Sau khi Valhein kể xong, Nakroth nắm áo cậu ta, hỏi:
– Cái gì! Cậu dám …
– Hì …
Nakroth liền tán vào mặt Valhein một cái bốp. Cậu ta hỏi Krixi:
– Tại sao em lại đi theo thằng nhóc đó vậy?
– Em có đi theo nó đâu!
Thằng Hiếu nói:
– Đúng đó! Cô ấy có đi theo chúng tôi đâu. Chúng tôi đem cô ấy đi đấy chứ!
– Thế các cậu đem cô ấy đi bằng cách nào? – Nakroth hỏi.
– Tôi làm như thế này! Tôi lấy một viên thuốc ngủ đặt lên sợi dây này, sau đó lấy hai ngón tay cố định hai đầu, dùng tay kéo mạnh phần thân, nó sẽ tạo ra một lực đẩy đẩy viên thuốc ngủ đi vào ly sữa mà anh đã đưa cho Krixi uống. – Tôi trả lời.
Krixi ngạc nhiên, nói:
– Ủa vậy hả? Hèn chi uống xong là buồn ngủ muốn chết.
Nakroth nhìn tôi với ánh mắt căm hận. Đột nhiên Yorn kéo tôi qua một bên, nói:
– Ê ê nhóc. Chỉ cho anh bắn dây thun đi. Anh thấy trò này hay nè.
– Được rồi. Xem em đây. Anh có nhìn thấy cái ly ở đằng kia không?
– Ừ thấy. Thì sao?
Tôi liền trổ tài ra bắn. Miếng giấy rơi đúng miệng cái ly. Yorn trầm trồ khen ngợi:
– Hay! Nhóc hay quá!
– Ê nhóc! Chỉ cho chị bắn với! – Krixi cũng chạy đến nói.
Thế là tôi chỉ hai người họ. Nakroth nói to:
– Ngưng! Dẹp! Dẹp ngay! Không bắn bắn gì cả! Dẹp!
Nguyên đám phải ngưng việc bắn dây thun. Nakroth nói tiếp:
– Giờ chắc anh đuổi nhóc đi khỏi đây luôn quá!
– Khoan đã anh ơi! Chuyện này …
– Em im đi! Anh quyết định rồi! Nhóc! Anh cho nhóc ở đây đến hôm nay thôi! Ngày mai xách dép đi khỏi đây ngay!
Trước thái độ cương quyết của Nakroth, không ai dám cãi lại. Nguyên đám định giải tán thì thằng Hiếu nói:
– Vậy em có bị đuổi không?
– Nhóc hả? Nhóc thì cứ ở đây!
Thằng Hiếu nói vào mặt tôi:
– Chết mẹ mày chưa! Cái tội ngu!
Tôi không nói gì nữa. Tôi nghĩ: “Dù gì đây cũng là ngày cuối cùng mình ở đây. Hay là mình đi một vòng cuối để ghi vào kí ức trước khi mình đi khỏi đây”.
Thế là tôi đi khắp nơi. Tôi nhìn kĩ mọi vật, nhìn kĩ đến mức nhắm mắt lại vẫn có thể nhớ và vẽ lại được vật đó. Tôi còn nhìn mặt mọi người và chạm vào từng người nữa để còn nhớ được cảm giác ấy.
Hôm sau, tôi vác chân ra khỏi lâu đài.
Nakroth nói to:
– Ha ha ha! Cuối cùng cũng đuổi được nó đi rồi!
– Nhưng mà … anh có cảm thấy hối hận không? – Krixi hỏi.
– Không!
Nói xong, Nakroth đi vào.
Thằng Hiếu thì vẫn bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ sau khi bị đuổi, tôi đi lang thang khắp nơi. Và tôi quyết định đi đến nơi mà tôi cũng hay đến – Khu rừng Chạng Vạng.
Đột nhiên …
Có một tên nhào ra từ trong bụi rậm đấm vào đầu tôi. Thế là tôi xỉu tại chỗ.
Sau khi tỉnh lại, tôi mới phát hiện ra rằng mình đang ở bên trong căn cứ của Oramei. Tên Ryoma nói:
– Nhà ngươi là ai? Tại sao lại vác xác tới đây?
– Ta là Hùng. Ta là một chiến binh của Lâu … à không. Ta là một chiến binh đi lang thang thôi.
