Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Chương 92: 92: Thân Thế Hạ



Bách Lý Kiêu mặt mày vừa động, hắn nắm chặt trường kiếm.
Diệp Chấn Thiên liếc nhìn Tang Trúc Vân một cái, có chút nan kham quay đầu đi:
– Năm đó, chúng ta thật sự xin lỗi nữ nhân kia.

Bách Lý Kiêu ánh mắt cuồn cuộn, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Minh hô hấp cứng lại, hắn nhìn về phía Diệp Chấn Thiên, trong mắt hiện lên không thể tin tưởng:
– Phụ thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Chấn Thiên chống đao xuống đất, lưng cong một đoạn:
– Hai mươi năm trước, ta và nương ngươi ước hẹn lưu lạc giang hồ.

Lúc ấy Ngô Nham đã là thân hữu của ta, chúng ta ở trên đường gặp Bách Lý Nhất Hải dùng danh giả là Bạch Hải, cùng kết bái huynh đệ, khoái ý giang hồ, thật sự tự tại.

Đặc biệt là Bách Lý Nhất Hải, hắn có võ công tuyệt đỉnh, là người được chọn ngồi vào vị trí võ lâm minh chủ.
Nói tới đây, hắn thở dài.
Diệp Minh thần sắc hoảng hốt:
– Thì ra các ngươi nhận thức nhau như thế…
Bách Lý Kiêu giấu mặt trong bóng tối, thần sắc không rõ:
– Nói tiếp.
– Sau đó…
Diệp Chấn Thiên thần sắc có chút kỳ quái:
– Ta không ngờ hắn lại âm thầm khuynh tâm với Trúc muội, cũng không nể tình huynh đệ hay cố kị ta cùng với Trúc muội có hôn ước, công nhiên quyết đấu với ta, nếu ai thắng, người đó có thể có được Trúc muội.
Trúc muội đã là vị hôn thê của ta, sao ta có thể dung hắn mơ ước, nhưng niệm tình huynh đệ, nên đã đáp ứng khiêu chiến.
Diệp Chấn Thiên không đành lòng nhìn Tang Trúc Vân, nói tiếp:
– Chúng ta ước hẹn quyết đấu trước huyền nhai, hắn dùng kiếm, ta dùng đao, đánh đến khó hoà giải.

May là ta có kim đao do Ngô thúc thúc của ngươi cố ý đúc cho ta, làm gãy trường kiếm của hắn, thắng hắn nửa chiêu.
Mọi người nhìn kim đao trong tay hắn.

Mỗi người đều nói Diệp Chấn Thiên có Chấn Thiên thần chưởng uy lực vô cùng, nhưng lại quên năm đó hắn có đao pháp không ai có thể với.
Chỉ là không biết từ khi nào, hắn rất ít khi dùng đao.
– Lúc ấy hắn không phục, nói ta dựa vào thần khí mới thắng được, là tiểu nhân ti tiện.
Nhưng kết cục đã định, hắn cũng không thể thay đổi.
Vì đánh tan niệm tưởng của hắn, sau khi trở về sơn trang, ta liền thành thân với Trúc muội.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tang Trúc Vân đang yên lặng rơi lệ:
– Nghe Ngô huynh nói, trước ngày chúng ta thành thân, Bách Lý Nhất Hải ra ngoài mua say, cả đêm không về.
Hắn hơi đỏ mắt, nhìn về phía Bách Lý Kiêu:
– Ngày đại hôn của ta cùng Trúc muội, hắn ướt đẫm trở về, còn dẫn theo một nữ nhân, nữ nhân kia chính là nương ngươi.
Bách Lý Kiêu tiến lên một bước:
– Nương ta?
Bách Lý Kiêu lại không thấy, ở phía sau hắn Tang Trúc Vân miễn cưỡng lắc đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.
Diệp Chấn Thiên gật đầu:
– Đúng, nương ngươi danh là Ninh Uyển Ca.

Là một thiên kim tiểu thư, Bách Lý Nhất Hải trùng hợp cứu mạng nàng, nàng đối với phụ thân ngươi là nhất kiến chung tình, nàng tự tìm tới sơn trang.
– Ninh Uyển Ca…
Diệp Minh niệm ba chữ này, không biết vì sao nội tâm run lên.
Bách Lý Kiêu nhấp môi:
– Thì ra bọn họ tương hội như thế này…
– Vậy Ninh Uyển Ca chết như thế nào?
Diệp Minh theo bản năng hỏi.
Diệp Chấn Thiên thở dài một tiếng:

– Này lại tương quan tới thần kiếm.

