì xào Hà Ký”, mở cửa vào 6 giờ sáng đến 10 giờ sáng thì đóng cửa nghỉ trưa, sau đó 5 giờ chiều lại mở cửa bán đến khoảng 12 giờ đêm. Quán này đã mở cửa từ ba mươi năm trước, kinh doanh rất khá, có nhiều thực khách nghe danh tới ăn, vào giờ cơm tới đây ăn thì còn phải xếp hàng, ngày nghỉ lễ càng miễn bàn.

Mì xào là một trong những món ăn vặt nổi tiếng ở Lang Lâm, dùng sợi mì nhỏ, khi ăn thì xào thêm thức ăn, có nhiều sự lựa chọn. Món trứ danh của Hà Ký là mì xào cá mực, thịt bò và xương sườn, xào cùng với cải trắng, cuối cùng tưới sốt đặc chế lên trên mì, ăn lúc còn nóng, một bát mì, một bát canh, là món ăn sáng và ăn khuya yêu thích nhất trong tâm trí rất nhiều người Lang Lâm.

Chủ quán Hà Ký gồm một người cha và hai người con trai, cha đã hơn sáu mươi tuổi, hai người con trai Hà Phát, Hà Tài, một người bốn mươi, một người hơn ba mươi tuổi, bọn họ là đầu bếp chính của quán ăn này, phụ bếp lo việc lấy mì, thêm nguyên liệu, ngày xưa ba cha con cùng làm, chưa tới một phút là một món ngon đã ra lò. Nhưng nghe nói mấy năm trước thân thể người cha không khỏe lắm, việc ở quán ăn đều do Hà Phát, Hà Tài lo liệu, nhưng vì chuyện thừa kế quán ăn mà hai anh em họ không hợp nhau, thậm chí còn làm ảnh hưởng tới hương vị món ăn, người già ở Lang Lâm đều hoài niệm tay nghề của lão Hà, chuyện kinh doanh của quán ăn cũng dần xuống dốc.

Các quán ăn ở khu nội thành cũ cạnh tranh nhau rất quyết liệt, mọi người muốn ăn khuya cũng chẳng vào một mình Hà Ký, còn có tin vỉa hè rằng hai anh em họ rất ghét một vài quán ăn mới mở mấy năm gần đây, đố kỵ vì bị cướp mất khách hàng cho nên nhiều lần tới cơ quan chức năng tố cáo, nay nói quán này không có giấy phép kinh doanh, mai nói quán kia nấu toàn thịt heo ốm.

Nhưng rốt cuộc quán ăn không đạt tiêu chuẩn lại chính là Hà Ký, một lần có ba khách hàng ăn xong món mì xào mực của họ thì “thượng thổ hạ tả”, phải tới phòng khám Tức Khang ở gần đây, cuối cùng vì vấn đề thuốc men mà ầm ĩ tới tận tòa án. Cũng vì thế mà hai anh em nhà này còn từng gây sự với phòng khám Tức Khang.

Lâm Hi nhớ đến số vụn thi thể bị phát hiện trên xe điện của ông chủ một quán ăn nhỏ – Trần Vũ, nghi ngờ chi tiết này cũng mang hàm ý trả thù.

Tới giờ Lâm Hi vẫn nghi ngờ phòng khám Tức Khang, nhưng vì hai anh em Tôn Kiếm Đảo, Tôn Kiếm Ba cùng nhau kinh doanh nên thời gian mở cửa xuân hạ thu đông không hề giống nhau, thời gian đóng cửa cũng không cố định. Theo lời của Tôn Kiếm Ba, mấy ngày xảy ra vụ án ấy nhà bọn họ đều đóng cửa như bình thường. Nhưng khi hỏi người dân và mấy cửa hàng bán thuốc ở cạnh thì họ đều không nhớ rõ trong mấy ngày ấy, phòng khám bệnh này đóng cửa khi nào.

