Linh Hồn Ác

Chương 34



Bác sĩ pháp y ngày càng mệt mỏi với công việc của mình. Ngoài biết bao nỗi kinh hoàng mà anh phải đối mặt qua năm tháng, anh còn phải chịu đựng những thay đổi thất thường ngày càng tăng của cảnh sát. Họ yêu cầu anh mặc bộ áo liền quần ra ngoài quần áo thường và tạm thời không di chuyển xác nạn nhân. Thế là anh chỉ khẳng định được điều mà tất cả mọi người đều biết: cô gái chết. Có lẽ trước đó khoảng 40 hoặc 50 giờ, vì tình trạng cứng của xác đã hầu như biến mất. Nhưng hiện tượng thối rữa vẫn chưa biểu hiện ra bên ngoài, trừ vết màu xanh lục ở bên trái rốn.

Brolin cúi xuống để vuốt mắt cho cô gái.

Trong những giây đầu tiên, anh cứ ngỡ cô còn sống. Khiếp đảm nhưng còn sống.

Brolin tưởng như cô gái nhìn theo anh, giống như nàng Joconde luôn nhìn vào mắt bạn dù bạn ở vị trí nào trong phòng.

Salhindro đã quay ra xe để báo cáo tình hình cho Lloyd Meats. Craig Nova và trợ lý của anh là Scott Scacci đi xem xét lại toàn bộ căn phòng. Với chiếc đèn Polilight trong tay, Scott Scacci quét chậm từ phía sau ra phía trước, từng bước một.

Craig Nova lại gần Brolin đang ngồi xổm cạnh cái xác.

– Anh cho phép tôi lấy dấu vân tay chứ? Anh hỏi.

– Anh cứ làm, nhưng đừng dịch chuyển cái xác.

– Tại sao anh lại nhất định không cho động vào cái xác? Chuyên gia tội phạm vừa hỏi vừa lấy trong hòm ra một bộ mực và giấy lấy vân tay. Tôi đã chụp các bức ảnh cần thiết

– Tôi tìm cách hiểu tất cả những gì nạn nhân nói với chúng ta.

Craig ngẩng đầu nhìn Brolin.

– Điều mà nạn nhân nói với anh ư? Anh vừa nói vừa chỉ vào cái xác.

Brolin gật đầu rồi đứng dậy. Anh bước chậm xung quanh cái xác, thi thoảng dừng lại và quay người quanh mình để phân tích các thứ xung quanh.

– Chúng ta đang đối mặt với những vụ án tình dục, anh nói. Chính những xung năng này nuôi dưỡng các ảo ảnh đồi bại của hung thủ. Đưa hắn tới chỗ giết người, có thể nói một cách đơn giản như vậy. Nhưng trong kiểu gây án này, kẻ giết người muốn nói điều gì đó. Dù ý thức hay không. Và thông điệp đó thể hiện trên nạn nhân.

– Anh muốn nói là kẻ giết người để lại điều gì đó cho chúng ta, một chỉ dẫn để tìm thấy hắn ư?

– Không phải theo cách đó. Thường là khó nhận ra hơn, nhất là khi kẻ giết người không có ý thức về việc này. Tên tội phạm giết người để thỏa mãn một ảo ảnh, vì thế hắn phải cố gắng hết sức để thực hiện ảo ảnh đó. Và cảnh tượng rùng rợn mà hắn để lại sau lưng là biểu tượng của thứ mà hắn tìm kiếm, thứ thúc đẩy hắn tới chỗ giết người. Chúng ta chỉ cần quan sát và nhận ra hắn nghĩ như thế nào, sau đó chúng ta sẽ hiểu được điều hắn muốn làm, muốn nói và thứ hắn tìm kiếm. Chẳng hạn cách đặt cái xác là một yếu tố quan trọng. Cũng giống như tư thế mà hắn đặt cái xác. Đây chính là điều khiến tôi quan tâm ở đây. Nhìn này, ngay cả cơn cuồng nhiệt qua đi, hắn vẫn không tìm cách trả lại phẩm cách cho nạn nhân, ngược lại, hắn để nạn nhân trần truồng ở vị trí đập vào mắt bất cứ người nào tới đây. Hắn không hề hối hận, mà ngược lại, hắn cực kỳ hận phụ nữ nói chung hoặc ít nhất là người phụ nữ trước mắt hắn.

