– Có hình nhưng không có thần, Khải Linh phù này chỉ là giả, không có tác dụng, có điều. . .
Lý Tu Viễn lấy một cây ngân châm ra ấn vào ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên phù. Thời điểm máu tươi nhỏ xuống liền bị mực nước hấp thu, dường như hóa thành một thể.
Một vầng sáng phát ra tờ tờ phù.
– Xong rồi.
Lý Tu Viễn mỉm cười.
Trước kia sư phụ không dùng máu của hắn vẽ bùa, chỉ nói máu của hắn sẽ khiến tờ phù trở nên linh nghiện hơn.
Sau đó Lý Tu Viễn cầm một chén nước, châm lửa ném Khải Linh Phù rồi ném nó vào nước.
Sau khi Khải Linh phù bị đốt sạch, chén nước dường như phát sáng, lộ ra vẻ bất phàm.
– Tiểu Điệp, cho nó uống hết.
Lý Tu Viễn nói.
Nhìn những gì vừa diễn ra, Tiểu Điệp chẳng hiểu thiếu gia đang làm gì, tuy có chút hoài nghi nhưng nào vẫn nghe theo.
Mèo đen muốn kháng nhưng sau khi phù chú vào bụng thì hai mắt lập tức tỉnh táo hơn, trông như có thêm trí tuệ, hiếu kỳ mà đánh giá xung quanh.
– Đừng nhìn nữa, giúp ngươi có thần trí vì có việc cần ngươi làm, từ nay về sau giúp Lý gia trông coi nhà kho, không được cho chuột chạy vào.
Lý Tu Viễn nói.
Lúc này mèo đen như hiểu tiếng người, liên tục gật đầu nhưng lại chợt lắc đầu, chỉ chỉ ngón tay Lý Tu Viễn, sau đó quỳ gối trên bàn sách bái một cái.
– Ngươi đúng là đồ tham ăn.
Lý Tu Viễn lắc đầu cười một tiếng, nhỏ thêm một giọt máu tươi vào trong chén, để mèo đen liếm sạch.
Sau khi ăn một giọt máu của Lý Tu Viễn, long mao hắc miêu càng thêm đen bóng, ban ngày mà thấy đôi mắt nó như tản mát ánh sáng, khiến người khác nhìn vào không khỏi thấy kỳ lạ.
Một giọt máu của Lý Tu Viễn là đồ đại bổ, tuy so ra vẫn kém thịt Đường Tăng nhưng để mèo đen có mấy năm đạo hạnh cũng chẳng thành vấn đề.
Mở linh trí, có đạo hạnh, xem như mèo đen đã thành tinh, không còn là mèo nhà bình thường.
– Đi thôi.
Lý Tu Viễn nói.
Mèo đen nhẹ gật đầu, lúc này liền nhảy xuống bàn đọc sách, chạy tới nhà kho, chuẩn bị trông coi cho kỹ, đề phòng con chuột trắng kia.
– Đại thiếu gia, vừa rồi mèo đen kia làm sao lại. . . lại như thành tinh vậy, thế mà hiểu được đại thiếu gia nói gì.
Lúc này Tiểu Điệp mở to hai mắt, có chút khẩn trương, nàng sợ hãi nói.
Lý Tu Viễn nói:
– Ta thay nó khai mở linh trí, tất nhiên nó nghe hiểu lời ta nói, gần đây trong nhà có chuột, ta sai nó đi bắt chuột.
Tiểu Điệp nhẹ gật đầu, có điều nghe xong lại không hiểu bao nhiêu.
Có mèo đen giữ kho tiền, Lý Tu Viễn cũng an tâm phần nào, không lo bạch thử tới nữa.
Chốc lát sau, hộ vệ gia đinh bèn truyền tin tới, phía bên Hắc Tam đã tra ra người khả nghi.
Lý Tu Viễn nghe vậy liền dẫn theo Tiểu Điệp rời khỏi nhà.
Ra tới phủ, đi tới một quá trà ven đường có dăm ba tên lưu manh đang ngồi ăn trái cây uống trà.
– Nha, đại thiếu gia tới rồi.
Lúc này, một tráng hắn đen lùn thả hạt dưa trên tay xuống, lên tiếng chào.
Lý Tu Viễn nói:
– Hắc Tam, nghe nói ngươi đã tra được chút tin tức, nói thử xem.
– Ha ha, không vội, không vội, đại thiếu gia lại ngồi, ông chủ, pha cho đại thiếu gia một bình trà ngon, để ta tính tiền.
Hắc Tam gào to, vội vàng ra hiệu một chút, một nhàn hán bên cạnh vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
– Nói đi, tình huống như thế nào.
Lý Tu Viễn ngồi xuống và hỏi.
Hắc Tam hì hì cười một tiếng:
– Đại thiếu gia, tin tức thì tiểu nhân là có, chỉ là đại thiếu gia có thể nói trước về giá tiền được không, ngài xem, trong phủ đại thiếu gia đều mất chừng một vạn lượng bạc, thế nhưng chỉ cho tiểu nhân năm trăm, này có phải quá ít chăng.
– A, ngươi thấy ít à?
Lý Tu Viễn nhìn đối phương.
– Đại thiếu gia đừng tức giận, tiểu nhân là tục nhân, ngày bình thường đều phải nhờ Lý phủ, mà đại thiếu gia lại là người có tiền, không ngại thêm ba bốn trăm lượng nữa. Đương nhiên, nếu là số nguyên thì không có gì tốt hơn.
Hắc Tam nói, chợt nhìn Tiểu Điệp bên cạnh Lý Tu Viễn một chút, vội vàng cười nói:
– Nha, đại thiếu gia thu tỳ nữ rồi, chúc mừng đại thiếu gia, chúc mừng đại thiếu gia, tiểu nhân ở chỗ này gia sớm chúc mừng đại thiếu, chúc vị tỷ tỷ này sớm sinh quý tử, vì đại thiếu gia sinh dưỡng tiểu tử mập mạp.
Rõ ràng Tiểu Điệp còn nhỏ hơn Hắc Tam lại bị hắn gọi là tỷ tỷ, dân chợ búa này quả nhiên miệng lưỡi trơn tru, không cần mặt mũi.
Lý Tu Viễn khẽ chau mày:
– Ngươi muốn một ngàn lượng?
– Đại thiếu gia là người phú quý, một ngàn lượng với đại thiếu gia chỉ là hạt cát trong sa mạc, chắc hẳn đại thiếu gia không để trong lòng.
Hắc Tam nói.
Lý Tu Viễn chợt cười một tiếng:
– Hắc Tam, một thời gian không gặp, ngươi càng ngày càng tham lam, không có trung thực như trước kia, ta cho ngươi năm trăm lượng ngươi còn không thoả mãn, lại muốn gấp bội.
Hắc Tam cười hắc hắc:
– Gần đây tiểu nhân có việc gấp, chỉ lần này thôi, lần sau đại thiếu gia có việc, tiểu nhân sẽ làm miễn phí.
– Hừ.
Lúc này Lý Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, vỗ bàn một cái, trên bàn gỗ cứng rắn hiện lên một dấu tay.
– Lần này ngay cả năm trăm lượng ngươi cũng không có đâu, chỉ còn mười lượng thôi. Dù Lý gia ta giàu có nhưng không tới lượt ngươi đe dọa, ngươi nghĩ mấy năm nay Lý Tu Viễn ta không ở trong huyện liền quên hết rồi sao.