“Lã Chí Cường, Hà Phát, Hà Tài, Tôn Kiếm Đảo, Tôn Kiếm Ba.” Lâm Hi in danh sách người tình nghi ra, phát cho mỗi người một tờ, “Những người có kiến thức y học, đồ tể, nấu nướng, kinh doanh loại hình có thể hấp dẫn hai nạn nhân khiến họ mất cảnh giác, bán hàng trong thời điểm nạn nhân mất tích chính là họ. Khi vụ án xảy ra, đặc biệt là khi vụ án đầu tiên xảy ra, bọn họ đều không có chứng cứ ngoại phạm xác thực.”

Hồng Thế Kiện nói tiếp: “Lã Chí Cường là một sinh viên đại học chưa tìm được việc làm, đành giúp người ta xoa bóp, việc kinh doanh của Hà Phát, Hà Tài ngày càng xuống dốc khiến tâm lý mất cân bằng, Tôn Kiếm Đảo, Tôn Kiếm Ba vì khám bệnh cho người ta mà gặp phải phiền phức, bọn họ đều có khả năng nảy sinh khuynh hướng tâm lý phản xã hội. Trong đó, Hà Phát và Hà Tài, Tôn Kiếm Đảo và Tôn Kiếm Ba có thể hợp tác giết người, cùng nhau đưa vụn thi thể vào nhà ma, cũng cùng nhau nhấc nắp quan tài lên để giấu xác.”

Tả Kình Thương vẫn cúi đầu xem danh sách người tình nghi, lông mày không có dấu hiệu thả lỏng.

Vẻ mặt Lâm Hi như sắp nôn mửa tới nơi, “Nếu kẻ sát nhân chính là Hà Phát và Hà Tài, vậy chân tướng quá kinh khủng. Mọi người nghĩ xem, tuy chuyện kinh doanh của cửa hàng nhà họ không bằng ngày xưa nhưng mỗi ngày vẫn tiêu thụ một lượng thịt lớn, ngộ nhỡ bọn họ thêm thứ gì đó vào mì xào cho khách ăn, khi người ta ăn thì họ trộn xương người và xương động vật vào nhau, ai mà biết là xương gì!”

“Má ơi! Anh đừng nói nữa!” Hồng Thế Kiện hô lên, “Mấy hôm trước tôi còn tới quán Hà Ký ăn mì xào bò, bà xã nhà tôi còn thấy thịt hơi thiu!”

“Đúng, chưa chắc thịt anh ăn đã là thịt bò đâu, để trong tủ lạnh một tháng đương nhiên thiu rồi!”

“Nói lung ta lung tung! Ăn cái đầu anh ấy!” Hồng Thế Kiện mắng to.

Lâm Hi mỉm cười, để đầu lại gần, “Được, ăn đi ăn đi.”

Những người còn lại không khỏi toát mồ hôi, hai người kia quả thực đang làm mất hết mặt mũi Chi đội.

Tả Kình Thương nhìn Thư Tầm như muốn tham khảo ý kiến của cô. Thư Tầm rất hài lòng, anh ngày càng tôn trọng quan điểm của cô. Cô hắng giọng nói: “Kẻ có tâm lý biến thái thực sự sẽ không quan tâm hành vi của mình có tác động gì tới xã hội, nếu chúng ta dùng ‘khuynh hướng phản xã hội’ để xem xét hậu quả cho hành vi của họ dưới góc độ của một người bình thường vậy thì chính là — gây khủng hoảng xã hội. Nhưng chính họ lại không nghĩ như thế. Họ không quan tâm đến xã hội nên không muốn trả thù xã hội. Hung thủ có một quá trình tâm lý mà chúng ta không biết, chỉ thông qua việc năm người tình nghi đều từng gặp khó khăn mà xác định họ có động cơ giết người và khuynh hướng biến thái thì khá là phiến diện. Đương nhiên hung thủ của vụ án này sẽ không để lộ bản chất thật sự của mình trước mặt mọi người cho nên phải tiếp tục tìm hiểu sâu về họ.”