Ta định đem bí mật này xuống mồ, nhưng nếu Luyện Nhận Cốc đã bị huỷ diệt, cũng không còn ai có thể luyện ra kiếm pháp Ngô gia, ta sẽ nói cho các ngươi biết.

Sau khi ta cùng Trúc muội thành thân, Bách Lý Nhất Hải càng thêm âm trầm, lúc này đồng thời Ninh Uyển Ca cũng đã hoài thai.
– Ninh Uyển Ca đối với Bách Lý Nhất Hải là một mảnh tình thâm, liên tiếp bị hắn vắng vẻ, nhưng vẫn không rời không bỏ.

Ngô Nham vì muốn giúp hắn nguôi ngoai, hứa sẽ đúc cho hắn một thanh kiếm tốt.

Chuôi kiếm này như trở thành chấp niệm của Bách Lý Nhất Hải, mỗi ngày hắn đều nhìn chằm chằm Ngô Nham, trạng thái điên cuồng.
– Nếu Ngô Nham đã hứa đúc kiếm cho hắn, tuyệt đối không làm có lệ, vì vậy thanh kiếm này đúc gần mười tháng.
Lại không ngờ khi kiếm sắp thành hình, Bách Lý Nhất Hải lại nói kiếm này không phải thần kiếm, thậm chí còn không bằng kim đao của ta, cũng nói Ngô Nham thiên vị, cố ý liên hợp với ta để lừa hắn.

Ngô Nham cảm thấy ủy khuất, hai người động tay chân.

Mà đúng lúc này…
Diệp Chấn Thiên nhìn về phía Bách Lý Kiêu:
– Ngươi sắp sinh ra.
Bách Lý Kiêu nhìn chằm chằm Diệp Chấn Thiên.
Diệp Minh không biết vì sao tâm càng đập càng nhanh, hắn cảm giác lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, toàn thân cứng còng.
Từ Tư Tư hoảng sợ:
– Diệp Minh, ngươi làm sao vậy?
Diệp Minh thở hổn hển, nói:
– Ta cũng không biết.
Lúc này Tang Trúc Vân đã rơi lệ đầy mặt, nàng như đoán ra Diệp Chấn Thiên muốn nói gì, dưới tình thế cấp bách lại ngã xuống ghế.
Hai người kia cả kinh, theo bản năng muốn tiến lên.
Bách Lý Kiêu mặt mày lạnh lùng:
– Đừng động.
Nói xong, hắn quay lại nâng Tang Trúc Vân lên.
Diệp Chấn Thiên thở nhẹ một hơi, tiếp theo vẻ mặt hiện một tầng bi thương:
– Hai người từ hầm ngầm đánh lên mặt đất, Bách Lý Nhất Hải trong cơn thịnh nộ lại dùng Huyền Sương Cấm Quyết.

Mọi người đều biết, Huyền Sương Cấm Quyết là một quyển công pháp vi phạm lệnh cấm, trăm năm trước phong chủ Vô Thượng Phong đã dùng thần công này thiếu chút nữa đã tàn sát toàn bộ giang hồ.

Ngô Nham kinh hãi bóc trần thân phận của hắn, hắn cũng dứt khoát thừa nhận, hắn là phong chủ Vô Thượng Phong.
– Ngô Nham vừa tức lại vừa giận, nói là mình nhìn lầm người, lại để ma đầu này vào Luyện Nhận Cốc.

Bách Lý Nhất Hải nói hắn hư tình giả ý, rõ ràng Luyện Nhận Cốc có thể đúc ra thần kiếm, mà lại lừa hắn.

Dưới cơn thịnh nộ, Ngô Nham nói ra bí quyết mà Luyện Nhận Cốc có thể đúc ra thần kiếm.
Hắn vừa dứt lời, trong sân tiếng gió đều ngừng.
Lá khô không tiếng động rơi thẳng xuống.
– Vậy, bí quyết là gì?
Diệp Minh sốt ruột hỏi.
Diệp Chấn Thiên nhắm mắt:
– Bí quyết chính là…Nếu muốn đúc ra thần kiếm, cần phải có người sống tự nguyện làm tế.

