Ngồi trên một thân cây đổ, Brolin ngắm nhìn phong cảnh thuần khiết.
Giống như những người khổng lồ đứng yên, dãy núi bình thản trước những đổi thay của thời gian. Một cơn gió nhẹ lướt tới lều của Brolin, tạo nên tiếng rít nhân tạo.
Mắt Joshua đăm đắm nhìn về phía chân trời.
Nhưng tâm trí anh đang ở một nơi nào đó còn xa hơn thế.
Tại sao Juliette lại mất đi? Để thỏa mãn ý thích thất thường nào, số phận nào? Cô ấy không đòi hỏi điều gì ở ai, thế nhưng phần còn lại của đời cô ấy lại được định sẵn vĩnh viễn trong một buổi tối trước máy tính, khi chuyện trò với một kẻ không quen biết.
Đâu là giá trị đạo đức trong cái chết của cô ấy?
Đâu là ý nghĩa của cái chết đó?
Phản xạ đầu tiên của bất cứ tín đồ ngoan đạo nào cũng là tìm kiếm ý chí thần thánh đằng sau sự tàn bạo của cuộc sống thường ngày. Tìm một lời tha thứ cho điều không thể tha thứ, một lý lẽ để tiếp tục tin tưởng.
Nhưng có lẽ không có gì để rút ra từ chuyện này. Juliette có một ý niệm thoáng qua về tình yêu, chút hạnh phúc trong đời cô. Cô là điều anh luôn mong muốn mà anh không hề hay biết, là chỗ thiếu trong bản thân mà mỗi người đàn ông đều tìm cách lấp đầy nhưng không thực sự ý thức được. Chỗ thiếu làm dịu lòng hơn hẳn những chiến thắng nhỏ nhặt khác trong cuộc sống, sự lấp đầy mà người ta không thể sao chép được ở bất cứ đâu. Một phần hạnh phúc riêng của mỗi cá nhân, chỉ đơn giản là có thể được nhận ra trong niềm vui ngắn ngủi nảy sinh vào một ngày nào đó mạnh mẽ và mãnh liệt hơn hẳn mọi niềm vui trước đây.
Brolin đã tìm ra cực điểm này của cuộc sống.
Đó là Juliette.
Thế giới hiện tại dành cho anh điều gì trong cái túi ảo thuật rộng lớn của nó, áp đặt cho anh trò nào, thay đổi thất thường nào hay điều kỳ diệu nào? Ngày lại ngày qua đi khiến vết sẹo của anh biến mất như một hình vẽ trên cát bị biển bất ngờ cuốn trôi. Chỉ duy nhất vẻ đẹp của hình vẽ là vẫn khắc sâu trong tâm trí anh, Juliette sẽ không bao giờ chỉ là một ký ức.
Có lẽ chẳng có giá trị đạo đức nào cả. Bản thân cuộc sống không có giá trị đạo đức. Người tốt không phải lúc nào cũng chiến thắng và kẻ ác đôi khi không bị trừng phạt. Ngay cả ý tưởng về sự trừng phạt mang yếu tố thần thánh cũng chỉ là một cách an ủi ý thức, có lẽ không có sự cân đo lòng người ở phía bên kia cuộc sống.
Chỉ đơn giản là phải chấp nhận ý nghĩ về một thế giới khổng lồ, hàng tỉ con người cùng hít thở một lúc, một thế giới rộng lớn mà con người ở giữa. Con người bị cô lập trong hệ mặt trời, như một điều “bất thường” của tự nhiên, một cái nháy mắt của vũ trụ, vô vị, nhưng lại kèm theo nhu cầu được cảm thấy mình đầy lẽ sống, dù tự biết mình là nô lệ cho một thế lực thiên vị. Một hạt cát, một khoảng thời gian cực ngắn, và hấp! chẳng còn ai nữa. Cả một giống nòi biến mất mà không để lại gì đáng kể.
Brolin bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ vì một cặp hoẵng chạy ra từ mấy lùm cây. Chúng dừng lại quan sát anh bằng cặp mắt đen nháy. Bộ lông của chúng bay bay trong gió nhẹ, chúng đung đưa thân mình, mắt không rời con người đang cắm trại ở đó.
Rồi chúng nhẹ nhàng cọ mình vào một thân cây và biến mất trong rừng rậm.
Một thế giới rộng lớn và vô liêm sĩ, cả tàn bạo nữa.
Nhưng vô cùng phong phú và chỉ được sống một lần duy nhất để chiêm ngưỡng tất cả.
Brolin đứng dậy. Không khí mát mẻ, trong lành.
Phía trước anh là cả thế giới.