– Nhưng tại sao anh lại muốn hắn hối hận, hắn đã giết người lần thứ hai, theo tôi đây không phải là loại người biết hối hận!

– Đừng sai lầm. Hãy tưởng tượng rằng anh rất, rất bị kích động bởi một phụ nữ, cô ta ngày càng khêu gợi anh hơn, cả hai cùng đùa giỡn, lâu lắm rồi anh chưa quan hệ với ai, anh chỉ có một ý nghĩ trong đầu: ngủ với cô ta. Cô ta không quá tuyệt vời cũng chẳng quan trọng. Cũng chẳng có gì quan trọng khi đó là một đồng nghiệp và anh đã thề là không lẫn lộn giữa tình cảm và công việc. Bị kích động, anh nhắm mắt lao vào cô ta vì cô ta tiếp tục khiến anh phát điên. Đó chính là đam mê. Thông thường trong trường hợp này, sau khi quan hệ tình dục, khi các xung năng đã được giải phóng, anh tự nhủ: “Khốn khiếp, lẽ ra không nên như thế, mình đã làm một trò ngu xuẩn. Nhưng làm thế nào mình lại đi đến chỗ này cơ chứ? v.v…”. Anh đã bị đam mê chi phối. Trước đó anh chỉ có một ý nghĩ: lao vào, mặc dù biết rằng không nên làm như vậy, chỉ một lần thôi, sau đó anh sẽ sáng suốt như trước.

Craig nở một nụ cười và gật đầu.

– Có thể nhìn nhận sự việc như vậy, anh đồng tình.

– Đối với kẻ giết người cũng thế. Chỉ có điều sự hưng phấn là cảm giác chính hắn tự tạo ra trong đầu mình, hắn không ngừng quay cuồng trong một giấc mơ bệnh hoạn, làm tăng sức ép của ham muốn trong hắn. Hắn nghĩ đến giấc mơ đó suốt nhiều tuần, nhiều tháng. Thậm chí nhiều năm. Nhưng hắn càng nghĩ, thì giấc mơ đó càng trở nên phức tạp và chính xác. Hắn càng sôi sục ham muốn. Vào một thời điểm nào đấy, hắn không thể kiềm chế được nữa, và giống như một cái nồi áp suất, hắn nổ tung khi chuyển sang hành động. Hắn sống đơn độc với giấc mơ này lâu tới nỗi đó là một ham muốn mà hắn muốn thực hiện một mình, không ai có thể hiểu được, và hắn không coi nạn nhân như một con người mà chỉ là công cụ phục vụ ảo ảnh của hắn. Sự phấn khích mạnh tới nỗi hắn không còn kiểm soát được bản thân, hắn nổi giận dữ dội. Nhưng khi đã thực hiện xong hành động, khi “quan hệ” đã kết thúc không bị các xung năng lấn áp nữa. Hắn ý thức rõ về tầm nghiêm trọng của nó. Chính lúc ấy sự hối hận có thể trỗi dậy. Cũng giống như nỗi luyến tiếc trong tâm trí anh. Nhưng hẳn là thực tế không được như mơ và hắn cảm thấy thất vọng. Vì thế hắn lại bắt đầu lại để được gần gũi hơn với sự hoàn hảo trong mơ, sự hoàn hảo mà hắn không bao giờ đạt tới và sẽ buộc hắn phải giết người và giết người thêm nữa… Nhất là khi hắn (Brolin chỉ vào nạn nhân), sau lúc hành động, không muốn phủ quần áo lên nạn nhân, ít nhất là che mặt hoặc thân thể nạn nhân. Không, hắn vẫn để nạn nhân trần truồng và phơi ra dưới mọi ánh mắt để nạn nhân bị sỉ nhục hoàn toàn.

