Trời đông tuyết trắng sương giăng, rừng cây tùng chót vót.
Đây là lăng tẩm của Hoàng đế Hi Thành tiền triều. Một đỉnh núi có bán kính
năm mươi dặm được Hoàng dế tu sửa thành bảo địa hình tròn, bên trên
trồng những hàng tùng thẳng tắp, phía dưới xây một cung điện rất lớn, sử sách gọi đó là Hi Lăng, còn người dân địa phương gọi đó là Nhất Phẩm
Phần(*). Hoàng đế tiền triều Hi Thành là một vị hoàng đế bình thường,
thời gian tại vị chẳng có công lao gì, nhưng cũng không phạm phải lỗi
lớn nào, băng hà đã mấy trăm năm nay. Hi Lăng luôn ở trong tình trạng cô quạnh chẳng ai thăm hỏi, ngay thư sinh mặc khách cũng rất ít người nghĩ tới việc đến đây để tìm kiếm bi phương.
(*) Nhất phẩm phần: Ngôi mộ hạng nhất.
Hoàng đế đương triều có bố trí khoảng một trăm tên lính đứng quanh Hi Lăng
canh giữ linh cữu cho Hi Thành, rõ ràng chẳng có thành ý chút nào. Đám
binh sĩ ở Hi Lăng đa phần nổi danh mượn rượu giải sầu gây chuyện. Dù
sao, canh giữ một người chết tuyệt đối không có khả năng đội mồ sống dậy thực vô cùng buồn chán.
Trương Thanh Mao loạng choạng giẫm lên
mặt đất đầy tuyết phủ, từ Hi lăng Địa Thượng Cung đi ra, tay cầm hai
bình rượu. Mùa đông lạnh vô cùng, gã chơi quyền thua nên phải đi mua
rượu, tiện thể mua vài cân thịt bò về ăn cho ấm bụng. Mặc dù bên ngoài
gió to tuyết lớn, nhưng ngĩ đến việc lát nữa có thể thoải mái ngồi uống
rượu ăn thịt, gã vẫn lên tinh thần, đi đến trấn Bính Sơn cách Hi Lăng
khoảng hai mươi dặm.
Hôm nay là mùng một tháng Chạp, tuyết rơi
bốn ngày rồi, dầy tới tận đầu gối. gã đi một lúc thì bắt đầu lẩm bẩm
chửi rủa, rồi đột nhiên vấp phải hòn đá ngã lăn ra đất, vậy là bắt đầu
chửi không ngớt đám đồng liêu trên Hi Lăng Địa Thượng Cung, cứ như gã bị đám người đó hợp lực đá ra ngoài trời lạnh vậy. tới khi rủa xả chán
chê, gã bò dậy, đột nhiên nhìn thấy một cái chân lộ ra trong tuyết.
Đó là một cái chân vừa giống củ cải lại vừa có chút giống cành cây khô,
đặc điểm duy nhất khiến Trương Thanh Mao nhận ra đấy là chân là trên đó
còn có ống quần và đi giầy. Ống quần trên cái chân ấy là thứ quần được
may bởi loại vải lụa màu đen khá tốt, lộ ra rất rõ trên hố tuyết mà
Trương Thanh Mao vừa ngã xuống, chiếc giầy trên cái chân ấy bằng vải mềm đế mỏng, bên trên thêu một hình người không có đầu, chỉ có tóc và cổ,
thật vô cùng kì quái. Trương Thanh Mao trước khi biến thành “hũ rượu”
thì cũng đã lăn lộn vài năm trên giang hồ, nhìn chiếc giầy đó ngẩn ra
mất một lúc, sau liền hét lớn một tếng:
– Sát Thủ Vô Nhan!
Chủ nhân của cái chân nhìn như củ cải lộ ra trong tuyết kia có tên Mộ Dung
Vô Nhan, đứng thứ mười hai trong bảng xếp hạng “Giang hồ dị nhân”, không rõ tuổi tác, người Hồ. Hắn từng làm một việc kinh thiên động địa, đó là thích sát Phương trượng của Thiếu Lâm Tự nhưng không thành. Hắn an toàn rút lui khỏi Thiếu Lâm Tự, đồng thời chẳng ai nhìn rõ mặt thật của hắn.
Phật Bỉ Bạch Thạch
Phật Bỉ Bạch Thạch tọa lạc phía sau một vùng đầm sau núi Thanh Xuyên, đó là
một nơi rất nhỏ được đặt tên là “Bách Xuyên”, lấy ý từ câu “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại” (*). Trong Bách Xuyên có khoảng bốn năm phòng, gạch xanh ngói đen, tuyết đầy cả tấc.
(*) Biển nhận trăm sông, bao dung nên rộng lớn.
