[Levi x Reader] Crimes Of Heart - Tội Ác Của Trái Tim

Chương 7: Đôi Cánh Tự Do



Năm 839 – thành phố ngầm

Ashley Garcia bế con gái trên tay đi dọc đường đất. Cô bé lần đầu tiên ra khỏi nhà thì háo hức lắm, liên tục hỏi mẹ:

– Mẹ ơi, bao giờ con được ăn táo ạ?

– Bé con, sẽ sớm thôi con sẽ được ăn táo mà. 

– Thế mẹ ơi, còn bố thì sao?  Con cũng rất muốn gặp bố. – Cô bé dụi mặt vào cổ áo mẹ.

– Dove yêu quý, ông ấy sẽ đến tìm chúng ta thôi. 

Ashley hôn vào má con gái rồi dạo bước trên đường. Nhìn Ashley, không ai nghĩ cô đã ngoài ba mươi tuổi. Vóc dáng thon gọn, khuôn mặt trắng trẻo, rạng rỡ của Ashley luôn thu hút được ánh nhìn của cánh đàn ông dưới thành phố. Họ làm đủ mọi cách để sở hữu Ashley: ve vãn hay trả cô những món tiền rất hời, chặn đường cô mỗi lần Ashley ra khỏi nhà, có vài người còn dùng vũ lực để chèn ép cô… nhưng Ashley luôn được bảo vệ bởi người đàn ông có tiếng sát thủ trong thành phố. Ông ta luôn giấu mình sau chiếc mặt nạ đen mỗi lần ghé thăm cô ở nhà riêng nên không một ai, kể cả đám đàn ông biết được danh tính của ông ta. Chỉ biết ông ta rất giỏi trong việc dùng những thứ sắc nhọn để đe dọa và gϊếŧ chết những ai dám đến gần Ashley. Những người xung quanh Ashley luôn đồn thổi đó là bố đứa bé gái mà giờ cô vẫn ẵm trên tay đây nhưng chắc chỉ có cô là biết, bố đứa bé là ai. 

Ashley sống khép kín vô cùng, điều mà những kẻ soi mói không hề thích thú. Đối với họ mà nói, cô chẳng khác nào là người phụ nữ tệ bạc. Quanh năm suốt tháng ở trên mặt đất, Ashley trung thành với lịch luyện tập của quân binh áo xanh mà quên rằng mình còn một cô con gái để bảo vệ. Họ – những người hàng xóm – bảo rằng, bé Dove luôn bị Ashley nhốt trong nhà khóa trái cửa mà không có lấy một tia sáng xen vào. Chỉ vào đêm, Ashley mới lén về nhà cho bé ăn ít thức ăn dặm để xua đi tiếng khóc đến xé lòng. Bởi vậy cho đến ngày hôm nay, khi Dove đã tròn bốn tuổi, Ashley mới cho bé thoát ra khỏi chốn tăm tối để đón lấy ánh sáng mặt trời. Đôi mặt cô bé lần đầu tiếp xúc với ánh sáng chói lóa thì co lại, chớp chớp liên tục, chân tay cũng khua khoắng mãi không thôi. Ai nhìn cô bé cũng lấy làm tiếc vì sinh ra nhầm thời gian và địa điểm. Họ biết cô bé cùng lắm được ra ngoài hết hôm nay là cùng chứ gì bởi Ashley chỉ được nghỉ phép một ngày duy nhất. Sang ngày mai thì đâu lại vào đó.

Nhưng bốn tuổi là quá nhỏ để hiểu được những điều đó. Dove chỉ thực sự biết vui sướng và đói bụng ngay lúc này. Một quả táo mà mẹ luôn hứa hẹn sẽ là một bữa sáng phù hợp với cái bụng đói của Dove.  Mẹ đã bế Dove đến sạp táo và chỉ còn vài giây nữa là bé con sẽ được ăn. Nhưng khoảng thời gian ít ỏi mà Dove đang mong chờ qua đi lại chứa đựng nhiều rủi ro: một thanh niên tầm mười chín đôi mươi lạ mặt trên bộ cơ động phóng từ xa tới và dừng lại ngay đằng sau mẹ Dove làm cô dừng tay. Dove đã không mong có thứ gì xen ngang việc mua táo thế mà lại xuất hiện chàng thanh niên này. Tóc đen, dáng lùn là tất cả những gì anh chàng này có. Cậu có lẽ đang vội nên không kịp giải thích cặn kẽ với Ashley, chỉ vội nói:

– Cô hãy đứng yên, để cháu núp sau lưng cô.

Như một mệnh lệnh, Ashley xoay người, lấy tấm thân che cho cậu thanh niên đằng sau trong khi rất nhiều người đang đổ xô ra tìm cậu. Họ tung hoành khắp cả xóm chợ nghèo chỉ để tìm cho ra người đã phá gian hàng vừa nãy nhưng rốt cuộc, Ashley đã thực sự giấu người rất giỏi. Không ai có tinh mắt để nhìn thấy cậu thanh niên sau lưng cô cả. Khi tất cả đã ổn định trở lại, cậu thanh niên phía sau dúi vào tay cô một quả táo đỏ chói, miệng nói cám ơn rồi chạy đi. Để không quên hình bóng cậu ấy, cô đã chợt lên tiếng:

– Này, tên con là gì?

