Cũng đã ba năm kể từ lần gặp gỡ đó giữa Triệu Hạo Hiên và tiểu hồ ly. Trên thảm cỏ xanh mướt phía sau khuôn viên của Triệu gia. Một thiếu nữ xinh với mái tóc đen dài từng lọn phất phơ theo gió, chạm đến làn da trắng xanh xao của Triệu Hạo Hiên. Hắn đang gối đầu lên hai đùi của thiếu nữ, cố gắng hít lấy hương thơm quyến rũ phảng phất quanh người nàng, tựa như sợ gió sẽ cuốn đi hết mùi hương đáng yêu đó.
“Tiểu Hồ.” đó là tên mà hắn đã đặt cho nàng: “ta yêu nàng. Ta biết tình yêu giữa người phàm và yêu quái là sai trái, nhưng ta yêu nàng. Dù cho kiếp này hay là kiếp sau, vạn vạn kiếp sau.” Triệu Mặc Miên nói, như đang tâm sự với tiểu Hồ, cũng là như đang tự nói với chính mình. Hơi thở của hắn vô cùng yếu ớt, khí chất ảm đạm lại ngọt ngào. Làn môi anh đào căng mọng của thiếu nữa cong lên, tươi sáng cả một vùng trời, nàng cúi xuống hôn lên trán hắn: “Mạng của ta là chàng cứu, ta định sẵn vì chàng mà sống.”
“Nàng không nói ra tên của mình cho ta, vậy đi, từ giờ, ta sẽ gọi nàng là Lộ Khiết.” Không phải nàng không muốn nói tên của mình cho hắn, mà vốn dĩ loài vật như nàng sinh ra đã không có tên. Thì làm gì có để mà gọi.
Bình luận