Diệp Minh trừng to mắt, Từ Tư Tư kinh hô một tiếng.
Bách Lý Kiêu toàn thân run rẩy, hắn cắn răng nhìn về phía Diệp Chấn Thiên, đáy mắt đã đỏ tươi một mảnh.
Tang Trúc Vân bị điểm á huyệt, nàng nói không nên lời, chỉ có thể nôn nóng nhìn Bách Lý Kiêu.
Diệp Chấn Thiên biết mọi người không muốn nghe, thở dài một tiếng, nói tiếp:
– Còn lại, các ngươi cũng có thể đoán được.

Những lời này không biết vì sao lại bị Ninh Uyển Ca nghe được.

Nàng bỏ đứa trẻ lại, né tránh mọi người, tự mình nhảy vào lò đúc kiếm, lúc này đây, thần kiếm luyện thành, đó chính là Huyền Vụ kiếm trong tay Minh nhi.
“Leng keng” Một tiếng, tay Diệp Minh run lên, Huyền Vụ rơi xuống đất.
Thật lâu không có ai nói lời nào.
Từ Tư Tư che kín miệng, Tang Trúc Vân lo lắng nhìn về phía Bách Lý Kiêu.
Diệp Minh nhìn thần kiếm, giống như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú.
Không biết từ khi nào, hai mắt Bách Lý Kiêu tràn đầy màu đỏ tươi:
– Vì sao thần kiếm lại ở Thiếu Lâm Tự?
Diệp Chấn Thiên nói xong hết thảy, như già đi mười tuổi, thanh âm khàn khàn:
– Thần kiếm luyện thành, Ngô Nham sợ Bách Lý Nhất Hải sẽ cướp đi, đây là họa võ lâm.

Vì vậy đúc ra thần kiếm liền giấu đi, Bách Lý Nhất Hải không còn thê tử, lại không có thần kiếm, đau đớn muốn chết.

Là đứa trẻ mới sinh khóc to kéo lại thần trí của hắn.

Vì thế, hắn ôm hài tử biến mất khỏi Luyện Nhận Cốc.

Ngô Nham sợ hắn quay trở lại, để bồ câu truyền thư cho ta, cùng tìm kế hoạch ngự ma.
– Ở ngoài Phong thành, chúng ta thương lượng một loạt kế hoạch.

Một là kiếm này tuyệt đối không thể lọt vào tay Bách Lý Nhất Hải, vì thế Ngô Nham đúc lại một lần nữa, ở bên trong gia nhập đá lửa.

Tính nóng tương khắc với thần công của Bách Lý Nhất Hải, nếu hắn sử dụng thần kiếm, sẽ bị phản phệ.

Vì thần kiếm nhận chủ, cho nên đến nay vẫn không có ai có thể phát huy uy lực chân chính của nó.
Diệp Minh nhìn thần kiếm dưới đất, thần sắc phức tạp.
– Hai là thần kiếm này cũng không thể để ở Luyện Nhận Cốc, Bách Lý Nhất Hải tùy thời đoạt kiếm, vì thế chúng ta đem thần kiếm này giao cho Thiếu Lâm bảo quản.

Ngô Nham sợ Bách Lý Nhất Hải trả thù, liền dắt theo thê nhi tìm nơi khác trốn tránh, đó chính là nơi sau này của Luyện Nhận Cốc.
Diệp Chấn Thiên dừng một chút, nhìn về phía Diệp Minh:
– Mấy ngày sau đó, ta dốc hết sức lực, sợ Bách Lý Nhất Hải xuống tay với mẫu tử các ngươi.

Không ngờ về đến sơn trang, lại phát hiện các ngươi gặp phải sơn tặc, nhưng vẫn bình an trở về.

Ngươi trầm mặc đã cứu nương ngươi một mạng, ta vui mừng biết bao nhiêu.
Tang Trúc Vân cắn môi, lại cắn ra máu tươi.
Nàng thần sắc phức tạp nhìn Diệp Minh cùng Bách Lý Kiêu, sau một lúc lâu nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.
Không phải Bách Lý Nhất Hải không trả thù, mà hắn đã sớm bắt đầu rồi.
Bách Lý Kiêu chậm rãi đứng dậy, thanh âm như cát đá thô lệ:
– Đây là toàn bộ chân tướng?
– Đúng.

