_____________________
(Athanor thế kỉ 22)
Từ ngày Điêu Thuyền lặng lẽ từ bỏ Lữ Bố trong một sáng ngày mưa bão, Lữ Bố sống khép kín hơn. Điêu Thuyền cũng đi nửa năm rồi. Lữ Bố ít khi nào ra ngoài chơi với bạn bè. Nhưng hôm nay, Lữ Bố rủ Alice và Krixi đến nhà ăn tối chung. Nhưng không ngờ, Alice lại rủ Fennik, còn Krixi lại rủ thêm cả Nakroth. Lữ Bố liền hỏi:
– Rủ thêm làm cái gì vậy hả?
– Càng đông càng vui mà! Đúng không chị Krixi?
Krixi ngạc nhiên, rồi trả lời:
– Phải phải …
Nakroth liền thì thầm vào tai Lữ Bố:
– Ê! Nghe nói Điêu Thuyền sắp về đây đấy.
– Sao cơ? Không đùa chứ?
Lữ Bố liền lẩm bẩm:
– Để xem … 1, 2, 3 … Bảy người. Đợi tui xíu tui đi ra ngoài chợ.
Nói xong, Lữ Bố chạy vụt đi. Nakroth thắc mắc:
– Em, anh, Alice và Fennik với Lữ Bố là năm. Vậy hai người còn lại là ai?
– Có khi nào là … – Krixi lẩm bẩm.
Vâng, hai người đó là tôi và Lindis.
(Ở thế giới này ad và Lindis được một cặp nhỉ)
Krixi ngạc nhiên, hỏi:
– Lindis! Cô tới đây làm gì thế?
– À thằng nhóc này rủ tôi đi chơi. Tôi từ chối và chạy trốn. Nó chạy theo …
– Vâng. – Tôi trả lời.
Cùng lúc đó, Lữ Bố xách theo một bịch đồ về. Krixi hỏi:
– Bữa nay cậu tính nấu gì?
– Ờ để xem … đồ ăn trong tủ còn cà rốt, khoai tây, thịt bằm … Hay làm cháo nha!
Nakroth liền nắm áo Lữ Bố, nói to:
– Cái gì! Cậu mời người ta tới ăn tối mà bắt tụi này ăn cháo à?
– Bình tĩnh đi … cháo tui nấu ngon chết người đấy.
– Vậy hả? Hồi tui kiểm tra xem cháo ngon không.
*
Lữ Bố nói to từ trong bếp:
– Đây! Cháo xong rồi này! Vào đây ăn đi.
Cả đám chạy vào. Lữ Bố lấy cái giá múc một chén cho Alice. Chợt Lữ Bố chạm tay phải nồi cháo. Cái giá rớt đất. Lữ Bố hét to:
– Á á … nóng quá …
– Cậu có sao không? – Krixi hỏi,
Lữ Bố trả lời:
– Không … không sao … chết thật rớt cái giá rồi. Cô lấy giùm tôi cái giá kia được không?
– Được.
Krixi lấy một cái giá khác cho Lữ Bố. Lữ Bố múc mấy chén nữa, rồi đưa cho từng người. Lữ Bố liền nói:
– Chúc mọi người ngon miệng!
– Vâng. – Cả đám trả lời.
Chợt Fennik bảo:
– Cái gì đây! Cháo gì đặc thế sao ăn nổi …
– Vậy hả? Xin lỗi nha chứ tui ăn cháo đặc quen rồi.
– Cháu cũng như chú. – Tôi trả lời.
(Sau bữa ăn)
Sau bữa ăn, tôi nằm phè phỡn trên giường. Lindis thì ngồi cạnh tôi. Dưới bếp, Lữ Bố đang rửa chén. Krixi chạy lại, nói:
– Để tớ phụ cậu rửa chén nha.
– Không cần đâu. Tớ rửa hoài quen rồi mà. Tớ rửa nhanh lắm.