Cún lớn lén vẫy vẫy đuôi, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Mấy người nhìn đi, cô gái này là bà xã nhà tôi đấy, bà xã nhà tôi thông minh nhất đấy.

Thầm tự hào mấy giây, Tả Kình Thương nói tiếp: “Cho nên chúng ta nhất định phải xác nhận vài sự kiện — Trong nửa năm gần đây, đặc biệt là ba tháng trước khi vụ án xảy ra, bọn họ gặp phải chuyện gì, ví dụ như người thân qua đời, ly hôn, bệnh nan y, bị hành hung, bị thương ở đầu, …; trong số họ có ai từng ngược đãi mèo chó hoặc động vật hay không; trước và sau khi vụ án xảy ra, có hành động gì kỳ lạ hay không, ví dụ như vô cùng vui vẻ, làm từ thiện quyên tiền…”

Một tổ mười mấy người vội vã gật đầu, cực kỳ hăng hái. Lâm Hi và Hồng Thế Kiện lườm nhau mấy lượt, sau đó cũng chia ra làm việc.

Nhưng trong khi mọi người dốc toàn lực điều tra những sự việc xảy ra xung quanh năm người tình nghi thì lại có án mạng xảy ra.

Một buổi tối, trung tâm chỉ huy Lang Lâm 110, 119 và 122 cùng nhận được tin báo từ mấy người đàn ông say rượu, nói bọn họ nhìn thấy một chiếc ô tô đang cháy trên đường dẫn vào khu vực nội thành.

Khi lực lượng cứu hỏa tới hiện trường dập tắt đám cháy thì toàn bộ chiếc ô tô đã bị thiêu cháy tới biến dạng, hoàn toàn thay đổi, qua xác xe có thể thấy được đây là một chiếc taxi. Bên trong có thi thể của một người đàn ông, bị cháy đen nhưng dấu vết cứa cổ rất rõ ràng, thủ pháp cũng cực kỳ chuyên nghiệp.

“Lúc chúng tôi đi ra (uống rượu xong), nghe đùng một tiếng (tiếng nổ), chạy tới xem thì thấy cái xe này đang cháy.” Người đàn ông say rượu nói với cảnh sát, tuy lời lẽ lộn xộn nhưng cũng có thể hiểu đại khái, mấy người này uống rượu say khướt, đang chuẩn bị ai về nhà nấy thì nghe được tiếng nổ của bình xăng ô tô, tỉnh cả người, chạy theo hướng có lửa đang bốc lên sau đó báo cảnh sát. Khi báo cảnh sát thì bọn họ cũng không biết trong xe còn có người, chỉ hốt hoảng gọi vào số 110, 119 và 122.

Vì phương thức xử lý thi thể khá tương tự với hai vụ án trước nhưng hình thái lại có điểm khác biệt cho nên Chi đội đã gọi một tổ kỹ thuật tới hiện trường kiểm tra.

Lâm Hi đang hẹn hò với bạn gái, nhận được điện thoại lập tức rời đi, bị bạn gái cào cho mấy phát, mặt như mèo hoa. Trong khi lái xe tới hiện trường, anh ta nghĩ thầm, Chiêm Húc mất còn chưa tới một tháng, vì sao vụ án tương tự lại tiếp tục xảy ra? Địa điểm lần này không ở khu nội thành cũ, chẳng lẽ động thái ở căn nhà ma quá lớn khiến hung thủ càng hưng phấn hơn? Tuy nói theo số lượng vụ án tăng dần, dấu vết và manh mối cũng ngày một nhiều thêm, nhưng mỗi lần đều dùng sinh mạng của người dân để đánh đổi cũng là lợi bất cập hại.