Cậu thanh niên quay đầu lại, nói vừa đủ nghe: 

– Levi.

Ashley nhìn theo bóng lưng ấy, trong miệng cứ lẩm bẩm:

– Cậu ấy có đôi mắt của Kuchel và đôi cánh của tự do.

– Mẹ ơi. – Dove gọi – Đôi cánh tự do là thế nào hả mẹ?

– À. – Ashley nhận ra cô con gái mình đã nghe được những gì cô nói – Đó là hình ảnh của Trinh sát Đoàn.
– Thế hả mẹ?

– Ừ. Mẹ muốn sau này con gái mẹ sẽ vào được Trinh sát Đoàn và đạt được tự do. Con sẽ là một chiến binh xuất sắc.

– Thế khi ấy, mẹ sẽ ở bên con nhé? – Dove nhìn mẹ.

– Ừ. Mẹ sẽ luôn ở bên con, mẹ hứa đấy.

*

Năm 850 – Cuộc viễn chinh

Dove chưa từng nghĩ đó là lần cuối cùng cô gặp mẹ. Kể từ sau lời hứa ấy, mẹ biến mất khỏi cuộc đời cô như làn gió thoang thoảng, để lại một sợi dây chuyền ngọc lục bảo và bao nhiêu nỗi nhớ thương trong lòng. Hàng xóm nói mẹ cô chết mất xác chứ không nói vì sao mẹ cô bỏ cô mà đi. Tuy ai hỏi, Dove cũng trả lời mẹ cô đã chết nhưng cô tin, mẹ vẫn đợi cô ở Trinh sát Đoàn. Và cô vào đây, binh đoàn này cũng chỉ để tìm thấy mẹ, dù điều đó phải trả giá bằng cả mạng sống của cô hay hàng trăm nghìn người vô tội.
Vụ gϊếŧ người thế là đã khép lại. Tuy rằng trong Levi vẫn còn đâu đó mối nghi ngờ dành cho Dove nhưng anh phải chịu bỏ qua chuyện này để tập trung vào cuộc viễn chinh. Anh vẫn còn nhớ cuộc lục soát lần trước, trong phòng Dove xuất hiện rất nhiều cọng rơm ngắn có, dài có rải đầy dưới gầm giường. Khi tra hỏi, cô ta mới bảo do bản thân có sở thích tết rơm. Anh không tìm ra được bất kì nghi vấn trong chuyện này nhưng từ giờ, mọi động tĩnh của Dove anh đều phải chú ý, nhất là khi cô gái ấy đã buông lời đe dọa đối với anh.

Khi chuẩn bị ra quân, Levi đã nhìn thấy Dove từ phía xa trong bộ đồ đen quen thuộc. Anh biết vì cô gái ấy đã một lần ném đá vào người anh với bộ dạng như thế nên anh bắt đầu có chút nghi ngờ. Một mặt, anh nói chuyện với Hanji – người đang cưỡi ngựa cạnh anh, một mặt, đôi mắt anh vẫn còn để ý vào cái bóng đen phía xa kia.
Đứng từ bên dưới, Eren như muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng. Một lần nữa, cậu lại được ngắm những trinh sát ra trận. Cậu thấy rõ khuôn mặt nghiêm nghị của Đoàn trưởng Erwin ở phía trước và cả ánh mắt của Binh trưởng Levi ở phía sau. Cậu reo lên:

– Họ thật dũng cảm. Sắp tới, tớ cũng sẽ vào Trinh sát Đoàn.

Mikasa nhìn Eren chăm chú nhưng cũng không được lâu vì ngay lập tức, cô đã nhận ra Dove đã chạy biến đi đâu. Vừa lúc đang ngó ngàng xung quanh, Mikasa đã nghe thấy tiếng động to lớn từ phía Trinh sát Đoàn. Đám đông vây quanh từ khắp xó xỉa, bắt đầu bàn tán. Cô buộc phải rời chỗ đứng, một tay kéo áo Eren chen vào đám người hiếu kì phía trước. Cô có chút nghẹt thở vì càng tiến sâu vào vòng tròn người này, càng có nhiều sự chen lấn vô tội vạ. Phải đến vài phút sau, cô và Eren mới chen vào được. Thực ra, chuyện cũng chẳng có gì to tát, chỉ là Levi đã bị ngã ngựa. Cô chỉ thắc mắc Levi bình thường giỏi giang là thế, sao giờ lại để bất cẩn ngã như vậy? Cô đã có chút nghi ngờ với vị Binh trưởng và tài năng của anh cho tới khi cô để ý trên cổ ngựa có găm con dao. Mikasa sẵn sàng rút con dao ra trong sự kinh ngạc của mọi người và có cái nhìn sơ lược về hung khí. Con dao chẳng qua cũng chỉ là đồ thường, chưa kể có thể là đồ nhái. Chỉ có điều, trên dao vẫn khắc một chữ K rất to và rõ. 
“Vote mạnh tay nào các cô thân yêu. Với lại cho tôi cái nhận xét thân thương với.

Chương tiếp theo: Levi liệu có tố cáo Dove là người tấn công anh khi phóng dao vào ngựa gây thương tích? Lễ kết nạp diễn ra. Titan Đại Hình tái xuất”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.