– Rửa nhanh mà sao nãy giờ rửa có cái giá không vậy?
– À quên hi hi …
“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”. Cả đám giật mình. Đó là tiếng hét của Fennik. Cả đám chạy lại. Lữ Bố hỏi:
– Sao thế Fennik?
– Không biết nữa … tự nhiên Alice … cô ấy cảm thấy khó thở … rồi gục xuống đất.
– Sao cơ? – Cả đám ngạc nhiên.
Krixi liền bắt mạch cho Alice, rồi thở dài:
– Muộn rồi. Cô ấy đã chết. Mau gọi cảnh sát mau!
– Là ai cơ? – Tôi hỏi.
– Tel”Annas và Payna đó! – Krixi đáp lại.
Một lúc sau, Tel”Annas và Payna đến. Payna nói:
– Có lẽ cô ấy trúng chất độc Natri xyanua. Loại chất này rất độc, chỉ cần một lượng nhỏ cũng có thể gây chết.
– Không lẽ trong nồi cháo có độc? – Krixi hỏi.
– Không thể được! Nếu nồi cháo có độc, thì tại sao những người khác ăn lại không trúng độc? – Tel”Annas trả lời.
Tôi ngẫm nghĩ: “Giả thiết nồi cháo có độc xem ra không hợp lí. Chỉ còn giả thiết cái gì đó dính độc và cô ấy ăn phải. Khoan đã … nếu như …”
Tôi liền hỏi Lindis:
– Này chị ơi. Nếu như mình bôi độc vào chén cháo thì có gây độc được không vậy?
– Nhóc nói cũng có lí.
Lindis quay sang nói với Payna:
– Này! Tôi nghĩ độc không đến từ nồi cháo mà đến từ những cái chén đấy.
– Sao cơ? Ai là người đã mang chén vậy?
– Là tôi. – Lữ Bố trả lời.
Tôi gườm mắt vào Lữ Bố, hỏi:
– Anh đã bôi độc vào chén cháo đúng không?
– Không … những chén cháo này anh chỉ động tới sau khi mọi người tới thôi. Với lại, chén được đặt úp. Nếu bôi độc vào chén, thì phần độc phải dính vào đế của chén được úp bên dưới, vì chén tôi để úp chồng mà.
– Cũng phải. – Lindis trả lời.
Cô ấy lại quay sang tôi, hỏi:
– Nhóc có nghĩ ra được gì không?
– Không. Không nghĩ ra được gì cả.
Payna liền bảo:
– Thôi. Mời rời khỏi hiện trường giùm tôi.
Thế là cả đám vào phòng ngồi đợi. Nakroth nói với Lữ Bố:
– Này. Mai gặp lại cô ấy, nhớ đừng có làm cô ấy giận nữa nghe chưa.
– Biết rồi mà. Chuyện đó không bao giờ xảy ra nữa đâu.
Tôi nghe vậy liền hỏi:
– Ủa? Chuyện đó là sao vậy?
Nakroth liền kể: “Cách đây nửa năm, cậu ta và Điêu Thuyền có một cuộc hẹn. Họ hẹn nhau ngoài công viên. Đang lúc nói chuyện, có ai đó đã đánh một phát vào Điêu Thuyền. Cô ấy đổ tội cho Lữ Bố mặc dù Lữ Bố không làm gì. Mấy hôm sau, Điêu Thuyền bỏ đi”.
Tôi và Lindis ngạc nhiên. Tôi chạy xuống bếp. Lindis vội vàng chạy theo. Tôi bảo:
– Theo em nghĩ, chất độc có thể nằm ở hai chỗ: trong nồi hoặc trong muỗng.
– Nhưng nếu ở trong nồi thì ai ăn cũng trúng độc, còn muỗng là mỗi người tự lấy, nếu như thế là Alice xui xẻo sao? – Lindis trả lời.
