Tô Mã biết tính cách Bách Lý Kiêu nội liễm thâm trầm, tuy hắn trầm mặc ít lời, nhưng trong lòng có khe rãnh, nếu nàng lộ ra một chút dấu vết, sẽ bị hắn hoài nghi.
Nếu để hắn biết thân phận thật sự của nàng, thù mới hận cũ, cho dù hiện tại hắn không thể động cũng sẽ nhảy dựng lên cắn chết nàng.
Trong lòng lo sợ, nhìn ánh mắt Bách Lý Kiêu đen tối, nàng càng thêm khẩn trương.
Cũng may nàng phản ứng cực nhanh.
Tâm tư thay đổi, nhướng mày cười nói:
– Như thế nào, phong chủ còn nghĩ thân bị trọng thương là một bí mật?
Nàng nâng tay vuốt từ cằm dọc lên gò má, nói:
– Ta chỉ cần cười với những ám vệ này đó, bọn họ biết gì đều nói với ta.
Nếu không ngươi đoán thử xem, sao ta có thể bình yên vô sự vào phòng của ngươi?
Những lời này nửa thật nửa giả, chính là muốn mê hoặc đối phương.
Nàng dựa vào mê hoặc thủ hạ mới vào được nơi này, chứ không phải mê hoặc ám vệ của Bách Lý Kiêu.
Bách Lý Kiêu trầm mặc nhìn nàng, như đang suy tính những lời này là thật hay giả.
Nàng cười nói:
– Ta nghe bọn hắn nói, ngươi bị nội thương không chịu nổi giá lạnh, phải thường xuyên uống dược áp chế.
Ta còn nghĩ phong chủ Vô Thượng Phong có thể trong vòng ba tháng chống lại chính đạo mà không rơi xuống thế hạ phong, nhất định là thiên hạ vô địch.
Không ngờ ngươi còn có nhược điểm.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt lại, như không muốn nói chuyện với nàng.
Trong lòng Tô Mã buông lỏng, nhưng lại không dám quá mức thả lỏng.
Nàng biết Bách Lý Kiêu sẽ không dễ dàng tin tưởng ai, một khi hạt giống hoài nghi nảy mầm, mặc kệ là bao lâu cũng không dễ dàng bị rút ra.
Một lần thất bại vì quá tự tin, thấy thái độ của hắn tốt một chút liền nghĩ hắn hoàn toàn tin mình.
Lúc này, nàng phải thật cẩn thận, luôn nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần không thể quá tự tin.
Nàng nói:
– Hiện tại ngươi thân bị trọng thương, tất nhiên không thể giết ta diệt khẩu.
Sao ta có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, tối nay ta ở cùng ngươi.
Nàng ngồi xuống đối diện hắn, rồi ngưỡng cằm khiêu khích nhìn hắn.
Bách Lý Kiêu nhắm mắt không nói, quanh thân hơi thở quay cuồng, như đang vận công.
Tô Mã chỉ định ngồi nhìn hắn, nhưng ngồi một hồi liền run lập cập.
Ánh lửa nhảy lên, bóng dáng binh khí phản lên bức tường giống như một đám yêu tà giương nanh múa vuốt.
Tuy nàng có kiến thức rộng rãi, nhưng ở nơi lạnh băng vẫn nhịn không được có chút rùng mình.
Nàng ôm chặt bả vai, thấy sắc mặt Bách Lý Kiêu còn trắng hơn mặt nàng mấy lần, mày kiếm nhíu chặt, nàng cởi áo ngoài khoác lên người hắn.
Trên người nàng phần lớn là lụa mỏng, dù gì có còn hơn không.
Nàng lại ngồi đối diện, kéo cổ áo khinh bạc để giữ chút ấm áp, chỉ là không biết có phải do hơi hàn nên dễ dàng buồn ngủ, chỉ chốc lát đã bắt đầu mơ màng muốn ngủ.