“Hãy nhìn cái xác. Điều gì khiến anh bị sốc?”

Craig nhướng mày. Nhiều năm làm việc tại các hiện trường vụ án, anh đã khá quen với xác chết mặc dù không thích làm việc với chúng và sẵn sàng để lại công việc đó cho pháp y.

Anh cúi đầu xuống để quan sát cái xác.

Nạn nhân khoảng gần bốn mươi tuổi, người khá mảnh mai mà không gầy quá, thời gian cũng để lại trên người phụ nữ này những dấu ấn tương tự như trên tất cả mọi người, nhưng chắc chắn cô biết bảo vệ mình khỏi tác động đó bằng thể thao hoặc bằng chế độ ăn uống. Nỗi kinh hoàng hằn trên nét mặt cô, làm biến dạng khuôn mặt thành một vết nhăn khủng khiếp thể hiện sự van xin. Tuy vậy, có thể đoán được rằng cô đã từng rất xinh đẹp.

– Tôi không biết… rốt cuộc Craig thừa nhận. Cô ấy xinh xắn ư?

– Phải. Cũng giống như nạn nhân trước. Nhưng nhiều tuổi hơn, tôi nghĩ là hơn khoảng 15 tuổi. Hãy nhìn tư thế cái xác. Nằm, hai tay bị kéo lên trên đầu, nạn nhân chỉ cho chúng ta cánh cửa sập bịt ở dưới. Cửa vào cổng.

– Đúng thế, đúng là thẳng một đường.

Brolin hít một hơi dài toàn khí nóng.

– Nhưng vẫn chưa hết, anh nói. Hãy nhìn các vết cắt, họng của nạn nhân tím bầm. Lần này, kẻ giết người muốn tiếp xúc với nạn nhân, không dùng dao, không chỉ dùng bàn tay. Tôi tin chắc rằng hắn rất ghét phải đeo găng. Có lẽ hắn đã tháo găng rồi lau những dấu vết có thể lưu lại.

– Dù thế nào, chúng ta cũng chỉ có thể lấy vân tay trên da trong vòng sáu mươi phút sau khi tiếp xúc, cùng lắm là chín mươi phút, Craig nói cụ thể.

– Lần này, không có cơn điên dại quá đáng với nhiều nhát dao đâm như ta đã thấy ở nạn nhân đầu tiên. Lần này hắn làm chủ được bản thân. Nhưng chưa hoàn toàn, vì hắn vẫn không thể kiềm chế được việc cắt bầu ngực và có lẽ hắn cũng đã cắn vào đùi. Nhưng hãy nhìn xem, lần này nạn nhân rất sạch sẽ. Chỉ có một ít máu trên ngực và trên hông.

Brolin quan sát các hốc đầy máu ở vị trí hai đùi.

– Thế nhưng hôm nay hắn không lấy đi hai cẳng tay mà cắt hai cẳng chân. Hắn thay đổi chiến lợi phẩm.

Giọng nói đầy phấn khích của Scott Scacci kéo Brolin ra khỏi dòng suy nghĩ.

– Tôi tìm được một vết!

Craig và Brolin lao về phía người trợ lý đang chĩa đèn Polilight vào một thành ống.

Trên tấm biển đề “Van phụ 4” màu đỏ đã nhạt màu, chùm ánh sáng mạnh cho thấy một dấu vân tay rất khó nhận ra. Dấu vân tay của nhiều ngón tay.

Craig Nova cười hết cỡ. Đây đúng là chuyên môn của anh. Anh do dự trước nhiều chai lọ trong hòm và giải thích:

-Vấn đề là phải chọn đúng chất hiện hình. Trên một bề mặt cứng và không thấm nước như ở đây, chúng ta có thể sử dụng bột cácbon nếu bề mặt màu sáng hoặc bột nhôm nếu bề mặt màu sẫm. Nhưng với một vết ẩn trên bề mặt màu, dùng bột huỳnh quang sẽ tốt hơn.