Diệp Chấn Thiên vô lực nói:
– Nhiều năm như vậy, Bách Lý Nhất Hải vẫn không có động tác rõ ràng, chúng ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ, cho đến khi thần kiếm bị tìm ra, Ngô Nham bị giết, ta liền biết ngày này rốt cuộc đã tới.

Diệp Minh trong giọng nói bắt đầu buồn đau, hắn trừng mắt nhìn Diệp Chấn Thiên:
– Phụ thân, sao các ngươi có thể như vậy?

Diệp Chấn Thiên nói:
– Hết thảy đều là trời xui đất khiến.
Hắn nhìn Bách Lý Kiêu:
– Ta đã nói ra chân tướng, nếu Bách Lý Nhất Hải tự tới báo thù, ta cũng không oán không hận.

Nhưng các ngươi ngàn không nên vạn không nên, coi mạng người giang hồ là cỏ rác! Các ngươi ở Lạc thành đã giết rất nhiều người, ở Vô Thượng Phong lại đồ sát nhiều môn phái, còn chưa đủ sao?
Bách Lý Kiêu nhắm mắt, hắn nhớ Bách Lý Nhất Hải lãnh đãi với hắn, nhớ trong phòng cất giấu vô số bức họa không có mặt mày, chỉ cảm thấy hết thảy thoáng như cảnh trong mơ.
Tất cả cảm xúc, đều như ảnh trong nước, trầm không tới đáy, cũng vọng không giới hạn.
Rốt cuộc hắn đã biết vì sao phụ thân giết Ngô Nham, đó là hận, cũng là không cam lòng.
Rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao đối phương lại lãnh đãi với hắn.
Là vì trong mắt hắn, báo thù là tất cả.
Bách Lý Nhất Hải đối với thần kiếm, đối với Tang Trúc Vân đã vượt qua hết thảy, thậm chí vượt qua bản thân bọn họ.
Đối phương vĩnh viễn sống không cam lòng.
Hiện giờ, ngàn vạn người vì hắn không cam lòng mà trả giá đại giới, Bách Lý Nhất Hải chôn vùi vô số mạng người, cũng sắp hy sinh hắn.
Hắn mở mắt ra, nhìn về phía mọi người, trước mắt đỏ tươi một mảnh.
Có một loại cảm giác không chân thật, nhưng tất cả yêu hận tình thù đều không để trong lòng, trong tâm hắn chỉ buồn đau một chút, còn lại là tĩnh mịch.
– Có người chết vẫn chưa hết tội, nhưng nếu ngươi đã nói ra sự thật, ta sẽ lưu ngươi một mạng.
Trừ Tô Mã ra, hắn không tin ai khác.
Hắn biết Diệp Minh chính là nhi tử của Bách Lý Nhất Hải, nếu Diệp Minh là nhi tử của Bách Lý Nhất Hải cùng Tang Trúc Vân, nếu này là sự thật, chẳng lẽ đối phương nối lại tình xưa với Tang Trúc Vân?
Nhưng hắn thấy biểu hiện của Tang Trúc Vân lại không phải như vậy, nàng còn không biết kiếm sư trong phủ chính là Bách Lý Nhất Hải.
Mà Bách Lý Nhất Hải cũng đã chết tâm với Tang Trúc Vân.
Chẳng lẽ ở trong mắt Bách Lý Nhất Hải, Diệp Minh cũng là một công cụ, có thể ở ngày sau khiến Diệp Chấn Thiên hối hận không thôi?
Hơn nữa, hắn không tin Bách Lý Nhất Hải mới lập ra kế hoạch, đối phương giết Ngô Nham, còn tìm Đới Nguyên giả trang thành hắn, chính là vì có thể khiến Diệp Minh quang minh chính đại ngồi lên vị trí võ lâm minh chủ.
Nhưng hắn cũng là nhi tử của đối phương, nếu ở Lạc thành hắn không bị bại lộ thân phận, chẳng phải cũng có khả năng lên làm võ lâm minh chủ?
Vì sao Bách Lý Nhất Hải lại bỏ gần tìm xa?
Chẳng lẽ hắn chỉ nhìn trúng Diệp Minh?
Hai nhi tử có gì phân biệt? Chẳng lẽ là vì dị mẫu(khác mẹ) sao?
Đột nhiên, hắn ngẩn ra, nhớ Tô Mã từng nói.
“Nếu mẫu thân ngươi vẫn còn trên đời…
Mẫu thân hắn…
Bách Lý Kiêu đồng tử điên cuồng rung động.
Hắn vẫn luôn cho rằng Tô Mã nói là “Ninh Uyển Ca “, nhưng chưa từng nghĩ tới, nếu mẫu thân hắn không phải là Ninh Uyển Ca?
Nếu mẫu thân hắn không phải là Ninh Uyển Ca, không phải Ninh Uyển Ca…
Bách Lý Kiêu hô hấp dồn dập, máu lạnh bắt đầu đông lại, cơ hồ muốn phong bế toàn thân hắn.
Không biết khi nào, hắn cảm giác trên cổ tay mềm mại.
Quay đầu, thấy Tang Trúc Vân nước mắt đã khô cạn, nàng trìu mến lại mang theo phức tạp nhìn hắn, bi ai cùng hối hận như phong sương, thật sâu khắc vào đáy mắt.
Bách Lý Kiêu ngơ ngẩn nhìn nàng, bên tai hiện lên từng lời nàng đã hỏi.
“Có phải ngươi thích ăn đồ ngọt?
“Có phải ngươi thích uống trà?”
“Chúng ta lại có nhiều chổ tương đồng…”
Đầu của hắn bắt đầu đau nhức vô cùng, cắn răng hồi tưởng đủ loại:
“Trước ngày thành thân một ngày, là ngày mưa.”
“Bách Lý Nhất Hải ướt đẫm trở về.”
“Ngày sinh sản đột nhiên xuất hiện một đám sơn tặc.”
Hắn đau đến nổi gân xanh bạo khởi, môi mỏng run rẩy.
Thì ra, thì ra hắn là……
Không, không, chuyện này không có khả năng!
Sao có thể?
Mẫu thân của hắn là Ninh Uyển Ca!
Đúng, nhất định là Ninh Uyển Ca, không thể là nàng, không thể là nàng!
Bách Lý Kiêu đầu đau muốn nứt ra, trong lòng máu tươi cuồn cuộn, hắn nghĩ đến một chuyện: Nếu là thật, vậy hắn là cái gì?
Là quân cờ? Hay là một chê cười hoang đường…
Tang Trúc Vân thấy hắn chảy ra dòng huyết lệ, đồng tử hôi bại, hoảng sợ.
Dưới tình thế cấp bách, chỉ miễn cưỡng phun ra mấy chữ:
– Kiêu nhi…
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, hai mắt đỏ đậm.
Tang Trúc Vân nghĩ hắn vì Ninh Uyển Ca mà hận nàng, nàng khóc rống thất thanh, bi thương quá độ, nôn ra một búng máu.
Diệp Minh kinh hãi:
– Nương!
Hắn phẫn nộ nhìn về phía Bách Lý Kiêu:

