“Chương này tôi thề là thính bắn tung tóe…”
Người ấy nhanh như gió gϊếŧ sạch lũ titan và khi xong việc, người ấy nhặt từ dưới đất một con dao rơi ra từ hốc mắt của một con titan đã chết. Cô gái, người vẫn còn đang nằm sõng soài trên đất cũng lờ mờ mở mắt và câu đầu tiên cô thốt ra là:
– Là anh sao?
– Đây là dao của cô? – Levi chậm rãi bước đến, giơ ra trước mặt Dove con dao anh nhặt được ban nãy – Trên này có khắc chữ K như con dao phóng vào ngựa của tôi.
– Anh biết rồi, sao còn hỏi? – Dove gượng gạo đứng dậy.
– Muốn chắc chắn cô là kẻ phóng dao. – Anh chậm rãi leo lên ngựa – Mà cô làm trò quái dị gì ở đây?
Dove chợt nhớ ra mục đích mình có mặt ở đây nên vội báo:
– Tôi ở đây vì quận Trost đã bị thủng. Hiện giờ rất nguy hiểm cho những người trong thành.
– Sao cơ? Vậy thì lên ngựa đi, ngay lập tức cùng tôi về Đoàn. – Levi nói.
– Nhưng tôi không có ngựa. Ngựa tôi chạy mất rồi, cả bộ cơ động cũng không còn.
Levi tròn mắt nhìn cô. Lần đầu tiên anh thấy Dove có vẻ đáng thương đến vậy. Anh không thể trách hay mắng cô nếu cô cứ đứng một chỗ tủi thân như vậy. Anh bất đắc dĩ mới phải bảo:
– Vậy lên đi, tôi sẽ đưa cô về.
Cô ngại ngùng không lên vì ba lí do. Thứ nhất, đây là người mà cô vô cùng ghét và rất muốn gϊếŧ. Thứ hai, anh ta biết cô muốn kết liễu mình mà vẫn để cô ngồi sau ngựa và cứu cô khỏi đám titan dù biết nếu cô gϊếŧ anh, cướp ngựa và bộ cơ động thì sẽ không ai biết. Thứ ba, anh ta là đàn ông con trai, hơn nữa là thuộc cấp của Erwin, Dove không muốn trở thành kẻ lẳng lơ ve vãn cấp trên của mình.
Nhưng sau cùng cô vẫn lên vì ba lí do. Đầu tiên là vì ở đây lâu thêm thì sẽ mất mạng vì đám titan háu ăn. Thứ hai, cô cần báo thông tin rõ ràng với Đoàn trưởng, giải nguy cho đồng đội và thứ ba là vì, ngồi đằng sau lưng Levi rất an toàn và ấm áp.
Ban đầu, Levi đi rất chậm nhưng sau khi ra vùng đất bằng phẳng hơn, anh có nhắc Dove:
– Bám chắc vào.
Dove chưa kịp bám vào đâu thì anh đã phóng ngựa thật nhanh, khiến cô luống cuống quá ôm chặt lấy bụng anh. Cô tính bỏ ra nhưng anh không cho, còn nói rằng:
– Bỏ ra là cô bị bật ngược ra sau đấy.
Dove chợt nghĩ nếu bỏ tay ra thật mà không bị bật ngược ra thì cũng bị Levi hất xuống đất. Coi như hôm nay không tính chứ từ mai, Dove sẽ vẫn giữ tinh thần sẽ gϊếŧ Levi bằng được.
– Ai sai cô đến? – Levi hỏi.
– Tự đến. Thế sao anh biết tôi ở đây?
– Pháo sáng. Erwin nói tôi đi xem.
– Anh không sợ tôi gϊếŧ anh à?
– Cô là người tốt.
– Không, tôi là một kẻ hèn nhát. – Cô gái nói, đầu lắc lia lịa làm mái tóc cột cao cũng rung theo.
– Nếu hèn nhát, cô đã không đến tận đây một mình.
Levi nói cũng có cái lí của riêng anh. Không ai bằng tuổi Dove đủ can đảm để làm vậy. Có lẽ đó là lí do mà khi Đoàn trưởng Erwin biết chuyện đã đặc cách Dove lên làm Trinh sát, hay nói đúng hơn là Trinh sát tập sự – một chức danh dành riêng cho Dove.
– Cám ơn lòng dũng cảm của cô, chúng tôi sẽ ghi nhận. Mong rằng sau này cô vẫn giữ được tinh thần như vậy. – Erwin nói.
Sau ấy, vị Đoàn trưởng mau chóng đưa Đoàn Trinh sát trở lại thành. Vì trong Đoàn có người bị thương nên họ tình nguyện cho Dove mượn bộ cơ động và ngựa để phòng trường hợp có titan.
Hanji thấy Dove thì vui lắm, cứ đi ngang hàng bắt chuyện:
– Này, em giỏi thật đấy. Đi chặng đường xa như vậy mà chỉ có một mình. Mà Levi đưa em đến đây có tỏ vẻ giận dữ gì không?
Dove lắc đầu.