Anh cầm lấy một lọ DFO và cẩn thận rắc bột nhờ một dụng cụ từ tính. Rồi anh chỉnh đèn Polilight đến chế độ chùm tia cực tím và đưa lại gần dấu vân tay.

Kết quả thật bất ngờ. Lớp bột ánh lên màu xanh ve phát quang rất rõ, làm hiện ra những vòng xoáy của vân tay dưới ánh sáng đơn sắc.

Vết vân tay sáng rực.

– Mẹ kiếp! Craig Nova thốt lên.

– Sao thế? Vân tay quá rõ, hoàn toàn có thể sử dụng được, Brolin nhận xét.

– Vấn đề không phải như thế. Anh có thấy hình tam giác nhỏ ở giữa vân tay không? Tất cả các rãnh tạo thành một hình lượn sóng xung quanh. Từ ngữ chuyên môn gọi đây là vòng cung hình túp lều. Cứ bốn mươi người thì chỉ một người có kiểu vân tay này, đây là kiểu vân tay hơi hiếm một chút.

– Thế thì sao? Vấn đề là gì?

– Tôi vừa lấy mẫu vân tay của người phụ nữ kia, và tôi thấy đó chính xác là những vòng cung hình túp lều. Một người trên bốn mươi người, cũng không phải là quá nhiều cho lắm, nhưng tôi sẵn sàng đánh cược rằng đây là vân tay của nạn nhân chứ không phải của hung thủ.

Brolin thở dài. Craig cầm lấy hai âm bản, một tấm màu đen trắng dưới ánh sáng mạnh – vì các bức ảnh màu làm giảm rất nhiều độ tương phản cần thiết để so sánh vân tay, tấm còn lại chụp bằng chiếc máy ảnh hồng ngoại thứhai của anh với phim có độ nhạy sáng 3200ASA.

– Này, mang đèn Polilight lại đây, Scott Scacci nói. Tôi nghĩ là đã tìm thấy cái gì đó.

Cả hai lao về phía người trợ lý. Ngay lập tức, đèn Polilight chiếu sáng một vết chân trên nền nhà.

– Tuyệt quá, Craig thốt lên. Scott, đưa máy tĩnh điện cho tôi.

Vài giây sau, Craig đặt một tờ giấy vuông giống như lá nhôm xuống nền. Brolin đã thấy cách làm kiểu này ở Quantico, nhưng anh không nhớ rõ tên gọi chính xác của sản phẩm.

– Tôi đặt tờ acetate cellulose lên vết chân và chúng ta sẽ có ngay hình chính xác của chiếc giày này, Craig giải thích.

Anh vừa đưa con lăn trên tờ giấy vừa sạc tĩnh điện nhờ một xilanh nhỏ nom rất giống dụng cụ châm lửa bếp ga.

“Xong rồi!” Anh thốt lên và dùng một chiếc kẹp cẩn thận đưa tờ giấy to vào phong bì. “Có đất trong vết chân, có thể giúp ích cho chúng ta.”

– Ở đây không còn dấu vết nào khác ngoài dấu vết của chính chúng ta, Scott thông báo sau khi kiểm tra kỹ hơn.

Brolin đứng dậy cách ra hai mét. Lối đi dẫn tới chỗ nạn nhân được làm bằng lưới sắt. Không một dấu vết nào lưu lại được trên đó. Thế nhưng vào một lúc nào đấy, kẻ giết người lại đi chệch lên một bệ đá. Chệch một bước chân.

Một bước về phía dấu vân tay.

Brolin tưởng tượng ra tình thế.

Anh thấy một người phụ nữ khó nhọc bước thẳng về phía trước, hai tay bị trói vào nhau. Đằng sau cô là cái bóng sẫm màu của một người đàn ông có vóc dáng thể thao, hắn chỉ đường cho cô đi qua bóng tối và đám hơi ẩm ướt. Cô không nhìn rõ, cái bóng sau lưng cô chỉ có duy nhất một chiếc đèn tích điện, cô đi rất khó khăn, hai chân co cứng lại vì sợ. Rồi cô trượt chân và bám vào bàn điều khiển – vì thế có vết vân tay – và cái bóng hiện ra, đặt một chân lên bệ đá để giữ cô lại hoặc kéo về phía sau.