Hiện trường vụ cháy có rất nhiều loại khí độc hại nên Tả Kình Thương kiên quyết không cho Thư Tầm tới hiện trường, xuống tầng một mình rồi ngồi vào xe cảnh sát được cử tới đón anh. Ngô Nhất Táp ngồi ở vị trí cạnh tài xế, bất đắc dĩ nói: “Thời buổi hỗn loạn… Nếu người đàn ông trong xe taxi cũng do ‘hắn’ giết, vậy trong hơn hai tháng ‘hắn’ đã liên tiếp sát hại ba người! Hắn đang gửi lời chào đến ma quỷ sao?”

“Vụ án này không giống với hai vụ án trước, nếu hung thủ đúng là cùng một người, vậy vụ án này hẳn sẽ mang tới cho chúng ta rất nhiều manh mối có giá trị.” Tả Kình Thương nói ít mà ý nhiều, phân tích: “Thứ nhất, hắn để lại một thi thể gần như hoàn chỉnh; thứ hai, rốt cuộc người đàn ông bị giết là tài xế hay hành khách, chủ sở hữu của xe taxi là ai; thứ ba, đốt cả một chiếc xe không phải chuyện đơn giản, tôi linh cảm đây chính là một trong những điểm mấu chốt để suy đoán thân phận thực sự của hung thủ.”

Khi bọn họ tới hiện trường thì còn có thể ngửi được mùi vị gay mũi trong không khí, loại khí độc hại này xộc vào khí quản như kim đâm, cảnh sát có mặt ở đó không thể không đeo khẩu trang. Trong không khí còn thoang thoảng mùi xăng, lính cứu hỏa nói với cảnh sát có thể suy đoán sơ bộ rằng ô tô cháy là do có người đốt, kẻ đó hất xăng lên toàn bộ chiếc xe, mở nắp bình xăng, châm lửa sau đó lửa bùng lên, đốt đến xăng trong bình dẫn đến nổ tung, may mà bình xăng không đầy, nếu không hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Sau khi chụp ảnh, mọi người cùng nhau chuyển thi thể ra ngoài, pháp y tiến đến kiểm tra một lúc, nói: “Xương sọ bị rạn vỡ ở nhiều vị trí, mỗi vị trí đều đủ để nạn nhân tử vong, hung thủ hiểu rất rõ đập vào vị trí nào sẽ khiến người ta mất năng lực phản kháng hoặc khiến người ta tử vong ngay tức thì. Mặt khác, cổ nạn nhân bị cứa, tránh được động mạch chủ mà cắt vào tĩnh mạch chủ. Nói vậy tức là nếu cắt động mạch chủ thì máu sẽ chảy rất nhiều nhưng dễ phun tung tóe, còn tĩnh mạch chủ thì khác, giống vòi nước chảy, không phun mạnh như vậy. Hiển nhiên hung thủ sợ máu bắn lên người mình nên chọn cắt tĩnh mạch chủ. Động mạch chủ và tĩnh mạch chủ rất gần nhau, chứng tỏ hung thủ có năng lực giải phẫu ngoại khoa, e rằng hắn cũng chính là hung thủ của hai vụ án trước.”

Cảnh sát tổ một quay ra nhìn nhau, trong mắt chứa đầy sự phẫn nộ.

“Điều tra chủ sở hữu và hãng xe này; thu thập video từ camera giao thông, tìm xem chiếc xe này từng đi những đâu, vì sao lại đỗ ở đây!” Ngô Nhất Táp nhanh chóng đưa ra quyết định, Tả Kình Thương nói đúng, điểm đột phá đã xuất hiện rồi!

Với sắp xếp của Ngô Nhất Táp, Tả Kình Thương không bổ sung gì thêm, mọi người cũng phân công nhau hành động. Hồng Thế Kiện đứng bên Tả Kình Thương, khó hiểu hỏi: “Chỉ dựa vào tình tiết hung thủ có năng lực giải phẫu ngoại khoa mà đã phán đoán rằng hắn cũng chính là hung thủ của hai vụ án trước? Nếu vậy thì vụ án 25/9 chín năm trước cũng do hắn gây nên.”