– Bách Lý Kiêu, ngươi đã làm gì?
Bách Lý Kiêu nhìn Tang Trúc Vân, Tang Trúc Vân hai mắt đẫm lệ mông lung, không tiếng động nói một câu.
– Kiêu nhi, thực xin lỗi.

Sau đó hôn mê bất tỉnh.
Diệp Minh thần sắc kinh hoảng, Diệp Chấn Thiên càng giận dữ:
– Bách Lý Kiêu, có thù báo thù có oán báo oán, nhưng ngươi lại xuống tay với phu nhân ta! Diệp Chấn Thiên ta nhất định không tha cho ngươi!
Nói xong, hắn nhấc kim đao, đột nhiên vọt tới.
Diệp Minh nói:
– Tư Tư, ngươi chăm sóc nương dùm ta, ta đi giúp phụ thân!
Từ Tư Tư vội nói:
– Ngươi phải cẩn thận!
Không biết khi nào, mây đen cuồn cuộn, không trung bắt đầu rơi rớt giọt mưa, rơi xuống mũi kiếm của Bách Lý Kiêu, dính vào hàn khí vẩn đục.
Hắn nâng đôi mắt màu đỏ tươi, trong đầu hỗn độn một mảnh, trong nháy mắt hiện lên vô số mặt người.
Nhất thời là Bách Lý Nhất Hải lạnh lùng, nhất thời lại là Cung thúc từ ái, hoặc là mọi người sợ hãi, hoặc là Tang Trúc Vân ôn nhu, cuối cùng, lại là Tô Mã rơi lệ đầy mặt.

