Thấy hành động thiếu niên cổ quái, Lý Tu Viễn tò mò vô cùng, không chỉ hiếu kỳ vì hành động kỳ lạ, còn vì chiếc gương đồng kia.
– Tiểu huynh đệ, ngươi cầm gương đồng tìm thứ gì đấy? Nếu ngươi nói, biết đâu ta có thể giúp ngươi.
Lý Tu Viễn lên tiếng.
Lúc này thiếu niên ăn mày lập tức kinh hỉ đáp:
– Thật sao, ngài chịu giúp ta?
– Đương nhiên, chỉ cần ta làm được, ta nguyện ý trợ giúp ngươi.
Lý Tu Viễn gật đầu nói.
– Thật tốt quá.
Thiếu niên ăn mày hưng phấn:
– Người trong thôn không ai chịu giúp ta, họ bảo ta bị điên, ta thật sự không điên, chỉ cần tìm được người vị đạo trưởng kia nói tới, thôn làng sẽ được cứu.
– Hử?
Lúc này Lý Tu Viễn hơi động:
– Có một đạo trưởng muốn ngươi tìm người, tìm người nào?
Thiếu niên cầm gương đồng nói:
– Người nào soi gương mà hiện ra ba bóng người chính là người đạo trưởng muốn tìm.
– Bóng trong gương chỉ xuất hiện một cái, sao có thể có ba bóng được?
Lý Tu Viễn cảm thấy có chút hoang đường.
– Cơ mà đạo trưởng nói thế.
Thiếu niên ăn mày có chút thất lạc đáp.
Lý Tu Viễn nói:
– Có thể cho ta nhìn thử gương đồng không?
– Chỉ cho ngươi xem một chút thôi, ngươi đừng là mất đấy.
Thiếu niên có chút dè dặt đưa gương đồng cho Lý Tu Viễn.
Sau khi Lý Tu Viễn nhận lấy, hắn cảm thấy gương đồng có chút mát lạnh, hơi nặng, dường như có chút khác biệt với gương đồng bình thường, hắn lại soi vào gương một chút, chẳng khác trước là bao, vẫn không thấy bóng mình trong gương.
– Thiết Sơn, ngươi tới đây.
– Vâng, đại thiếu gia.
Thiết Sơn đi tới.
Lý Tu Viễn cầm gương đồng soi vào Thiết Sơn, trong gương lập tức xuất hiện bóng của đối phương, bất quá chỉ có một cái bóng thôi, hai cái còn chẳng có chứ nói gì ba.
Sau khi trầm ngâm một chút, Lý Tu Viễn đưa gương đồng lại cho thiếu niên ăn mày:
– Sao vị đạo trưởng kia lại muốn ngươi tìm người có ba bóng?
– Đạo trưởng bảo chỉ có người có ba bóng mới có thể giết được yêu quái trong hồ thôi.
Khi nhắc tới hai chữ yêu quái, đáy mắt thiếu niên ăn mày hiện lên sợ hãi và hận ý mơ hồ.
– Có yên quái làm loạn trong thôn?
Lý Tu Viễn chỉ vào thôn trang cách đó không xa mà nói, hắn có thể thấy được gần thôn trang có một cái hồ nước khá lớn.
– Đúng vậy, trong hồ có con mãnh yêu hung hãn, đã ăn thịt rất nhiều người, nhị bá ta đang bơi lộ, phụ thân đang bắt cá, mẫu thân đang giặt đồ… họ đều bị nó ăn thịt, muội muội bốn tuổi của ta cầm gậy trúc muốn đánh chết nó cũng chẳng thoát được…
Nói đến đây, thiếu niên ăn mày ô ô khóc lên, vừa nói vừa lau nước mắt.
Đứa bé gái bốn tuổi nghe phụ mẫu bị yêu quái ăn thịt lại muốn lấy gậy đánh yêu quái?
Nghe tới đây Lý Tu Viễn liền trầm mặc.
– Người một nhà của ta đều chết cả rồi, ta muốn báo thù, muốn giết con yêu quái kia, vì thế ta đi tới chùa miếu gần đây, cầu thần bái phật, hi vọng thần tiên có mắt trừng phạt yêu quái, có điều thần tiên không để ý tới ta.
Dừng một chút, thiếu niên tiếp tục khóc:
– Về sau ta gặp được một lão đạo trường, ta cầu người giúp ta giết yêu quái, những lão đạo trưởng nói tuổi tác ông đã cao, đạo hạnh không đủ, vì thế đưa gương đồng này cho ta, muốn ta tìm được người có ba bóng, chỉ có người đó mới có thể đối phó con mãnh yêu kia.
– Ngươi nói xem, đạo trưởng kia sẽ không gạt ta chứ.
Thiếu niên ăn mày nắm tay Lý Tu Viễn, nước mắt vòng quanh mà hỏi.
– Người trong thôn đều nói đạo trưởng gạt ta, ngươi nói xem, có phải đạo trưởng gạt ta không?
Lý Tu Viễn chân thành đáp:
– Đạo trưởng không hề lừa ngươi, lời ông ta nói là sự thật, chỉ cần tìm được người có ba bóng, đối phương sẽ giúp ngươi trừ bỏ con yêu quái kia, bất quá đạo trưởng vẫn chưa nói hết, người có ba bóng có thể, mà người không có bóng cũng có thể.
– Thật sao?
Thiếu niên ăn mày kinh ngạc nhìn Lý Tu Viễn.
– Tất nhiên là thật, ngươi xem này, ta không có bóng.
Lý Tu Viễn soi gương, trên gương đồng không hiện ra bất kỳ cái gì cả, căn bản không có bóng của hắn.
*Theo mình nghĩ có lẽ Lý Tu Viễn đang đeo đai ngọc, khí tức của Thất Khiếu Linh Lung bị phong tỏa nên từ ba bóng trở nên không có bóng, này chỉ là mình nghĩ thôi, các bạn đoán thế nào có thể bình luận phía dưới nha!
,
, ,
, ,