– Thế thì em may lắm rồi. Trước đó anh ta rất bực tức, có lẽ là vì chuyện ai đó phóng dao. Tức thật, không biết đó là ai.
Dove mở to mắt nhìn Hanji. Chẳng phải Levi đã biết cô là người phóng dao rồi hay sao? Sao anh ta không nói đó là cô? Đó là lí do mọi người vẫn cư xử bình thường vậy sao? Có phải vì anh ta không muốn thêm rắc rối hay không muốn cô bị bắt vào ngục? Rốt cuộc, Levi đang suy tính điều gì?
*
Họ về đến nơi khi trời đã tối. Cổng thành khi ấy đã bị chặn đứng bởi tảng đá khổng lồ mà Dove không nhìn thấy khi rời đi. Trong Đoàn, chỉ có Erwin là biết rõ, ai có liên quan trong chuyện này.
– Là tư lệnh Pixiv. – Hanji ngước lên trên tường, nơi người đàn ông đầu trọc đang đi đi lại lại.
Levi lúc ấy đã nói với Erwin:
– Để tôi vào xem.
Anh rời ngựa, dùng bộ cơ động phóng lên bức tường năm mươi mét và biến mất sau rìa tường. Dove thấy thế cũng đánh liều, tự ý vượt qua bờ tường theo chân Levi. Trong đầu cô tự nhiên hiện ra suy nghĩ: có khi nào Mikasa và Christa đã bỏ mạng rồi không?
Dove vừa đặt chân xuống đất đã thấy nghi ngút khói, xua tay mãi cô mới thoát khỏi đám hơi từ titan này. Vừa nhìn thoáng qua, Dove đã thấy Levi đứng trên xác con titan mà anh vừa chém, bên cạnh là Mikasa tay đỡ Eren… Eren… Eren… khoan, Eren chết rồi mà?
Dove giật bắn mình, chân tự ý lùi vài bước.
– Eren, cậu chết rồi mà?
Miệng cô tuy lẩm bẩm nhưng tiếng vẫn đủ to để Armin đằng sau nghe thấy.
– Tớ cũng nghĩ như cậu, Dove. Nhưng ban nãy, có một titan cao 15 m xuất hiện và tấn công đám titan vô tri thay vì ăn con người. Khi thoát ra, chúng tớ mới biết đó là Eren. Và cậu ấy dùng sức khỏe của titan để lấy đá chặn cổng.
– Cái gì, Eren là titan? – Dove hốt hoảng như gặp ma.
– Tớ biết nghe thật khó tin nhưng nhìn xem, thân hình Eren lành lặn như chưa có gì xảy ra. – Armin mơ hồ đi lên trước, Dove đi theo sau. Cả hai trong vô thức đã đỡ lấy Eren từ tay Mikasa và dìu cậu đi.
Tiếc là đám quân Cảnh vệ từ đâu tới và lôi Eren đi như hình nộm. Họ nói phải bắt giam Eren lại. Trong khi đó, Levi dặn Dove gặp anh sau khi đám lộn xộn được giải quyết để bổ sung một số thông tin.
Từ sau buổi trưa nay, cô cứ thấy gì đó lạ lạ diễn ra trong đầu mình. Trước đó, nếu đưa dao ra và bảo cô gϊếŧ Levi, cô sẽ gϊếŧ ngay. Còn bây giờ, Dove nghĩ cô không làm được. Cô luôn nghĩ Levi thật xấu xa và khủng khiếp nhưng không nghĩ có ngày, anh lại cứu mình. Nếu không phải vì hận thù và gϊếŧ chóc, Dove có lẽ đã phải lòng Levi.
Vài phút sau khi Eren dược đưa đi, Dove đã có mặt ở phòng làm việc của Levi. Thấy cô bước vào, anh chậm rãi bảo:
– Từ nay, cô sẽ thuộc sự quản lí của tôi. Thế nên tôi cần vài thông tin của cô cho đống hồ sơ nhảm nhí này. Thứ nhất, tên họ.
– Dove, không có họ.
Levi dừng bút khi nghe Dove nói. Cô gái này không biết cha mình, giống như anh vậy, Levi cũng không hề biết họ của mình.
– Từ đâu?
– Thành phố ngầm.
Anh trầm ngâm thêm một chút, mằt không rời những dòng chữ trên hồ sơ. Anh quên rằng mình đã từng đọc thông tin về cô gái này và trong ấy nói y hệt như những gì anh đang được nghe. Không muốn hình ảnh về ngày tháng tăm tối dưới thành phố ngầm tồn đọng trong suy nghĩ qua lâu, Levi cặm cụi viết tiếp vào đống hồ sơ.
– Tuổi.
– 15, anh hỏi tôi rồi mà.
– Ờ, mọi thứ phải chắc chắn.
Dove nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Levi. Dựa vào những gì cô nhìn thấy, Levi chỉ tầm hai mươi. Nhưng dựa vào những gì cô nhớ ngày còn sống ở nơi bụi bặm kia, Levi đâu đó khoảng ba mươi.
– Cô có thể đi nếu muốn, việc xong rồi.
– Khoan, trước khi đi, tôi muốn hỏi anh một chuyện.