Một người vận áo bào xanh chắp tay sau lưng đứng nhìn đình viện, đối diện
cửa sổ phòng hắn là sân vườn trống vắng, chỉ có một góc tường phủ đầy
tuyết trắng, rất nhiều những dấu chân chim nhỏ xíu còn lưu lại trên đó.
Người vận áo bào xanh mày rậm mắt sáng, thân hình cao lớn, đứng trước
cửa sổ giống như đội trời đạp đất. Hắn là người đứng đầu Phật Bỉ Bạch
Thạch, họ Kỷ, tên Hán Phật.
– Nghe nói gần đây ở Nhất Phẩm Phần
xảy ra chuyện lớn. – Người đứng sau Kỷ Hán Phật nói. – Mộ Dung Vô Nhan
và Ngô Quảng đều chết ở đó. Đệ đã điều tra những ghi chép suốt bao năm
qua ở Nhất Phẩm Phần rồi, bắt đầu từ ba mươi năm trước, có tổng cộng
mười một người mất tích ở đấy, bảy người trong số họ võ công không tệ.
– Nhưng Mộ Dung Vô Nhan là người có võ công cao nhất. – Kỷ Hán Phật lạnh lùng nói. – Người này chẳng kém gì ta và đệ.
Người đứng sau nói chuyện với Kỷ Hán Phật mặc một chiếc áo bông khá to, mặt
tròn môi dầy, trọng lượng phải trên hai trăm cân, thân hình lại không
cao, tròn tròn nhìn giống một con ngan béo, đó chính là “Bạch Nga” Bạch
Giang Thuần.
– Lần này trong rừng tùng của Nhất Mộ Phần, ngoài
thi thể Mộ Dung Vô Nhan còn có thi thể của “Thiết Cốt Kim Cương” Ngô
Quảng, cả hai người đó thân trên đều gầy như que củi, thân dưới phù to,
toàn thân không vết thương nào.
– Ừm. – Kỷ Hán Phật điềm đạm “ừ”
một tiếng. – Bỉ Khâu đã phái người đi điều tra chuyện này rồi, chắc
chẳng bao lâu nữa là có tin tức thôi.
Bạch Giang Thuần cười hi hí.
– Sau khi Môn chủ mất, tính ra phải tới gần mười năm tiểu tử Bỉ Khâu
không bước chân khỏi cửa. – Y mặc áo gấm rộng thùng thình, nhưng lại
dùng quạt quạt lấy quạt để. – Cho dù huynh có tự phế tay phải của mình,
người cũng đã chết, hai người tự giày vò bản thân phỏng ích gì.
– Đệ nghĩ thông suốt rồi, hà tất còn lặng lẽ phái người đi tìm làm gì? – Kỷ Hán Phật thản nhiên đáp.
Bạch Giang Thuần im bặt, chuyển đề tài.
– Bỉ Khâu chết cũng không chịu ra khỏi cửa, đám thuộc hạ đệ tử của hắn
đều đần độn chậm chạp, vừa khéo lúc này đệ có việc phải đi Vân Nam,
huynh và lão tứ cũng có việc của mình, chuyện ở Nhất Phẩm Phần lại là
chuyện lớn, huynh định thế nào?
– Chuyện ở Nhất Phẩm Phần, Bỉ
Khâu đã định nhờ Phương thị. – Trong mắt Kỷ Hán Phật thoáng hiện ra vài
tia sáng rất khó phát hiện. – Mặc dù hắn không chịu ra khỏi cửa, nhưng
làm việc vẫn rất đáng tin, đâu ra đấy.
Đôi mắt ti hí bị thịt với da đùn lại một chỗ của Bạch Giang Thuần lóe lên.
– Giao cho Phương Đa Bệnh?
Kỷ Hán Phật gật đầu.
– Mục đích? – Đôi mắt nhỏ xíu của Bạch Giang Thuần vừa tinh vừa sáng.
Kỷ Hán Phật trầm ngâm một lát, sau mới chầm chậm đáp:
– Lý Liên Hoa.
Bạch Giang Thuần đập quạt xuống bàn “bộp” một tiếng.
– Lý Liên Hoa, tuổi tác không rõ ràng, xuất thân lại mập mờ, diện mạo khó đoán, sáu năm trước xuất hiện trên giang hồ, được xưng tụng là đệ nhất
thần y. Có một tòa lầu Liên Hoa vân cát tường, chế tác tinh xảo có thể
dùng bò ngựa kéo đi di động khắp nơi, y thuật như thần, từng hồi sinh
cho Thi Văn Tuyệt và Hạ Lan Thiết, gần đây kết hợp với Bổ Hoa Nhị Thanh
Thiên phá vụ án Cửa sổ xanh có quỷ giết người, không biết người này đóng vai trò gì trong vụ án đó.