Không biết qua bao lâu, lâu đến lúc nàng đang mơ mơ màng màng, không cảm thụ được rét lạnh, đột nhiên cảm giác trên mặt chợt lạnh, nàng giật mình, mở mắt.
Vừa nâng mắt, liền đối diện với một đôi mắt màu đỏ tươi, nàng hít một ngụm khí lạnh.
Đôi mắt quen thuộc như vậy, lúc ở sau núi Phái thành nàng đã từng thấy qua, căn nhà gỗ ở Khê Thủy thôn cũng từng thấy qua, không phải Bách Lý Kiêu phát cuồng thì có thể là ai?
– Sao ngươi lại tới nữa?
Tô Mã oán giận, theo bản năng lui về phía sau, lại bị đối phương bắt được cổ chân, như hắc báo đang chơi đùa con mồi, từ từ kéo nàng lại.
Đầu ngón tay Tô Mã vô lực bấu xuống đất, kéo ra vài đạo dấu vết thật dài.
Nhưng dù nàng có giãy giụa cũng vô dụng, vẫn bị đối phương kéo vào lòng.
Nàng né tránh xoay người, lại thấy đối phương bao phủ lên, chặn hơn phân nửa ánh lửa, chỉ còn đôi mắt màu đỏ tươi rực rỡ lấp lánh.
Nàng có một loại ảo giác cực hình như con mồi bị thợ săn theo dõi, Bách Lý Kiêu nhìn mặt nàng, chậm rãi dời xuống, cuối cùng nhìn cổ nàng.
Hắn chậm rãi nằm phục người xuống, như đang tìm kiếm nơi non mềm để cắn xuống.
Hơi thở lạnh băng phun lên làn da nàng, toàn thân nổi da gà.
Tô Mã quay đầu đi, nàng ngừng thở, một cử động cũng không dám.
Nghĩ thầm nàng cũng thật xui xẻo, mỗi lần hắn mất đi thần chí nàng đều có mặt, đều phải đối mặt với kết cục bị cắn…!
Nghĩ như vậy, giây tiếp theo nàng cảm nhận cổ đau xót, có lạnh băng mềm mại bao phủ lên.
Nàng “A” một tiếng, thấy đối phương đứng dậy, khóe miệng đỏ thắm dính máu, dính trên da thịt càng hiện yêu dị.
Hắn liếm bờ môi dính máu, như thú hoang dã, lại muốn áp xuống.
Tô Mã tức giận chống lại hắn:
– Bách Lý Kiêu!
Bách Lý Kiêu nhíu mày, cùng lúc đó, trong mắt nàng ba quang chợt lóe, thanh âm càng thêm mơ hồ:
– Ngươi đã mệt mỏi như vậy, nghỉ ngơi một lúc đi.
Đôi mắt đỏ tươi đột nhiên tan rã, hắn dừng một chút, như đang giãy giụa thần chí, ánh mắt biến ảo không ngừng.
Tô Mã miễn cưỡng đẩy hắn ra, sau đó đặt hắn dựa vào tường, nhẹ giọng nói:
– Ngủ đi, ngày mai tỉnh lại sẽ ổn.
Hắn híp mắt, sau nhiều lần giãy giụa, rốt cuộc cũng an tĩnh.
Tô Mã thở phào một hơi, hôm nay nàng liên tiếp sử dụng rất nhiều kỹ năng, linh hồn đã tan rã, còn bị lăn lộn như vậy, thân thể càng mệt mỏi.
Lung tung lau máu trên vết thương, trước mắt càng thêm mơ hồ, nàng nghiêng đầu chui vào lòng hắn, thần trí lâm vào bóng tối.
Một đêm này, nằm mộng lung tung, một hồi mơ thấy Bách Lý Kiêu biết thân phận thật sự của nàng, nàng bị nhất kiếm xuyên tâm.
Một hồi mơ thấy hắn bị nàng mê hoặc, nàng nói gì nghe nấy, tâm tình cực kỳ khoái hoạt.