“Anh cũng cảm thấy vụ án lần này không giống những vụ trước đây sao?” Tả Kình Thương đang trầm tư suy nghĩ, vì đeo khẩu trang nên giọng anh rất nhỏ, “Sau khi tìm được chủ xe và số xe, chúng ta có thể tìm được những địa điểm mà chiếc xe này từng đi qua camera giao thông. Vì hung thủ dùng xăng để đốt xe, mà thứ này không thể mang bên người cho nên nhất định hắn đã mua thùng xăng ấy từ một trạm xăng dầu nào đó. Như vậy, camera ở trạm xăng dầu có thể quay được hắn — thế thì quá bất cẩn đúng không?”

“Nhưng chúng ta chưa từng công bố những tình tiết nhỏ của vụ án ra ngoài, ví dụ như phân thây tới mức nào, đã tìm thấy bao nhiêu, thủ pháp phân thây của hung thủ chuyên nghiệp ra sao, người dân cũng không biết. Vì chuyện này có ảnh hưởng quá lớn nên chúng tôi đã treo giải thưởng mười vạn tệ (khoảng 350 triệu VNĐ) cho ai biết cung cấp thông tin về những tình huống kỳ lạ xảy ra vào ngày nạn nhân mất tích, cũng không tiết lộ chi tiết khác cho nên không thể có kẻ bắt chước gây án được.”

“Cũng có thể đây chỉ là ham muốn nhất thời của hung thủ.” Tả Kình Thương vẫn đang đợi kết quả tìm kiếm chủ xe, “Vì đã trót phạm tội tày trời, hắn cho rằng giết mấy người cũng thế mà thôi nên hắn bắt đầu trắng trợn, không thèm kiêng kỵ ai. Hoặc hắn đã rơi vào thời kỳ điên cuồng hưng phấn, trong thời điểm này, lên kế hoạch trước cũng được, ham muốn nhất thời cũng thế, chỉ cần hắn muốn thì nhất định phải hành động cho tới khi bị bắt mới thôi.”

“Đúng là đồ thần kinh!” Hồng Thế Kiện tức tối đến mức nắm chặt tay, “Chẳng lẽ lúc nào hắn cũng mang theo dao giải phẫu, gặp ai thì giết người nấy?”

Lông mày Tả Kình Thương nhíu chặt, “Nếu vậy, việc bắt hắn sẽ trở nên dễ dàng.”

Sau hai tiếng đồng hồ, cảnh sát đã tìm ra chủ xe taxi, anh là tài xế của công ty An Đạt Lang Lâm, hôm nay vừa đúng đi làm ca đêm cho nên thi thể người đàn ông trong xe rất có khả năng chính là anh ta. Theo camera giao thông, 10 giờ rưỡi tối ngày hôm nay, chiếc xe rẽ vào con đường này, mười lăm phút sau lại rời đi, ở một trạm xăng dầu gần đây, có một người đàn ông đeo kính râm, mang khẩu trang, đội mũ bước ra từ ghế lái, mua một bình xăng, sau khi trả tiền thì rời khỏi, khoảng 11 giờ 20 phút, chiếc xe lại rẽ vào con đường này, không lâu sau thì bốc cháy.

