Đạo nhân mù ở đạo quán hơn chục năm nay, hiện phải rời khỏi Lý Tu Viễn và nơi này, ông ta có chút không nỡ, dù sao cũng là con người chứ chẳng pahir cỏ cây. Đâu có vô tình như a miêu a cẩu, ở chung lâu ngày cũng có tình cảm.
Dường như đạo nhân mù bấm đốt tay, cảm thấy nên gia tăng thực lực càng sớm càng tốt, vì thế mới muốn về sơn môn đột phá lên Kim Đan.
– Đồ nhi à, thể đạo ngày càng loạn, khó lòng đoán trước được chuyện gì, mà quỷ cũng ngày càng nhiều, con sinh sống ở huyện Quách Bắc có không ít yêu quái tà mị, chứ nói chi nơi khác, chỉ sợ càng tệ hơn. Thật mong loạn thế mau kết thúc, trả lại cho thiên địa một mảnh an bình.
Sau khi đạo nhân mù căn dặn lại có chút thương hại chúng sinh.
Mà Lý Tu Viễn nghe xong chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Thế giới Liêu Trai này có hòa bình bao giờ đây, loạn thế chẳng phải một phần do yêu ma quỷ quái lộng hành ư?
– Mấy năm nay vi sư đã biên soạn một quyền sách có tên là Yêu Ma Lục, ghi chép tất cả yêu ma quỷ quái ta đã gặp được hoặc nghe qua mấy năm nay, còn vài phương pháp khắc chế nữa, ở những trường hợp nhất định, cuốn sách này sẽ giúp ích cho con rất nhiều.
Nói xong đạo nhân mù đưa một cuốn sách cho Lý Tu Viễn.
– Cuốn sách này không thể tùy ý truyền ra, bằng không sẽ dẫn tới thù hận của yêu ma quỷ quái, bởi vì trong sách có cách khắc chế chúng, yêu ma quỷ quái sẽ không muốn nội dung trong này được truyền ra ngoài.
Sau khi nhận cuốn sách, Lý Tu Viễn thầm nghĩ:
“Nếu cuốn sách có thể xuất bản ra thật nhiều, mỗi người một bản, chẳng phải bá tính trong thiên hạ không còn sợ bị yêu ma làm hại ư.”
– Đúng rồi, con phải ráng giữ gìn Hổ Khẩu Thôn Kim thương kia, đó không phải binh khí tầm thường, đầu thương do Lôi Thần chùy chế tạo mà thành, cô cùng sắc bén, cắt sắt như bùn, thế nhưng con phải nhớ, thần thương không thể đụng lửa, Lôi Thần chùy bị phàm hỏa đốt sẽ nảy sinh biến hóa.
Đạo nhân mù suy nghĩ một chút, nhớ tới gì đó lại dặn dò một phen.
– Đồ nhi nhớ kỹ.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, không nghĩ đầu thương Hổ Khẩu Thôn Kim tcòn có lai lịch thế này.
– Vi sư còn nhiều thứ muốn dặn dò, đợi ta đi, mọi chuyện con phải tự chăm sóc, tuy con là thánh nhân trời sinh, phúc lớn mạng lớn nhưng cũng không thể tránh khỏi đại nạn…
Đạo nhân mù lắc đầu nói, sau đó lại dặn dò thêm một phen, lúc này vung hai tay, thoải mái xoay người rời đi.
– Sư phụ bảo trọng.
Lý Tu Viễn nói.
Có điều đi chưa được mấy bước, đạo nhân mù chợt quay về:
– Đúng rồi, đồ nhi, con còn ngân lượng không? Cho vi sư một ít, lần này về núi mà không đem quà về thì có chút khó nói, hẳn nên mang vài thứ gì đó đi, miễn cho vi sư bị mấy người sư huynh sư đệ kia quở trách.
– . . .
Lý Tu Viễn thở dài, lấy một thỏi vàng ra:
– Nếu không đủ, sư phụ tới phủ hỏi phụ thân con thì hơn.
– Đủ rồi, rất đủ. Khà khà.
Đạo nhân mù nhận được một thỏi vàng, hoan thiên hỉ địa rời đi, sau khi đi được một khoảng, ông bấm pháp quyết, thân thẻ thoáng cái biến mất không còn tung tích.
– Sư phụ này đúng là có đạo hạnh.
Lý Tu Viễn trầm ngâm một chút rồi nói:
– Thế nhưn… sao người lại nhát gan sợ chết thế kia?
Suy nghĩ một chút, Lý Tu Viễn lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa.
– Đúng rồi, còn chưa hỏi sư phụ về chuyện ở Lan Nhược Tự cùng với linh phù bảo vệ hộ trạch.
Bỗng dưng, Lý Tu Viễn như nhớ lại cái gì đó, chợt vỗ đầu, có chút ảo não rời đi.
Nhìn hắn lú lẫn chưa kìa, đều do âm hồn xuất khiếu khiến hắn trở nên mơ mơ hồ hồ.
Bất quá sư phụ đã đi rồi, chỉ có thể chờ người quay về thôi.
Đạo nhân mù rời khỏi, bên trong đạo quán chỉ còn mỗi Lý Tu Viễn, hắn cũng không tính đợi ở đây, dù sao hắn tới đạo quán cũng vì tập võ, hiện tại không ai dạy, cũng không cần tiếp tục. Chỉ cần mỗi ngày hắn hoạt động gân cốt một chút, không để võ nghệ thụt lùi là được.
– Sắc trời vẫn chưa muộn, trở về huyện Quách Bắc thôi.
Lý Tu Viễn âm thầm suy nghĩ.