Ở trong mộng nhất thời sinh khí nhất thời đắc ý, khi ý thức kéo về, bên tai truyền đến tiếng tim đập, một nhịp tiếp theo một nhịp, giống như chuông sớm, trầm thấp vững vàng.
Nàng nao nao, vừa ngẩng đầu liền thấy Bách Lý Kiêu cũng vừa tỉnh, ánh mắt lạnh lẽo, tầm mắt thanh minh.
Nàng muốn đứng dậy, nhưng vừa thấy hắn như vậy, liền vội nhắm mắt lại, làm bộ còn đang trong mộng.
Không ngờ hắn lại đứng dậy, Tô Mã không có điểm dựa liền té ngã xuống đất.
Nàng xoa xoa cổ tay, oán giận nói:
– Đều nói là nhất nhật phu thê bách nhật ân, một đêm này cũng coi như 50 ngày.
Sao ngươi vẫn không hiểu thương hương tiếc ngọc?
( Yul: “Nhất nhật phu thê bách nhật ân” nghĩa là một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa.)
Bách Lý Kiêu rũ mắt, ánh lửa trong mắt hắn biến ảo không ngừng.
Ánh mắt lướt qua Tô Mã, nhìn tới cổ nàng, như nhớ tới gì đó, thần sắc hoảng hốt.
Tô Mã thấy hắn như vậy, cố ý kéo áo lộ ra cổ:
– Đêm qua ngươi còn nhiệt tình hơn bây giờ nhiều, còn ôm ta không bỏ.
Không ngờ mới đảo mắt một cái đã không nhận người, thật khiến người ta giá lạnh nhân tâm.
Bách Lý Kiêu nhíu mi, hắn quay đầu mở cửa tầng hầm.
Trong nháy mắt, ánh mặt trời tiến vào, Tô Mã nheo mắt lại, hắn đứng ngược sáng, thanh âm trầm thấp:
– Ra ngoài.
Tô Mã sửng sốt, nếu để nàng theo hắn đi ra ngoài, có nghĩa là tạm thời không giết nàng? Trong lòng vui vẻ, đi theo hắn ra khỏi hầm.
Trở lại phòng, nàng đưa tay che ánh nắng xuyên qua cửa sổ.
Tuy ngoài phòng rất yên tĩnh, nhưng ẩn ẩn có thể nghe được thủ hạ cẩn thận tiếng bước chân, nàng nghe trong không khí có hơi thở lạnh lẽo, như đã trải qua mấy đời.
Bách Lý Kiêu nói:
– Tạm thời ngươi hãy đợi ở đây, chớ có ra ngoài.
Tô Mã sửng sốt, tâm tư thay đổi thật nhanh.
Cảm thấy lần này công lược đã bắt được cơ hội, vì thế thân thể cũng thả lỏng, dựa vào đầu giường nói:
– Chẳng lẽ ngươi muốn kim ốc tàng kiều?
Bách Lí Kiêu không nói gì, liền đi ra ngoài.
Tô Mã âm thầm trợn mắt:
– Thật không thú vị.
Nói xong, nàng có chút buồn ngủ nên ngáp một cái, nhưng có thứ còn khó chịu hơn buồn ngủ, nàng lăn lộn cả đêm bụng đang biểu tình.
Nàng đứng dậy tìm thử, trên bàn trừ nước trà ra không còn thứ gì khác, nàng nhụt chí.
Đi tới bồn nước trong rửa mặt, thấy trên mặt nước phản chiếu khuôn mặt chật vật, khẽ thở dài.
Sắc mặt tái nhợt, tóc tán loạn, cổ còn mang theo cắn ngân.
Nếu không biết, sẽ nghĩ nàng cùng Bách Lý Kiêu đã xảy ra gì đó, nhưng nàng biết rõ, đêm qua không có chuyện hương diễm nào xảy ra, bản thân còn xém bước vào quỷ môn quan.
Nàng vô lực ngồi xuống ghế, thầm nghĩ vừa rồi Bách Lý Kiêu không giết nàng, nàng biết hắn sẽ không dễ dàng động tâm, nếu thủ hạ lưu tình, khẳng định có nguyên do…!