Phải, sự việc hẳn đã diễn ra như thế, hoặc gần như thế.

Sau đó…

Sau đó hắn ra lệnh cho cô nằm xuống đất rồi thắt đai gắn xuống đất để cô không thể giãy giụa được.

Ở đó, hắn đã cắt cổ cô, hắn làm việc này rất từ từ để tận hưởng thời khắc đó. Có thể hắn dừng tay trước khi cô ngất xỉu. Hắn cắt bầu ngực của cô và thích thú khi cô đau đớn. Cô không bị nhét giẻ vào miệng, hắn không để ý đến những tiếng la hét của cô. Tiếng của nhiều máy bơm chạy và ngôi nhà nằm tách biệt trên một khu đất hoang đủ để hắn yên tâm và có đủ sự bình tĩnh cần thiết.

Cô không bị nhét giẻ vào miệng.

Và cô bước đi trước hắn.

Hắn không vác cô và không bịt miệng cô vì quãng đường quá ngắn và chắc chắn là hắn đã đỗ xe trước cửa và ngay lập tức đẩy cô vào đây.

Khi Borlin quay về phía Craig Nova để yêu cầu anh khám nghiệm tất cả bên ngoài đằng trước cửa vào, thì cửa mở ra và trợ lý thứ hai của Craig Nova xuất hiện. Paul Launders vừa mới quét qua con đường nhựa.

– Tôi vừa phát hiện hai vệt bánh xe rất rõ trên mặt đường, thưa xếp!

Craig Nova nhìn Borlin.

Như thế thì tức là anh sẽ sớm biết kẻ giết người sử dụng loại xe nào.

Sau khi lấy mẫu vết bánh xe, Craig Nova và đội ngũ của anh chui vào chiếc xe break của họ, trước đó họ không quên lấy mẫu đất trong bán kính một trăm mét.

Lloyd Meats lại gần Borlin. Đằng xa, xác nạn nhân bọc trong túi đen được đưa ra ngoài bằng cáng.

– Juliette gọi vào máy di động của anh. Cô ấy muốn biết liệu Leland Beaument đã từng đi tù chưa?

– Tại sao cô ấy lại muốn biết thông tin này? Borlin ngạc nhiên.

– Tôi không rõ, cô ấy nói là tò mò muốn biết.

– Và anh có thấy bình thường không khi bỗng dưng cô ấy tò mò?

Meast nhún vai.

– Tại sao lại không? Sau những gì mà tên khốn kiếp đó bắt cô ấy phải chịu đựng, cô ấy hoàn toàn có quyền đặt câu hỏi về hắn.

– Sau một năm ư?

– Nghe này, tôi không biết gì cả, tôi đã nói với Harper và McKenzie hai người đang giám sát Juliette là đưa cô ấy tới trụ sở đợi chúng ta. Ít nhất ở đó cô ấy được an toàn, anh cũng muốn như vậy đúng không?

Brolin lẩm bẩm lời đồng ý, Juliette không có thói quen bỗng dưng muốn biết. Anh cảm thấy có gì đó khác thường.

– Chúng ta về thôi, đại úy muốn tổng hợp tình hình trong khi chờ đợi kết luận của phòng thí nghiệm về vết bánh xe và vết chân tay. Meats kết luận trước khi biến vào trong xe.

Brolin đưa mắt nhìn lần cuối cùng bãi cỏ dại và con đường trải nhựa dẫn tới ngôi nhà của công ty thoát nước.

Và anh lại thấy cái xác trần truồng.

Hai cánh tay với về phía cánh cửa thép dẫn thẳng xuống cống.

Về phía địa ngục.

Thông điệp rất dễ hiểu.

Kẻ giết người vừa bước vào tầng đầu tiên của địa ngục.

Và hắn mời gọi Brolin đi theo hắn vào bóng tối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.