Buổi tối, cả đoàn phim đều đến quán ở trấn trên để ăn cơm.
Diễn viên và nhân viên công tác toàn là người trẻ tuổi, cơm nước no nê xong chắc chắn ngồi không yên, hoạt động truyền thống của trấn trên lại mới lạ, mọi người đều đề nghị đi dạo ngắm cảnh khắp nơi.
Năm nay là năm được mùa, đúng lúc gặp trúng ngày lễ cúng bái, trong chợ đêm tưng bừng náo nhiệt, đủ loại hoạt động và phong tục tập quán mới mẻ thu hút sự chú ý.
Tại địa phương nhỏ hẻo lánh, chẳng có ai biết minh tinh gì, chỉ biết là dáng vẻ họ tuấn tú, không khỏi hấp dẫn tầm mắt người qua đường.
Phác Xán Liệt len lén móc lấy ngón út của Biên Bá Hiền, nghiêng đầu rủ rỉ bên tai cậu: “Nắm chút.”
Biên Bá Hiền cong khóe miệng, khẽ kề sát Phác Xán Liệt, để quần áo che chắn những cử chỉ ve vãn vụng trộm, ngầm đồng ý hành vi của hắn.
Có dịp được thoải mái nắm tay đi loanh quanh trên đường thế này quả là hiếm hoi, gió đêm thổi từng cơn, Biên Bá Hiền hạ quyết tâm, dứt khoát ôm cánh tay Phác Xán Liệt, len lén ngả đầu lên vai hắn.
Đây chính là ước mơ cậu hằng mong mỏi.
Bên nhau tới nay, hai người đều cẩn thận đối đãi với mối tình khó giành được này, hôm nay có thể quang minh chính đại, cớ gì không tự do ngông cuồng.
Yêu nhau chẳng hề sai.
Còn về những thứ khác, Biên Bá Hiền mặc kệ, Phác Xán Liệt cũng sẽ không để tâm đâu.
Cậu nghĩ.
Tim Phác Xán Liệt rung rinh, thầm vui vẻ bởi hành động gan dạ của cậu.
Biên Bá Hiền nghe thấy thanh âm hắn hòa lẫn cùng gió đêm dịu dàng, chui vào tai mình, trú ngụ trong tim: “Em biết lần đầu nhìn thấy em, anh có tâm trạng gì không?”
“Anh từng nghe rất nhiều người khen bộ phim đó của anh, chỉ có mình em, vào rạp ngồi chỉ để ngủ khò?”
Biên Bá Hiền nhớ tới cảnh tượng hai người gặp nhau lần đầu, không tự chủ nhéo tay Phác Xán Liệt: “Đâu có, tại em mệt quá mà… Hơn nữa, anh đánh thức em là thói xấu gì vậy hả, em đang ngủ rất say đấy.”
“Nếu anh không kêu em, hai ta sẽ tiến triển sao?” Phác Xán Liệt ôm cậu: “May mà hôm đó anh tâm huyết dâng trào muốn đi xem phim mình đóng, nếu không bảo bối nhỏ của anh sẽ chạy theo người khác mất.”
Được yêu là cảm giác gì, Biên Bá Hiền hiểu rất rõ.
Là thoải mái nói ra lời gây sự vô lý của mình, là nũng nịu nghịch ngợm, là biết hắn sẽ dành cho mình sự cưng chiều vô hạn.
“Hình như em chưa nói với anh.” Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Sau lần gặp thứ hai em đã trở thành fan của anh rồi, anh có biết con đường đi gặp anh gian nan bao nhiêu không? Hiếm được một lần fan meeting, em mua vé còn bị đám chợ đen lừa!”
Phác Xán Liệt thật sự không biết.
Hắn nhướng mày: “Sau này không khó nữa, mỗi lần fan meeting em sẽ là VIP trên giường của anh, có cả màn trao đổi với khoảng cách bằng số âm nữa.”
Bầu không khí tốt như thế Phác Xán Liệt lại thốt ra mấy lời dâm dê, Biên Bá Hiền vờ tức giận đấm lên ngực hắn.
Càng khuya người càng nhiều, Biên Bá Hiền không thích đám đông chen chúc, Phác Xán Liệt bèn dẫn cậu đến ngôi đình nhỏ ven bờ hồ.
Ban ngày thời tiết đẹp, sao đêm mới vừa nhiều vừa sáng, có lẽ do môi trường ảnh hưởng, Biên Bá Hiền gối đầu lên vai hắn: “Phác Xán Liệt, nếu chúng ta không gặp nhau, sẽ ra sao nhỉ?”
“Anh vẫn là ảnh đế, sẽ chăm chỉ làm việc, sẽ tỏa sáng, mà em thì chưa chắc sẽ có thành tích như hiện giờ, biết đâu em sẽ tiếp tục cần cù trong giới giải trí, cũng có thể sẽ từ bỏ tất cả, trở thành một người bình thường, kết hôn sinh con.”
“Em không dám nghĩ luôn.” Biên Bá Hiền lẩm bẩm.
Phác Xán Liệt gõ nhẹ đầu cậu: “Ngốc.”
