Dịch: Bánh Bao
—
Hán tử nhàn hạ:
– Tiểu nhân nào dám làm mấy việc bán mạng như vậy, tiền này tiểu nhân không dám nhận, đại thiếu gia còn công việc khá không?
Không có, có cũng không tới phiên ngươi, lăn đi, lăn đi, lần sau gặp mặt đừng nói ngươi biết ta, thật mất mặt.
Lý Tu Viễn cười mắng.
Hán tử nhàn hạ nghe xong cười hắc hắc rồi đi xa.
Đại thiếu gia hảo.
Một tiểu tỷ tỷ tới mua bánh bao, thấy Lý Tu Viễn bèn lên tiếng chào.
Nói vậy nghe khách sáo lắm, tỷ tỷ cười với ta một cái là được rồi.
Lý Tu Viễn nói.
Tiểu tỷ tỷ bị đùa giỡn cũng không tức giận, cười khanh khách:
– Cũng được, ngài tặng tỷ tỷ một cái khóa bằng ngọc tỷ tỷ liền cười với ngài, không thì khóa vàng cũng được.
Tỷ tỷ, tóc ngươi mọc dài tới gối còn đòi khóa ngọc khóa vàng của bản thiếu gia? Bằng không tỷ tỷ đợi bản thiếu gia vài năm nữa, ta có thể tặng tỷ tỷ một cái khóa bạc.
Lý Tu Viễn cười đáp.
Tiểu nương tử da mặt ửng đỏ:
– Chờ không kịp, chờ không kịp, đợi thêm tỷ tỷ liền không gả ra ngoài được, đại thiếu gia khóa bạc, khóa vàng vẫn nên lưu cho nữ tử khác đi, tỷ tỷ không cần.
Nói xong nàng ta trả tiền, lấy bánh bao liền rời đi.
Lý Tu Viễn hơi xúc động:
– Thời gian trôi qua nhanh thật, mấy nữ hài luôn quấn lấy ta đòi ta mua mức hồ lô cho ăn, lúc này đã thành gia hết rồi.
– Này là do đại thiếu gia không chịu, đại thiếu gia mà chịu, mấy cô nương này còn không khăng khăng một mực đi theo ngài.
Tiểu nhị cười hì hì bưng sữa đậu nành và bánh bao để trên bàn, sau đó mới nhỏ giọng nói:
– Này là bánh bao nhân thịt bò, chưởng quỹ biếu đại thiếu gia.
– Ở đâu ra thịt bò? Bò ở phụ cận có con bị ngã chết ư?
Lý Tu Viễn hỏi.
Quy cử của triều đình không cho giết trâu, muốn dùng trâu hỗ trợ việc trồng trọt, vì thế muốn ăn thịt bò chỉ có thể ăn bò chết vì bệnh hoặc các loại tai nạn khác, tự mình giết bò là phạm pháp, dù không sợ bị bắt đi nữa thì việc ăn thịt bò là hành vi phá sản, chẳng có mấy người nguyện ý giết bò lấy thịt. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
Tiểu nhị giải thích:
– Nghe nói trong chuồng bò có một con nghé con bị té, bò cái không cẩn thận giẫm chết, chưởng quỹ mua mấy cân làm bánh bao thịt bò, muốn nếm thử mùi vị ra sao, khó có được dịp đại thiếu gia ghé thăm, vì thế liền hiếu kính ngài.
– Đã thế ta cũng không khách sáo, nếm thử bánh bao nhân thịt bò này.
Lý Tu Viễn cười nói.
Ngay khi hắn chuẩn bị ăn liền nghe âm thanh cầu xin truyền tới từ phía sau.
– Xin chủ quán thương xót, cả nhà ba người chúng ta mấy hôm rồi chưa được ăn, đói vô cùng, mong ngài cho vài cái bánh bao.
Một hán tử có vóc người cao lớn nhưng gầy gò kéo theo một phụ nhân đen gầy đứng cạnh tiệm bánh bao, nhìn chiếc bánh trắng nóng hổi liền nuốt nước miếng, kế bên còn nắm tay một nữ hài xanh xao vài vọng, mái tóc khô héo, nữ đồng kia trọn to đôi mắt, cắn móng tay nhìn nồi bánh thèm thuồng không thôi.
– Ai u, sao các người tới đây, tiểu điểm làm ăn nhỏ, bố thí không nổi, mong các người tới nơi khác.
Tiểu nhị nói vội.
– Quấy rầy rồi.
Hán tử kia có chút thất hồn lạc phách kéo người nhà mình rời khỏi.
– Chờ chút.
Lúc này Lý Tu Viễn xoay người lên tiếng:
– Nếu không ngại thì tới đây cùng ăn đi.
– Đa tạ công tử bố thí.
Hán tử gầy gò vui vẻ đáp.
– Không cần khách khí, một bữa cơm thôi.
Lý Tu Viễn cười cười, đứng lên nhường chỗ cho ba người kia.
– Đa tạ ân công.
Phụ nhân vô cùng cảm kích nói.
Người nhà này đúng thật đói sắp chết, cảm ơn một tiếng liền ăn như lang thôn hổ yết.
Lý Tu Viễn:
– Các ngươi đói lâu rồi, nên ăn một ít bánh bao, uống nhiều sữa một chút, tránh cho hại tới căn cốt thân thể, tiểu nhị, lấy thêm mấy bát sữa đậu nành đến, thanh toán cho ta.