Nàng khẽ nhíu mi, chẳng lẽ muốn lợi dụng nàng kiềm chế Vân Hoan tông? Không, tuy Vân Hoan tông ở chính đạo có chút danh tiếng, nhưng luận về năng lực lại không lọt vào mắt Bách Lý Kiêu.
Chẳng lẽ là vì năng lực của nàng?
Lúc đang suy tư, khóe mắt nhìn thấy một quyển trục trên bàn.
Nàng thuận tay mở ra, liếc mắt một cái liền thấy bực họa một nữ nhân, nhìn kỹ, nữ nhân này sợi tóc hơi rũ, quanh thân khí chất điềm tĩnh, nhưng lại không có mặt.
Nàng nghĩ Bách Lý Kiêu còn thiếu vài nét bút cuối cùng nên chưa họa xong.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, liền ngẩn ra.
Nàng biết hiện tại bên cạnh Bách Lý Kiêu không có ai khác, người duy nhất có thể khiến hắn đề bút, lại còn cẩn thận không hoạ mi mắt, trừ mẫu thân hắn ra còn có thể là ai?
Nàng nâng tay lên, đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua mặt giấy.
Nhìn màu sắc trang giấy hẳn là đã vẽ rất nhiều năm, nhưng mặt giấy vẫn trơn bóng như mới.
Nàng trời sinh là Mary Sue, không cha không mẹ, nàng không thể đồng cảm với hắn như bản thân mình cũng bị.
Nhưng nàng đã đọc quyển sách 《 thần kiếm kỳ duyên 》, Nàng biết tiền căn hậu quả, cũng biết mẫu thân của Bách Lý Kiêu, vì vậy nhìn bức họa này, giống như nhìn thấy một con sói bị mẫu thân vứt bỏ, phí công bắt lấy lông mao do lão hổ lưu lại muốn hấp thu chút ấm áp, liền có chút hoảng hốt.
Đột nhiên, cửa bị gõ vang, nàng vội cuộn tròn bức họa, theo bản năng mà nói:
– Vào đi.
Người bên ngoài hình như ngẩn ra, do dự một lúc rồi đẩy cửa tiến vào.
Cúi đầu nói:
– Phong chủ, điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong.
Tô Mã đang bị đói, vội nói:
– Đặt ở đây đi.
Thuộc hạ kia không nghe được thanh âm trầm thấp quen thuộc, có chút ngoài ý muốn, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy nữ nhân tối qua vì ngồi trên đùi phong chủ mà bị kéo đi ra ngoài, lúc này lại hoàn hảo ngồi ở kia.
Không chỉ như thế, sắc mặt nàng tái nhợt, khóe mắt ửng đỏ mang nước mắt, y phục tán loạn, cổ có vết đỏ ngân…Thuộc hạ này không biết đã nghĩ tới cái gì, khuôn mặt đủ loại màu sắc, các loại cảm xúc vặn vẹo.
Nàng khó hiểu:
– Làm sao vậy?
Thuộc hạ lắc đầu, vội đặt đồ vật lên bàn, rồi thối lui qua một bên, cúi thấp đầu:
– Cô nương, trong phong chúng ta không có y phục nữ tử, không biết người có ngại xuyên tạm y phục của phong chủ?
Tô Mã uống một hớp cháo, tùy ý vẫy vẫy tay.
Thuộc hạ cúi đầu khom lưng, hoàn toàn không thấy sự lạnh nhạt như ngày hôm qua, lúc gần đi lại do dự hỏi:
– Cô nương, trong phong chúng ta có quỷ y.
Nếu thân thể người không thoải mái…!
Tô Mã đưa tay sờ sờ vết thương trên cổ, chỉ là chút thương tổn không cần phải kinh động quỷ y gì đó, vì thế nói:
– Ta không sao.
Thuộc hạ thấy vậy, trong mắt hiện lên một chút không đành lòng, cẩn thận lui ra..