“Em ở đâu cũng được, anh sẽ đi tìm em.
Giả sử em trở thành người bình thường, thế thì lúc anh công khai người yêu sẽ không phải là cùng ca sĩ Biên Bá Hiền, mà là cùng một người ngoài giới rất rất đẹp.”
Xung quanh chợt huyên náo, Biên Bá Hiền chui khỏi ngực Phác Xán Liệt, chạy ra ngoài đình nhìn ngắm khoảng trời mênh mông.
Giữa bầu trời đen kịt, những vì sao điểm xuyến, pháo hoa là nhân vật chính, người trên mặt đất được soi rọi sáng ngời.
“Phác Xán Liệt, có pháo hoa kìa, qua đây xem mau!”
Phác Xán Liệt cười tiến tới, nắm tay cậu, pháo hoa rền vang trên nền trời, đám đông bỗng tụ tập lại, thưởng thức món quà ngày hội giữa thời tiết trong lành hiếm thấy.
Biên Bá Hiền cúi đầu loay hoay cái gì đó, Phác Xán Liệt phát giác cổ tay bị cậu sờ rồi lại nắn lung tung, hắn nâng tay lên, phía trên được thắt một sợi dây đỏ.
Biên Bá Hiền cười với hắn, đuôi mắt thấm đẫm dịu dàng yêu thương: “Hồi chiều em lén chạy ra ngoài mua cái này.” Cậu quơ quơ sợi dây đỏ trên tay mình, chạm tay với Phác Xán Liệt: “Đây là tơ hồng của Nguyệt Lão đó.”
“Em nhận ra từ khi yêu anh, vận mệnh hay duyên phận gì em cũng tin hết.” Dưới pháo hoa, trong mắt Biên Bá Hiền đều là ánh sáng: “Bác bán đồ lưu niệm nói, hai sợi dây này bình thường bị đặt ở trong góc, không ai thấy, chỉ có em thấy thôi, nói em là người hữu duyên, em và bạn đời của em sẽ rất hạnh phúc.”
Phác Xán Liệt cùng cậu đan mười ngón tay, hắn vươn tay chỉnh lại mái tóc bị gió thổi có hơi rối của Biên Bá Hiền: “Ừ, anh cũng thấy vậy.”
Tại khoảnh khắc pháo hoa cháy hết, Biên Bá Hiền rúc đầu vào lòng hắn.
Tim Phác Xán Liệt đạp rất nhanh, cậu cảm thấy dễ thương, trêu hắn là đứa trẻ mới biết yêu.
Hiếm hoi thay ấy mà Phác Xán Liệt cũng ngượng đỏ mặt.
Sau đó hắn nghe thấy Biên Bá Hiền khắc ghi lời âu yếm vào tim mình: “Hy vọng tiên sinh của em, niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu*.”
*tiên sinh cũng là cách nói xưa của từ “chồng”
*niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu: lời chúc đối phương luôn có những tháng ngày hạnh phúc, vui vẻ như hiện tại
Hai người lảo đảo ôm nhau về phòng, nụ hôn nóng bỏng như muốn ngấu nghiến Biên Bá Hiền, cậu chạm nhẹ vào gáy Phác Xán Liệt như đang trấn an, lúc này hắn mới thở hổn hển buông cậu ra.
Đến khi áo quần rơi lả tả đầy đất, hai người thẳng thắn nhìn nhau, Phác Xán Liệt tách chân Biên Bá Hiền, vòng quanh hông mình, gọi tên cậu giữa những lần va chạm: “Biên Bá Hiền… Biên Bá Hiền…”
Gọi cả họ lẫn tên, là sự yêu thương trịnh trọng nhất.
Sóng tình dâng không ngừng, Biên Bá Hiền hồi tưởng trong sự linh hoạt còn sót lại, ban nãy ở bên ngoài phải chăng những lời nói với Phác Xán Liệt khiến anh ấy xúc động quá rồi không?
Cậu thả lỏng toàn thân đón nhận Phác Xán Liệt, những cái hôn nhiệt huyết của hắn rơi bên tai, mắt lẫn môi, hệt như đối đãi với trân bảo, nghiêm túc, thành kính, kiên nhẫn.
Biên Bá Hiền chính là cả đời của hắn.
Lý trí bị kho4i cảm cơ thể che phủ, Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, lau mồ hôi trên trán giúp cậu, tiếp đó ôn nhu hôn lên.
Biên Bá Hiền yếu ớt hồi đáp.
Cậu mở mắt, chạm vào từng nốt ruồi trên vai hắn.
Nốt ruồi trên mũi Phác Xán Liệt là hấp dẫn nhất, Biên Bá Hiền muốn dừng cũng không được, ghì lấy hắn hôn thêm mấy cái.
Sau đó ngắm đôi con ngươi thâm tình của Phác Xán Liệt, nơi ấy có hình bóng cậu.
Hắn kề bên tai cậu nhẹ nhàng nói: “Cầu hôn rồi, nhẫn cũng nhận rồi, khi nào mới mặc đồ cưới về nhà cùng anh đây?”.