– Nếu vậy ta mời nhà ngươi vào lực lượng Oramei của chúng ta cho đủ sáu người. Nhà ngươi đồng ý chứ?
Tôi đồng ý vì hiện tại tôi không còn nơi nào để trở về nữa.
Chiều hôm đó, tôi vào phòng của Ryoma. Hắn hỏi:
– Nhà ngươi rành về việc chiến đấu như thế nào?
– Tôi rành về việc đặt bẫy, phục kích địch.
– Nếu vậy ta cho ngươi bộ đồ này để ngươi làm việc được tốt hơn. – Nói rồi hắn đưa cho tôi một bộ đồ màu đen. Bộ đồ y chang của ninja vậy.
Tôi mặc xong, hắn nói tiếp:
– Mỗi khi ở đây, ngươi phải mặc bộ đồ này. Trừ khi ngươi đi ngủ thôi. Được chứ?
– Được!
– Tốt! Bây giờ ra phòng họp thôi.
(Tại phòng họp của Oramei)
Tên Ryoma nói:
– Tối nay chúng ta sẽ mở một trận chiến ở trong rừng. Nghe đây … ý mà khoan. Mày tên gì?
– Tôi tên là Hùng.
Hắn nói tiếp:
– Ok. Hùng có nhiệm vụ đặt bẫy phục kích địch. Sau khi địch sập bẫy, quân ta nhất thời xông ra tấn công. Được chứ?
– Được! – Nguyên đám đồng thanh đáp.
Thế là tôi ra ngoài đặt bẫy.
Tối đó, Team Khu rừng Chạng Vạng xông ra tấn công. Họ đã đi vào khu vực đặt bẫy. Cái bẫy lần này là hầm chông. Tôi đào một cái hố to, bên dưới đặt vô số chông sắt. Bên trên lấp lại bằng cỏ. Quân Khu rừng Chạng Vạng sập bẫy, họ rơi xuống hố chông và bị thương. Quân Oramei chỉ việc nhào ra tấn công. Thế là cả đám thất trận và chạy mất dép. Tôi lấy một sợi dây thừng quăng trúng Krixi và kéo cô ấy về.
Về căn cứ, tên Ryoma cười to, nói:
– Ha ha ha! Nhóc làm tốt lắm. Chỉ trong một trận mà ta đã giành chiến thắng. Đã thế, chúng ta còn bắt được một tên trong lực lượng bọn chúng nữa. Ha ha ha!
Krixi nói to:
– Đáng ghét thật!
– Ngươi có nói gì cũng vô ích thôi! Với lại ngươi cũng bị bọn ta bắt rồi, kiểu gì ngươi cũng chết thôi ha ha ha! – Tên Joker cười nham hiểm.
Ryoma nói tiếp:
– Nhóc! Vì nhóc có công lớn bắt được tên này, nên nhóc muốn làm gì tên này thì làm. Bọn ta đi ngủ đây.
Thế là chỉ còn tôi và Krixi. Krixi nói to:
– Nhà ngươi đừng hòng bắt ta khai ra! Ta không bao giờ khai đâu!
– Cô nghĩ vậy sao? Tôi không cần cô khai ra vì tôi đã nắm rõ đừng ngóc ngách trong Lâu đài Khởi Nguyên rồi!
– Cái gì chứ …
– Nếu nhà ngươi muốn toàn mạng trở về thì mau xuống đây làm với ta một ván. Còn không thì … đừng hòng trở về.
Krixi nghe xong giật mình. Cô liền nghĩ một lát, rồi nói:
– Nếu được trở về thì ta đồng ý.
Thế là tôi và cô ấy bắt đầu. Tôi lấy con dao găm thủ sẵn trong túi, chém đôi chiếc áo của Krixi. Tôi vừa sờ ngực cô ấy, vừa hôn lên môi. Cô ấy chỉ biết chịu đựng.
Một lúc sau, Krixi nói:
– Nhà ngươi có muốn đi xuống dưới không?
– Không! Tôi biết cô đã có chồng rồi nên tôi không làm lố tới mức đó đâu.
Krixi nhặt con dao. Cô ấy ngạc nhiên, nói:
– Không lẽ nhà ngươi là … thằng nhóc đó sao?
– Đúng vậy! Tôi chính là … thằng nhóc đó. – Vừa nói tôi vừa cởi chiếc mặt nạ ra …
_____________________