Qua vóc dáng, người đàn ông này không phải chủ xe Cốc Siêu, hơn nữa, nửa đêm còn đeo kính râm, khẩu trang, đội mũ, rõ ràng để che giấu mặt mũi. Hắn mặc một chiếc áo jacket màu đen, quần jean xám, bắp chân to, dáng người to khỏe. Nhân viên trạm xăng dầu Tiểu Khương nói, khi đó cô ta cảm thấy người đàn ông này rất lạ lùng, thứ nhất vì buổi tối mà hắn còn đeo kính râm, thứ hai vì hắn nói xe hết xăng nên không thể lái xe tới trạm xăng dầu được, bởi vậy muốn mua tạm một bình xăng, thế nhưng sau đó hắn không lái xe quay lại để đổ đầy bình xăng cho xe. Tiểu Khương nói với cảnh sát, người đàn ông này cao khoảng 1m75cm, giọng nói còn khá trẻ, nói chuyện rất lịch sự. Tuy cô ta thấy không ổn lắm nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Mọi người xem video ghi lại bóng dáng người đàn ông kia, tâm trạng sục sôi. Tuy hiện tại còn chưa biết người này là ai nhưng hung thủ công khai xuất hiện dưới ống kính camera như vậy đã là một điểm đột phá lớn.

Đoạn video kia lập tức được đưa tới bộ phận kỹ thuật, tiến hành so sánh với bức ảnh của năm người tình nghi.

Ngày hôm sau, Hồng Thế Kiện cầm bức ảnh được in ra từ video, ngáp một cái, nói: “Nói thật, trông khá giống Tôn Kiếm Ba.”

“Không, Tôn Kiếm Ba hơi gầy, tôi thấy giống Hà Tài.” Trước giờ Lâm Hi luôn thích tranh cãi với anh ta, lúc này cũng không ngoại lệ. Thức suốt một đêm, mắt anh ta đầy tơ máu, “Anh nhìn cái chân này xem, rõ ràng bổ củi nhóm lò mà ra.”

“Hừ, có phải Hà Tài hay không, chúng ta cứ đến quán ăn nhà anh ta hỏi xem tối qua mấy giờ đóng cửa là biết ngay thôi.” Hồng Thế Kiện không cho là đúng, vì thời gian xảy ra vụ án là hơn 11 giờ tối qua, nên theo lý thuyết thì giờ ấy Hà Ký còn chưa đóng cửa, chỉ cần có người nhìn thấy an hem Hà Tài, Hà Phát thì hiềm nghi của họ có thể loại bỏ. Là một khách hàng mới tới quán ăn của họ ăn mì xào thịt bò, anh ta rất mong hai an hem nhà này không phải kẻ sát nhân!

Lâm Hi cố tình đâm vào nỗi đau của anh ta, nói: “Có khi mấy ngày anh tới ăn, món ăn phiên giới hạn đặc biệt đều là ‘Mì xào thịt bò’ đấy!”

Hồng Thế Kiện nghe vậy suýt nữa thì nôn ra, quăng lại một câu “Ông đây đi hỏi thử một lát” rồi rời đi.

Một tiếng sau, Hồng Thế Kiện ủ rũ quay về.

“Sao thế, anh đột nhiên phát hiện được hôm qua Hà Ký vốn không mở cửa ư?” Lâm Hi hả hê hỏi.

“Hà Phát nói với tôi, hơn 9 giờ tối hôm qua Hà Tài ra ngoài mua cá mực để nấu vào ngày hôm sau.” Mặt Hồng Thế Kiện tối sầm, trả lời.

“9 giờ tối còn ra ngoài mua cá mực?” Lâm Hi cười hì hì, “Chắc chắn là cái cớ thôi.”

“Hắn nói muốn mua được hải sản giá hời thì phải mua vào lúc đó.” Hồng Thế Kiện giải thích, “Thuyền đánh cá ở chỗ chúng tôi thường dỡ hàng vào hai thời điểm, một là sáng sớm, tầm 4, 5 giờ sáng ấy; hai là nửa đêm, tầm 11, 12 giờ, loại thuyền đánh cá dỡ hàng vào sáng sớm thường đánh bắt xa bờ, chuyên cung cấp hải sản cho các nhà hàng cao cấp nên phần lớn quán ăn nhỏ đều chỉ đợi phiên hàng tối mà thôi.” Nói xong, anh ta nhìn Tả Kình Thương bằng ánh mắt cầu cứu.