Tôi không biết nói sao. Tôi chợt nhìn qua đống chén mà mọi người ăn lúc nãy. Tôi ngạc nhiên, nói:
– Này chị Lindis!
– Sao nhóc?
– Sao anh Lữ Bố và chị Krixi chỉ rửa có cái giá thôi, còn đống chén và cái giá mà chị Krixi lấy lúc nãy lại không rửa?
Lindis ngạc nhiên và nói to, giọng mừng rỡ:
– A! Chị hiểu rồi. Chắc chắn hung thủ là người đó!
– Là ai cơ?
– Một hồi nữa nhóc sẽ biết.
Tôi và Lindis đi vào phòng. Lindis liền bảo:
– Mọi người! Giờ tôi đã hiểu tất cả sự việc diễn ra ở đây rồi?
– Sao cơ? – Cả đám hỏi.
Lindis liền nói:
– Đầu tiên là cách thức tẩm độc. Chúng ta đều biết rằng, nguyên đám ăn cháo trong cùng một nồi. Cho nên, chất độc không phải ở trong nồi, cũng không phải ở trong cháo. Càng không phải ở trong muỗng. Như vậy, độc chỉ còn ở trong một nơi. Đó là trong giá múc cháo!
– Hả? Nói như vậy … hung thủ là … Lữ Bố sao? – Nakroth hỏi.
Lindis liền trả lời:
– Đúng vậy! Anh ta đã bôi độc lên giá múc cháo. Anh ta đã nấu cháo thật đặc, để độc không lan ra ngoài. Và anh ta đã đưa cho Alice trước. Sau đó, anh ta đã giả vờ chạm phải nồi và làm rơi cái giá, nhờ đó đổi giá múc cháo mà không bị phát hiện.
Lữ Bố vẫn im lặng. Nakroth hỏi:
– Ơ … nhưng tại sao cậu ấy lại phải gϊếŧ Alice?
– Động cơ gϊếŧ người của anh ta … chính là vì cuộc hẹn nửa năm trước.
– Sao? – Ai cũng ngạc nhiên.
Tôi liền hỏi:
– Nhưng sao … sao chị biết?
– Hung thủ đã đánh Điêu Thuyền trong cuộc hẹn ấy chính là Alice.
– Cái … cái gì chứ? – Krixi nói.
Lindis nói tiếp:
– Cô ấy đã phá đám cuộc hẹn của Lữ Bố, và tôi nghĩ cậu ta đã biết. Cậu ta đã nuôi mối hận thù này đúng không? Lữ Bố?
– Đúng như vậy.
Cả đám quay lại nhìn Lữ Bố. Lữ Bố liền nói:
– Đúng vậy. Tôi đã biết tất cả sự thật. Và tôi cũng biết Alice là hung thủ. Tôi cũng định bỏ qua cho cô ấy, nhưng mà … một ngày … khi tôi vào một tiệm ăn …
(Quay lại lúc đó)
Alice ngồi chung bàn với Krixi. Cô cười, bảo:
– Ha ha ha! Lần đó, em đã chọc Điêu Thuyền, và em đã cho anh Lữ Bố một ván đấy hi hi …
– Em đúng hay ghê! Lần sau, em chỉ chị nha …
Lữ Bố nhìn thấy, cậu nghiến răng, hai bàn tay bóp chặt.
(Hiện tại)
Lindis nói tiếp:
– Tôi biết Điêu Thuyền sắp trở về đây. Lúc nãy, cậu đã nói chuyện đó không bao giờ xảy ra. Vì cậu đã biết rằng sẽ chẳng có ai phá đám cuộc hẹn của cậu mà đúng không …
Lữ Bố gục xuống, không nói nên lời.
*
Ngày hôm sau, Điêu Thuyền đã được gặp Lữ Bố ở trong nhà ngục. Hai người họ bị ngăn cách bởi một bức tường, nhưng tình yêu của họ thì chẳng thể bị bức tường đó ngăn cách …
________________________
P/S: …