Hắn nhanh chóng đóng cửa đạo quán thật kỹ, cầm Hổ Khẩu Thôn Kim thương và cung Kim Nhạn xuống núi.
Lúc tới nơi Lý Tu Viễn không giữ thiên lý câu lại.
Vì dựa vào thói quen thường ngày, hắn sẽ ở đạo quán tập võ hai mươi ngày, không có thời gian chăm sóc ngựa, vẫn luôn để hộ vệ dắt về, ai biết hôm nay phải rời đi sớm như vậy.
Sau khi thu thập một phen, Lý Tu Viễn liền đi bộ xuống núi, chuẩn bị trở về huyện Quách Bắc.
Thời điểm tới Hạ Hà thôn, hắn chợt thấy Lưu Lão Căn, một thôn dân trong thôn.
Như nghĩ tới gì đó, Lý Tu Viễn lên tiếng:
– Lưu Lão Căn, tới đây.
– Đại thiếu gia?
Lưu Lão Căn cười cười, vô cùng cung kính tiếp lên.
Lý Tu Viễn nói:
– Giúp ta làm một việc.
– Đại thiếu gia phân phó nhất định là chuyện tốt, xin đại thiếu gia chỉ dẫn.
Lưu Lão Căn nói.
Lý Tu Viễn chỉ lên đạo quán trên núi:
– Trong khoảng thời gian này sư phụ ta ra ngoài, không ở trong đạo quán, ta lo sợ không người quản lý sẽ hoang phế, ngươi thường xuyên tới sắp xếp một phen, xong việc miễn cho ngươi sáu tháng địa tô.
– Đại thiếu gia yên tâm, vấn đề này cứ giao cho ta, ta cam đoan sẽ quản lý đạo quán vô cùng sạch sẽ, ngay cả con muỗi cũng không để lọt con nào.
Lúc này Lưu Lão Căn có chút kích động nói.
Quét dọn đạo quán là chuyện không khó, nếu có thể miễn thuế sáu thánh cuốn năm thì tốt không chỗ nào kể hết.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:
– Nếu sau sáu tháng sư phụ chưa về, ngươi cứ tiếp tục quản lý, tiếp tục miễn địa tô cho người.
– Đa tạ đại thiếu gia, đa tạ đại thiếu gia.
Lưu Lão Căn cười đến mặt mũi nhăn nheo, liên tục tạ ơn.
– Ta đi đây, ngươi cũng đi mau đi.
Lý Tu Viễn nói.
Lúc này Lưu Lão Căn mừng khấp khởi rời đi.
Lý Tu Viễn thấy bộ dáng kia của hắn, không khỏi cười cười, thế giới này nông dân đơn thuần như vậy đấy, miễn nửa năm địa tô liền vui vẻ vô cùng.
Bất quá, hắn không muốn phá hỏng sự đơn thuần kia, thế nên hắn chưa từng tùy tiện bố thí vàng ròng bạc trắng cho người nghèo, bởi vì Lý Tu Viễn thấy, cho người con cá không bằng dạy người bắt cá, có thể giúp họ lao động, cũng có thể kiếm được cái ăn, cớ sao không làm. Thời điểm hắn muốn rời khỏi Hạ Hà thôn, khi đi ngang qua cửa thôn liền gặp Vương thẩm.
– A, đại thiếu gia, sao ngài lại ở đây?
Vương thẩm nhìn thấy Lý Tu Viễn, vô cùng ngạc nhiên mà hỏi.
– Ta không đây thì ở đâu?
Lý Tu Viễn cười nói.
Vương thẩm vội vàng đáp:
– Không, ta không có ý này, chẳng lẽ thời điểm đại thiếu gia xuống núi không gặp được muội tử nhà ta sao?
– Muội tử nào của ngươi lên núi tìm ta?
Lý Tu Viễn hỏi.
– Còn có thể là ai, là Đỗ quả phụ ngài từng cứu đấy, lúc trước thấy đại thiếu gia lên núi, nàng chuẩn bị rượu và thức ăn, muốn tới đạo quán cảm tạ ân cứu mạng của đại thiếu gia, đi cũng được một lúc rồi, chẳng lẽ ngài không thấy?
Vương thẩm có chút hiếu kỳ mà hỏi.
– Xuống núi, lên núi chỉ có một con đường, ta không thấy Đỗ quả phụ.
Lý Tu Viễn lắc đầu nói.
– Sao lại kỳ quái như vậy, nếu không gặp thì muội tử nhà ta đâu rồi, chẳng lẽ lại bị Sơn Tiêu bắt mất.
Vương thẩm thầm nói.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Lý Tu Viễn nhíu mày:
– Có thể là trong lúc nhất thời đã bỏ qua, làm gì có nhiều Sơn Tiêu như vậy, đầu Sơn Tiêu lần trước đã bị ta đánh chết, nếu nàng lạc trên núi, chỉ sợ khó lòng tìm về, ta vẫn nên quay lại nhìn một chút, tráng để nàng chờ không công ở đạo quán, dù sao người ta mời rượu vẫn là có ý tốt.
– Nếu đại thiếu gia có chuyện, ta thay đại thiếu gia đi một chuyến cũng được.
Vương thẩm nói.
– Không sao, ta tự đi một chuyến.
Lúc Lý Tu Viễn nói xong, trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an.
Từ Hạ Hà thôn tới đạo quán chỉ có một con đường, thẳng tắp nối dìa, nếu không gặp thì sợ rằng giống như Vương thẩm nói, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này, Lý Tu Viễn quay lưng chạy ngược lên núi.