Tả Kình Thương nhấp một ngụm cà phê đen, “Có ba điểm đáng ngờ: tại sao hắn lại thay đổi địa điểm giết người; hung thủ dùng thứ gì để cắt đứt tĩnh mạch của nạn nhân; hắn có thể đặt thi thể trong xe, ngày hôm sau chờ ai đó phát hiện ra là xong, tại sao phải phí công đốt xe làm gì.”

Lâm Hi cố ý nói: “Rất đơn giản. Vì trên đường đi mua hải sản, Hà Tài đột nhiên muốn giết người, Cốc Siêu xui xẻo bị hắn bắt gặp, còn đốt xe là vì… Lần này chỉ là ham muốn nhất thời, hắn sợ để lại chứng cứ, bèn thiêu hủy thi thể luôn, nhanh chóng phá hoại chứng cứ, ngày hôm sau còn phải làm mì xào thịt bò nữa.”

“Nói bậy nói bạ!” Hồng Thế Kiện giận dữ.

Thư Tầm nhìn những con người đã thức suốt đêm nhưng tới ngày hôm sau vẫn cực kỳ hăng hái này, thầm lắc đầu. Vì phản ứng thai kỳ ngày càng nghiêm trọng, cô không thể tham gia vào toàn bộ tiến trình phá án, đành xem những tư liệu mà họ thu thập được trong khi điều tra, hi vọng có thể tìm được một số thông tin có giá trị.

Tả Kình Thương không để tâm đến việc Hồng Thế Kiện và Lâm Hi tranh cãi gay gắt, chỉ nói: “Địa điểm xảy ra vụ án không ở khu nội thành cũ càng khẳng định đó là ham muốn nhất thời của hắn. Khu nội thành cũ cách nơi xảy ra vụ án ngày hôm qua khoảng mười kilomet, nhưng hắn biết con đường ấy không có camera, gần đó lại có một trạm xăng dầu, chứng tỏ hắn hiểu khá rõ khu vực ấy, đã từng đi qua không ít lần. Cho nên lượng công việc tiếp theo là rất lớn, chúng ta phải xem hết video trong camera giao thông ở gần đó trong vòng ba tháng nay, trong những người tình nghi, có ai thường xuất hiện ở đó hay không. Nhưng trước đấy, phải đi điều tra xem từ 9 tới 1 giờ đêm qua, ai đã ra khỏi nhà.”

Bấy giờ Lâm Hi mới trở nên nghiêm túc, “Hung thủ có thể cắt cổ nạn nhân chứng tỏ khi ra khỏi nhà hắn đã mang theo dao, nếu ban đầu hắn cũng không có ý định giết người, vậy mang dao theo để làm gì — Đây là điểm then chốt để tìm ra thân phận thực sự của hắn. Đốt xe có lẽ vì trên xe có thứ gì đó của hắn ví dụ như dấu vân tay.”

“Chắc không phải đi mua hải sản thật đâu nhỉ…” Hồng Thế Kiện cào cào tóc, “Người ta thường lấy dao tách con hàu sống ra để xem hàu có tươi không, dùng dao mổ tôm, rồi cá mực thử xem có ngọt không.”

Thư Tầm nhắc nhở: “Một đầu bếp không thể hiểu rõ về cơ thể người như thế, cho dù kỹ thuật dùng dao có xuất sắc tới đâu cũng không thể tiến hành giải phẫu ngoại khoa cho người.”

“Cũng đúng…” Hồng Thế Kiện thấy yên tâm hơn.

Tả Kình Thương và Thư Tầm nhìn nhau, đều nhíu mày — cứ thế này thì vụ án lại càng bế tắc hơn.

Đáp án cho tất cả những câu hỏi này, đành tìm trong video giao thông ba tháng gần đây mà thôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.