Từ khi cậu bé ấy gia nhập Tứ Phương Diệt Quỷ, mọi hiềm khích, bực bội đều tan biến hết. Quả như là cậu bé ấy đến từ Thiên đàng chứ không phải thế giới loài người.
(À mà khoan, vì ad từ chap 25 sẽ tham gia vào truyện nên ad sẽ ghi là “Tôi” nhé. Giống phần Ngoại truyện ấy).
Nhưng tôi vẫn còn là trẻ con nên tính chọc phá người khác thì vẫn còn đấy.
Sáng đầu năm, những tia nắng ấm áp khởi đầu cho sự bắt đầu của một năm mới. Thường thì đầu năm, ai ai cũng vui vẻ. Nhưng ở trong Tứ Phương Diệt Quỷ thì khác. Tôi bắt đầu đi trêu chọc mọi người.
Sáng sớm, mọi người thức dậy để ăn bữa sáng đầu năm. Ai ai cũng diện bộ đồ thật đẹp.
Trên hành lang, tôi gặp Butterfly và Murad đang đi cùng nhau. Tôi nghĩ: “Hay là … mình làm thế này nhỉ?”
Nói rồi, tôi đặt một cái bẫy dây nước. Nguyên lí hoạt động rất đơn giản. Mắc một sợi dây bên dưới, gắn một xô nước trên cao. Ai vấp phải, sợi dây căng ra làm xô nước rơi xuống. Và chuyện là như thế này …
Butterfly đi với Murad. Họ diện bộ đồ đẹp ơi là đẹp luôn. Murad nói:
– Diệt được lũ Zombie rồi em thấy sao?
– Dạ em thấy vui ơi là vui luôn ấy … oái … – Butterfly đang nói thì vướng sợi dây. Thế là Butterfly té.
Murad vội đỡ Butterfly, nói:
– Em … em có … sao không? – Murad đang nói thì nguyên xô nước ụp vô đầu. Thế là cả hai cùng bị ướt.
– Ha ha ha! Mắc cười quá ha ha ha … – Tôi cười to rồi bỏ chạy
Murad và Butterfly quay lại, đuổi theo tôi. Murad hét to:
– Đứng lại đó ngay lập tức!
– Tuổi gì bắt được anh! Ngon thì đuổi theo đi lêu lêu … – Tôi vừa chạy vừa nói.
Thế là cả hai vừa trắng tay vừa ướt như chuột lột.
Chạy thoát được hai người bọn họ, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi nghĩ: “Giờ mình làm gì đây?”.
Chợt tôi nhìn thấy Lữ Bố và Điêu Thuyền đang đi cạnh nhau. Tôi lại nghĩ: “Có người để chọc rồi”.
Thế là tôi rón rén đi đằng sau, lấy chân đá vào chân Lữ Bố. Lữ Bố đau quá, nói với Điêu Thuyền:
– Em … sao em dám đá vào chân anh?
– Ơ ơ em … ui da …! Anh đá chân em thì có! – Điêu Thuyền trả lời.
Thế là bọn họ lao vào cãi nhau. Cuối cùng, bọn họ nhìn thấy tôi đang cười sặc sụa. Lữ Bố đuổi theo, nói to:
– Mày đứng lại! Tao bắt được mày thì mày lên bảng!
Lữ Bố đuổi không nổi, bỏ cuộc đúng lúc Butterfly và Murad đi ngang qua. Lữ Bố nhìn Murad, hỏi:
– Ủa Murad? Anh sao mà ướt như chuột lội vậy? (Chuột lội chứ không phải chuột lột nhé)
– Thì là thằng nhóc đó đó. Nó gài bẫy tụi tui chứ sao. – Murad trả lời.
– Đúng đó! Nó làm ướt bộ đồ em mới mua này! – Butterfly trả lời.
Điêu Thuyền nói:
– Hay là làm thế này đi …
– Trời … cái đó chỉ có anh mắc lừa thôi chứ người khác thì … – Lữ Bố bảo.
– Thì cứ làm đi biết đâu bắt được nó! – Điêu Thuyền trả lời.