Anh dang tay, nhắm mắt lại và hít thở chầm chậm. Anh đặt ngón tay vào giọt nước mắt đọng ở khóe mắt. Giọt nước mắt lăn chậm trên ngón trỏ, chảy theo các nếp da, rồi tách ra, rơi xuống cỏ.
Anh biết rằng khuôn mặt Juliette sẽ mãi mãi ở trong những giọt nước mắt của anh giống như những viên pha lê nhỏ xíu.
Anh gấp đồ đạc, chỉnh lại ba lô và lên đường xuống thung lũng.
Thế giới rất rộng lớn.
Và vẫn còn nhiều thứ để ngắm nhìn…
***
Carter Melington đóng lỗ cửa của phòng giam 65, đánh dấu vào ô điểm danh tù nhân ở đó và chuyển sang phòng giam tiếp theo.
Phòng giam 66.
Anh không thích tù nhân ở đây. Một kẻ giết người hàng loạt, người ta đã nói với anh thế. Một trong những kẻ điên rồ hung dữ, từng lột da phụ nữ như bóc vỏ chuối.
Làm việc ở nhà giam này từ bảy năm nay, Carter luôn thích điểm danh buổi sáng. Công việc không khiến người ta mệt mỏi, không phải trừng trị tù nhân vì họ không ra khỏi chỗ, và nếu làm nhanh, anh có thể ngồi cả tiếng đồng hồ trong bếp rồi mới đi tắm. Nhưng từ khi tù nhân ở phòng giam 66 tới đây, Carter không thích điểm danh nữa.
Anh phải nhìn xem hắn còn ở đó không, một biện pháp an toàn đơn giản, nhưng đôi khi hắn quan sát lại anh.
Thật khó chịu khi ánh mắt hắn chạm vào anh. Dường như hắn bỗng tìm lại được nụ cười. Thực ra, Carter có cảm tưởng như anh không phải là quản giáo, mà là con hươu hay một con linh dương mà con thú săn mồi nhấm nháp bằng mắt trước khi đuổi bắt.
Hắn không xử sự như đang ở sau song sắt, có thể nói là hắn không biết mình đang ngồi tù, hoặc hắn thấy điều đó quá trẻ con nên không cho là quan trọng.
Carter dừng lại trước cánh cửa thép.
Anh mở lỗ cửa và nhìn vào bên trong.
Lại một lần nữa anh có cảm tưởng căn phòng này tối hơn các phòng giam khác. Với những cái bóng dày hơn và rộng hơn.
Hắn ở đó, ngồi trên giường ngủ, hai tay ôm đầu gối, đầu cúi xuống.
Từ miệng hắn phát ra một tiếng động mà Carter nghe khá rõ, khiến anh có cảm giác vô cùng khó chịu.
Và hắn nói.
– Quản giáo Melington. Hãy nói với bọn vô học ấy rằng tôi đã đào tạo nhiều người khác nữa rồi.
Carter cảm thấy hai bàn tay mình lạnh cóng. Người ta bảo rằng phạm nhân ở phòng 66 chưa bao giờ nói gì.
– Hãy nói với bọn chúng rằng Leland và Wayne chỉ là những sản phẩm mẫu. Khúc dạo đầu của điều rùng rợn. Tôi đã đào tạo nhiều người khác nữa trên khắp đất nước này. Tôi đã dành hết thời gian của mình, và rất chuyên tâm. Sắp tới, chúng ta sẽ nghe nói về chuyện này. Sắp rồi.
Rồi hắn ngẩng đầu về phía Carter và nhìn xoáy vào mắt người quản giáo.
Carter suýt nữa đánh rơi bút, anh gắng sức đóng lỗ cửa lại.
Không, không thể nào.
Anh đã nằm mơ.
Anh đưa hai tay lên mặt. Anh run rẩy.
Anh thở ra nhiều lần để xua đuổi hình ảnh mà anh đã thấy, để quét đi mối ngờ vực. Đúng, đúng rồi, mi đã bị ảo giác nặng! Đầu óc mi đã chơi mi! Tối nay, mi cần ngủ thêm một chút và ăn ít gia vị hơn!
Anh lại cầm lấy bảng điểm danh và tiếp tục đi, bước chân kém tự tin hơn. Hai bàn tay anh ẩm ướt đến khó chịu.
Trong một giây, anh nghĩ là đã thấy cặp mắt của Milton Beaumont lóe lên một tia sáng màu đỏ.
Và trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, anh đã thấy linh hồn của hắn.
Linh hồn Ác.
Anh đi sang phòng giam 67, tự thề rằng sẽ không nói lại với bất cứ ai.
Bước chân anh vang lên trên bề mặt cứng của nền nhà, anh vừa đi xa dần vừa lắc đầu.
Linh hồn Ác…