Bạch Nga Bạch Giang Thuần phụ trách
nhân sự và những việc lặt vặt khác trong Phật Bỉ Bạch Thạch, người trong giang hồ chỉ cần có tên thì đa phần y đều có thể gọi tên, nếu là người
nổi tiếng, y biết rõ như châu báu trong chính nhà mình. Kỷ Hán Phật đáp:
– Người này và Môn chủ không có liên quan gì tới nhau, chỉ có điều Lý
Liên Hoa… – Hắn ngập ngừng, trầm giọng nói tiếp. – Đệ còn nhớ không,
năm xưa khi ta và đệ tấn công vùng trọng điểm của Kim Loan Minh, trước
tẩm cung của Địch Phi Thanh, có một Phật đường?
Bạch Giang Thuần gật đầu.
– Đệ còn nhớ khi chúng ta xông vào trong Phật đường ấy hương vẫn cháy, nhưng Địch Phi Thanh đã biến mất.
– Hoa khắc trên Phật đường đều là do thuộc hạ Kim Tượng đại sư của Địch
Phi Thanh khắc, Kim Tượng đến từ Thiên Chúc, tinh thông Phật pháp và
điêu khắc, những nét chạm trổ trong Phật đường khiến Bỉ Khâu khâm phục
vô cùng. – Kỷ Hán Phật nói. – Hoa văn trong lầu Liên Hoa và hoa văn
trong Phật đường đó rất giống nhau, cùng từ một lò mà ra.
– Huynh và Bỉ Khâu nghi ngờ Lý Liên Hoa chính là đệ tử của Kim Loan Minh? –
Bạch Giang Thuần suy nghĩ kĩ lưỡng. – Người này cũng đáng để chúng ta
thử một lần.
– Nếu lầu Liên Hoa đúng là vật của Kim Loan Minh,
vậy thì chắc chắn Lý Liên Hoa có liên quan tới Địch Phi Thanh. – Kỷ Hán
Phật điềm đạm nói. – Hắn cùng Môn chủ đột nhiên mất tích, nếu hắn chưa
chết, Môn chủ có lẽ cũng chưa chết.
Bạch Giang Thuần không đáp, rất lâu sau, y thở hắt ra hai luồng hơi từ lỗ mũi to béo của mình.
– Bỉ Khâu sai ai tới Hi Lăng?
– Cát Phan.
Cát Phan là đệ tử giỏi nhất của Bỉ Khâu, thậm chí khả năng tính toán của y
có thể được coi là đệ nhất trong Bách Xuyên, năm nay hai mươi lăm tuổi,
vào Phật Bỉ Bạch Thạch vừa tròn mười năm. Sau khi Lý Tương Di mất tích
không lâu, y được Bỉ Khâu thu nạp làm đệ tử. Điều khiến y hối hận nuối
tiếc nhất đó chính là chưa được tận mắt nhìn thấy Lý Tương Di.
Môn chủ của Tứ Cố Môn Lý Tương Di anh tuấn nghiêm khắc nổi tiếng, một chiêu “Tương Di Thái Kiếm” vang danh giang hồ, tính tình lạnh lùng kiêu ngạo
xa cách, trí tuệ vô song. Năm mười bảy tuổi y thành lập Tứ Cố Môn, mười
tám tuổi danh vang thiên hạ. Người tài trong Tứ Cố Môn nhiều vô kể, có
thể khiến những kẻ như Kỷ Hán Phật, Bạch Giang Thuần cúi đầu nghe lệnh,
kính trọng y như thần thánh, rốt cuộc y là nhân vật tầm cỡ thế nào, chỉ
cần dựa vào những điều đó cũng đoán được vài phần. Cát Phan thường cảm
khái mình sinh sau đẻ muộn, không được tận mắt chứng kiến phong thái của Lý Tương Di.
Lần này tới Nhất Phẩm Phần vì việc hợp tác với
Phương thị, Cát Phan có chút hứng thú với nhiệm vụ ấy, mười năm nay y
rất ít khi cảm thấy xúc động vì nhiệm vụ, nhưng lần này phải đi thăm dò
xem rốt cuộc Lý Liên Hoa có phải người của Kim Loan Minh hay không, y
thật sự rất hứng thú. Y thúc ngựa chạy nhanh, tới chiều là đã đến địa
điểm mà Phương Đa Bệnh nhắc tới trong thư: khách điếm Hiểu Nguyệt.
Tuấn mã nhanh tựa sao băng, lao như lướt trên đường núi. Lúc rẽ, đột nhiên
có chút nước xối xuống đống tuyết bên vệ đường, Cát Phan cảm giác vấp
phải thứ gì đó, tuấn mã loạng choạng, rồi tiếp tục lao về phía trước.