Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Chương 1218



Chính xác mà nói khi nghe thấy cái tên này thoáng sững người.
Một lát sau người đàn ông đó hắng giọng, đè thấp giọng nói: “Cô muốn thuê cửa hàng của tôi sao?”
An Nhược Mạn nhìn bốn phía, cũng không suy nghĩ quá nhiều liền gật đầu: “Không sai, cửa hàng của ông quả thật rất phù hợp với yêu cầu của tôi!”
“Bốn mươi ngàn…có phải hay không quá thấp?”
“Vị tiên sinh này, ông đưa ra giá cao như vậy, chính là chính không muốn cho người khác thuê, bốn mươi ngàn là một giá
hợp lý, nếu như có thể, tôi hiện tại có thể kí hợp đồng, nếu như không được, vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng!” An Nhược Mạn nói.
Cuối cùng phía bên kia đầu dây điện thoại: “Cô đưa điện thoại cho người trung gian!”
An Nhược Mạn trực tiếp đưa điện thoại cho người trung gian, người này sau khi nhận được điện thoại liên tục gật đầu: “Được, được, được…” một bên đồng ý, cũng không quên liếc mắt nhìn An Nhược Mạn.
An Nhược mạn nhìn bốn phía, cũng không hề chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của người đàn ông kia, chỉ nhìn bốn phía, hoàn cảnh xung quanh quả thật không tệ.
Cuối cùng người trung gian ngắt điện thoại đi đến trước mặt An Nhược Mạn: “An tiểu thư…”
An Nhược Mạn quay đầu nhìn ông ta: “Như thế nào?”
“Chúc mừng cô, đàm phán thành công, ông chủ nói rằng có thể cho cô thuê!”
“Thật sao?” An Nhược Mạn
nhướng mày, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc cùng vui mừng, bản thân cô cũng không nghĩ đến, chỉ cần đơn giản như vậy đã thành công.
Người trung gian gật đầu: “Trước đây, ông chủ quả thật không muốn cho thuê mới đưa ra đơn giá cao như vậy, có điều cũng chỉ có một mình cô nhận ra được, cho nên ông chù đã đồng ý cho cô thuê!”
An Nhược Mạn mỉm cười: “Cảm ơn!”
“Vậy khi nào cô có thể ký họp
đồng?”
“Hiện tại liền có thể!”
“Vậy được, vậy mời cô theo tôi sang đây!”
“Được!”
Sau đó tốn vô số sức lực mới có thể giải quyết được vấn đề cửa hàng.
Mặc dù tốn vô số sức lực có chút mệt mỏi, nhưng có thể thuê được cửa hàng phù hợp, An Nhược
Mạn vẫn cảm thấy vui vẻ.
An Nhược Mạn lái xe trờ về, mệt đến không nói nên lời, sau khi trở về nhà, đến tẩy trang cũng không làm, trực tiếp ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ của cô, Vân Ý cùng An Mạc Thiên đau lòng không thôi, nhưng cũng không dám nhúng tay vào, chỉ có thể để cô tự mình giải quyết, nhưng không thể không thừa nhận An Nhược Mạn đã trưởng thành rồi.
Trong cách làm người cũng đã có
sự thay đổi lớn, không còn ngây thơ giống như trước đây.
Mặc dù nói, bậc cha mẹ nào cũng hy vọng con cái của mình luôn đơn thuần, nhưng cũng hi vọng con cái trưởng thành, không chịu bất kỳ tổn thương nào, đây là một vấn đề mâu thuẫn, nhưng cũng là mong ước chân thành nhất của bọn họ đối với con cái.
An Nhược Mạn nằm trên giường, từ sáu giờ chiều trở về thiếp ngủ đến chín giờ tối.
Nếu như không có cuộc điện thoại ồn ào, cô có lẽ vẫn có thể
Nằm trên giường vật lộn rất lâu, lúc này mới vươn tay sờ soạng điện thoại trên bàn, cũng không mờ mắt trực tiếp đặt điện thoại bên tai.
“Alo…”
“Em đang ngủ sao?” giọng nói dịu dàng của cố Mạc vang lên.