Rất nhanh tiểu nhị đã bưng thêm mấy bát sữa đậu nành tới.
– Tiểu nhị ngươi cũng thật là, người ta đói bụng mấy ngày rồi, xin mỗi cái bánh bao ngươi cũng không cho.
Lý Tu Viễn nói.
Vẻ mặt tiểu nhị ủy khuất:
– Đại thiếu gia trách oan tiểu nhân rồi, mấy ngày trước chưởng quỹ đã cho rất nhiều người thức ăn, có điều số lượng thật sự nhiều lắm, quán nhỏ lực bất tòng tâm a. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y . com
– Có chuyện gì? Kêu chưởng quỹ tới đây ta muốn nói chuyện.
Lý Tu Viễn lên tiếng.
Tiểu nhị vâng một tiếng lập tức chạy đi gọi chưởng quỹ, chốc lát sau một nam tử trung niên mang vẻ mặt buồn bã đi ra.
– Xin lỗi, xin lỗi a, tiểu nhân nhào bột ở trong nên không biết đại thiếu gia tới, xin ngài thứ tội.
Hai tây chưởng quỳ vẫn còn dính bột mì, lúc này khách sáo tạ tội.
Lý Tu Viễn cũng không nhiều lời, hắn hỏi:
– Nghe tiểu nhị nói mấy ngày nay không ít nạn nhân tới huyện Quách Bắc?
– Đúng vậy, đúng là có việc này, vài hôm đã tới mấy nhóm rồi, hôm nay vẫn còn ít đấy.
Chưởng quỹ nói vội?
– Ngươi có giúp họ không?
– Có, có chứ thiếu gia, mấy ngày nay tiểu điếm đều cho họ bánh bao hoặc màn thầu, có điều thiếu gia cũng biết đó, tiểu điếm chỉ là quán nhỏ, đâu thể kéo dài việc cho không đồ ăn.
Vẻ mặt chưởng quỹ hiện rõ vẻ quẫn bách.
Lý Tu Viễn trầm ngâm nói:
– Nhìn tình trạng này hẳn có chỗ gặp tai họa rồi, bằng không sao nạn nhân kéo tới nhiều thế.
Sau đó hắn lại nói tiếp:
– Cửa hàng này ngươi mướn của nhà nào?
– Là của Lý gia ạ.
Chưởng quỹ giật nãy mình, có chút lắp bắp nói, ông ta nghĩ đại thiếu gia muốn thu hồi cửa hàng của mình.
Lý Tu Viễn chỉ vào chưởng quỹ:
– Ta miễn tiền thuê ba năm cho ngươi, bất quá mỗi tháng ngươi phải tặng thức ăn cho nạn dân nghèo khổ, phàm thấy ai gặp nạn ngươi đều phải ra tay cứu tế, ngươi làm được không?
– Làm được, làm được chứ, đa tạ đại thiếu gia.
Nghe xong chưởng quỹ lập tức kích động hô.
Mỗi tháng cứu tế một lần lại được miễn tiền thuê ba năm, bất luận người nào nghe được đều sẽ đáp ứng.
– Đi làm việc đi.
Lý Tu Viễn phất tay nói.
Thời điểm vẫy lui chưởng quỷ, Lý Tu Viễn nhìn nhà nạn dân một chút.
– Hán tử, ngươi từ đâu tới đây? Trong nhà gặp chuyện gì?
Hán tử gầy gò đang ùng ục ăn, uống xong một bát sữa đậu nành, quẹt miệng một cái rồi vội đứng lên nói:
– Bẩm ân công, tiểu nhân tới từ phương bắc, vì trong thôn bị man di cướp sạch, do cầu kế sinh nhai mới chạy tới tận đây.
– Nguyên lai là thế.
Lý Tu Viễn nghe thoáng qua liền đăm chiêu.
Sau đó lại nói:
– Các người tha hương kiếm ăn cũng không dễ, chẳng bằng lập nghiệp tại đâu, trước cứ ở tạm ở viện cứu tế một tháng, trong lúc đó sẽ có người an bài công việc cho các ngươi, có thể sẽ hơi vất vả nhưng để duy trì sinh hoạt sẽ không có vấn đề gì.
Cứ tế viện là Lý gia lập ra, chuyên môn giúp đỡ người nghèo và hài tử không người thân, giúp thêm nạn dân nữa cũng xem như công đức vô lượng.
Bất quá viện cứu tế trừ người già và hài tử ra, nhưng người còn đủ sức lao động, không bệnh tật gì chỉ được ở trong viện cứu tế một tháng, sau một tháng sẽ được Lý gia an bày công việc, nếu không chịu làm thì rời đi nơi nào tùy bọn họ.
Mục đích của việc này vì không muốn nuôi một đám người lười biếng rảnh rỗi, lãng phí tiền tài vô nghĩa.
– Đa tạ ân công, tiểu nhân sẽ nhớ kỹ.
Hán tử gầy gò vội nói.
Nghe xong Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, đứng dậy muốn rời khỏi.
Bất quá việc này chứng tỏ phương bắc hẳn sắp nổi lên chiến sự.
Nghĩ tới đây, đáy lòng Lý Tu Viễn liền trầm xuống.