Ngay lúc thất thần, kim đao cùng Huyền Vụ kiếm đã ở trước mắt, Bách Lý Kiêu lấy lại tinh thần, hắn giơ kiếm ngăn cản, chỉ nghe một tiếng kim minh, kiếm của hắn chắn hai thần binh, xuất hiện một khe rãnh.

– Bách Lý Kiêu, ngươi buông tay chịu trói đi!
Diệp Minh không đành lòng nói ra.
Trước kia tuy hắn không đánh lại Bách Lý Kiêu, nhưng có Diệp Chấn Thiên ở đây, thắng bại rõ ràng.
Bách Lý Kiêu không hề có cảm xúc nhìn về phía hắn, lại khiến người ta không rét mà run.
Đầu của hắn rất đau, Diệp Minh nói gì cũng không lọt vào tai hắn.
Hắn nhíu mày, kiếm khí vẫy lui hai người:
– Chớ có chọc ta!
Diệp Minh cắn răng nói:
– Bách Lý Kiêu, ngươi không cần giống phụ thân ngươi, hiện tại hạ kiếm quay đầu vẫn còn kịp!
– Không còn kịp nữa rồi!
Diệp Chấn Thiên nhìn đôi mắt Bách Lý Kiêu màu đỏ tươi:
– Hiện tại hắn giống phụ thân hắn năm đó, tẩu hỏa nhập ma chính là như thế.

Minh nhi, ngươi chớ có lòng dạ phụ nhân, giết hắn mới có thể giải cứu võ lâm!
– Giết Bách Lý Kiêu?
Diệp Minh sửng sốt:
– Phụ thân, có thể đừng giết hắn được không, hắn, hắn vô tội!
– Hắn đã làm phong chủ Vô Thượng Phong, nói gì vô tội!
Bách Lý Kiêu thừa dịp hai người nói chuyện, mặt mày huyết lệ, thân hình giống như quỷ mị, nháy mắt đi tới trước mặt Diệp Minh.
Diệp Minh hoảng sợ, hắn cũng không biết ngắn ngủn mấy tháng, Bách Lý Kiêu đã tăng khinh công lên một bậc.
Vội nâng kiếm che chắn, Bách Lý Kiêu thấy Huyền Vụ kiếm, ánh mắt càng đen tối.
Ngay lúc tay trái muốn chưởng về phía Diệp Minh, kim đao của Diệp Chấn Thiên từ sườn bên lao tới, một đao một kiếm đan xen, kim khí văng khắp nơi.
Phụ tử Diệp Chấn Thiên nhìn nhau, hợp lực trụ trường kiếm của Bách Lý Kiêu, chỉ nghe “rắc” một tiếng, trường kiếm gãy thành hai nửa.
Diệp Minh thở dài:
– Bách Lý Kiêu, vũ khí của ngươi đã không còn, nếu cứ tiếp tục giãy giụa chỉ tốn công vô ích, mau buông tay chịu trói đi.
Chỉ tiếc, bọn họ gặp là Bách Lý Kiêu, mà không phải là Bách Lý Nhất Hải.
Bách Lý Kiêu mặt mày nhiễm phong sương.
Hắn ánh mắt huyết lệ, chỉ nghe một tiếng vù vù, từ lòng bàn tay bắt đầu trào ra một cổ hàn khí.
Diệp Chấn Thiên kinh hãi:
– Ngươi lại luyện Huyền Sương Cấm Quyết đến nông nỗi này?
Chỉ sợ Bách Lý Nhất Hải cũng không bằng, cấm quyết này hại người hại mình, hắn không muốn sống nữa sao?
Bách Lý Kiêu nôn ra một búng máu.

mặt mày vô tình, song chưởng đánh vào trước ngực hai người, tại đây đồng thời vũ khí của hai người cũng đã xuyên qua đầu vai hắn.
Hắn như không có cảm giác, duỗi tay tiếp được đoản kiếm, máu tươi từ bàn tay bắn toé ra.
Trong mắt là một mảnh đỏ tươi, nắm chặt đoạn kiếm xoay hướng cắm vào cổ hai người.
Trong nháy mắt, trên bầu trời đột nhiên có một đạo tiếng sét xẹt qua.
Như trên cao đè ép xuống dưới, mọi thanh âm đều im lặng, ngay cả lá khô cũng ngừng rơi.
Bách Lý Kiêu mặt mày biến đổi, hắn vừa định ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng trắng từ ngoài cửa chạy vào, có người cuống quít kêu lên:
– Dừng tay!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.