“ừ…” An Nhược Mạn trả lời một tiếng.
“Hiện tại chín giờ, em có lẽ vẫn chưa ăn tối; như thế nào có
muốn ra ngoài cùng ăn một bữa cơm không?”
Không nói càng tốt, vừa nói An Nhược Mạn thật sự cảm thấy có chút đói.
“Hiện tại sao?”
“ừ, anh biết một nhà hàng mới mở không tệ, có muốn cùng nhau thử không?”
An Nhược Mạn lúc này mới cố gắng mở mắt, nhìn thời gian: “Được thôi, anh nói địa điểm, em chuẩn bị một chút liền qua đó!”
“Không cần, giọng nói của em nghe rất mệt, anh qua nhà đón em, như thế nào?”
“Vậy…được thôi, làm phiền anh rồi!”
“Không phiền, lát nữa gặp!” “Được!”
Sau khi ngắt điện thoại, An Nhược Mạn vẫn nằm bất động trên giường, một lát sau quả thật không thắng lại cơn đói, lúc này mới nhận mệnh từ trên giường ngồi dậy, dự định tắm rửa cho bản thân tỉnh táo một chút.
An Nhược Mạn sau khi tắm rửa, cũng lười biếng trang điểm, dự định để mặt mộc ra ngoài, nhưng khi vừa ra khỏi phòng, liền nghe thấy một trận nói cười từ dưới lầu truyền đến.
An Nhược Mạn nhíu mày, bước xuống cầu thang, khi vừa bước xuống liền nhìn thấy cố Mạc đang ở phòng khách cùng Vân Ý còn có An Mạc Thiên đang trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Cố Mạc nhìn vô cùng phong độ lịch thiệp, rất có khí chất, Vân Ý ngồi đối diện với anh, không ngừng khen ngợi: “Sau này nếu
rảnh rỗi, cháu có thề thường đến chơi!”
“Được, vậy thì cháu sau này sẽ đến làm phiền!”
Vân Ý mỉm cười, nhìn cố Mạc, như thế nào cũng thấy vô cùng hài lòng.
An Nhược Mạn nhanh chân bước xuống nhìn anh: “Cố Mạc, anh đã đến rồi sao?”
Cô cũng chỉ là tắm rửa một lát, cũng không mất nhiều thời gian, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, giống như đã đến từ rất lâu.
Nhìn thấy An Nhược Mạn bước xuống, Cố Mạc lập tức đứng dậy: “Em đã chuẩn bị xong chưa?”
An Nhược Mạn gật đầu, sau đó bước sang.
vẫn là Vân Ý lên tiếng: “Đúng vậy, Cố Mạc đã đến được một lúc rồi, biết rằng con đang chuẩn bị trên lầu cũng không làm phiền, hơn nữa cố Mạc còn mang rất nhiều đồ đến đây!”
Vừa nói, đưa mắt nhìn sang những đồ đạc trên bàn, An Nhược Mạn ngượng ngùng cười: “Thật ngại quá, khiến anh tốn
kém rồi!”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ, dù sao cũng là lần đầu đến nhà, vẫn hy vọng bác trai bác gái không chê cười!” Cố Mạc nói, dáng vẻ vô cùng lịch thiệp, lời nói thể hiện phong độ có giáo dục, khiến người khác không nhịn được sinh ra hảo cảm.
“Làm sao có thể, chỉ cần cháu có lòng là được, sau này nếu như rãnh rỗi, cứ đến đây, bác gái sẽ nấu thức ăn ngon cho cháu!” Vân Ý vui vẻ nói, ánh mắt tràn ngập sự hài lòng với cố Mạc.
“Nếu đã như vậy, xem ra cháu thật sự phải hay ghé đến, cháu thích nhất là ăn thức ăn nhà nấu!” Cố Mạc mỉm cười nói.
An Nhược Mạn trước đây như thế nào không phát hiện ra cố Mạc lại biết ăn nói như vậy, khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
“Được được được, chỉ cần cháu
muốn đến, bác gái đều hoan nghênh!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.