Cái bẫy của Điêu Thuyền rất đơn giản. Bôi một lọ mỡ trên đường đi với khoảng cách lớn hơn một bước chân. Khi người đi vào sẽ trượt chân, lúc đó mọi người sẽ đổ ra đập hội đồng. Kế hoạch bắt đầu.
Trong lúc đó, Thane và Astrid vô tình đi ngang qua. Thane nói:
– Này Astrid à! Cô nghĩ sao về việc bọn Zombie có thể quay lại tấn công lần hai?
– Ơ cái này … tôi cũng không chắc nữa … – Astrid trả lời.
– Cái đó thì cũng có thể … – Krixi nói.
Thane ngạc nhiên, bảo:
– Ủa Krixi? Nakroth? Hai người làm gì ở đây?
– Tôi đến đây để … úi da … đau quá … – Krixi vấp phải cái bẫy mỡ của Điêu Thuyền.
Nakroth vội chạy đến để đỡ Krixi, nhưng do đạp phải mỡ nên cũng té sõng soài.
Thane ngạc nhiên:
– Ủa hai người bị sao vậy?
– Không biết nữa … mà sao ở đây trơn quá … – Nakroth trả lời.
Đến lúc này, tôi xuất hiện. Tôi đạp lên người bọn họ, nhảy qua cái bẫy một cách dễ dàng. Tôi quay lại nói to:
– Còn lâu ta mới dính cái bẫy dễ dàng như vậy!
Thế là Lữ Bố, Điêu Thuyền, Butterfly và Murad đuổi theo, họ lại đạp trúng bẫy mỡ nên … té sõng soài.
Ngày đầu năm trong Lâu Đài như thế đấy …
(Trong một khu rừng)
– Hừ hừ … không ngờ cha ta lại thua thảm bại dưới lũ loài người! – Một giọng nói âm thầm.
Payna đi tuần tra, nhìn thấy tên đó liền hỏi:
– Này cậu gì đó ơi! Cậu làm gì ở đây vậy?
Người đó rút con dao ra, đâm vào ngực Payna. Payna gục xuống. Cô hỏi:
– Ngươi … muốn gì?
– Ta sẽ lật đổ Tứ Phương Diệt Quỷ! – Nói rồi hắn bỏ đi mất.
Payna cố gắng lết đến Lâu Đài. Cũng hên là gặp được tôi. Tôi hỏi:
– Nè cô ơi! Cô bị sao vậy?
– Nhóc hả … nhóc làm gì ở đây vậy? – Cô ấy trả lời.
– Dạ cháu bị lạc đường thôi! Mà cô đang diễn phim hay sao mà lấy dao đâm vô ngực vậy? – Tôi hỏi tiếp.
– Mày điên hả? Tui bị người ta đâm đó! – Payna trả lời.
Tôi đã hiểu ra và đưa cô ấy vào Lâu Đài. Thế éo nào gặp nguyên đám kia.
– À hà … nhóc chuẩn bị chết đi là vừa … – Murad nói.
– Khoan đã. Có người bị thương nè! – Vừa nói, tôi chỉ tay vào cô ấy. Thế là cuộc chiến tạm ngưng.
Payna được điều trị tại phòng của Alice. Sau khi tỉnh dậy, cô ấy hốt hoảng, bảo:
– Oái oái … cứu cứu …
– Khoan đã Payna! Chuyện gì thế? – Krixi hỏi.
– Có một tên là con của Chúa Quỷ đang chuẩn bị tấn công chúng ta! – Payna bảo.
Thane nghĩ ngợi một lúc, rồi bảo:
– Tôi nghĩ hắn là Lucifer. Trước đây, tôi bị hắn tra tấn và bị hắn bỏ ngoài rừng. Đúng không Astrid?
– Đúng đó. Lúc đó tôi còn đi chung với Raz nữa. – Astrid trả lời.
Thane truyền lệnh:
– Bây giờ mọi người cần đề cao cảnh giác, cẩn thận hắn tấn công chúng ta.
Thế là chúng ta có một kẻ thù mới – Lucifer.
______________________-