Người đàn ông cười cười: “Quả là không thể qua mắt được Bạch tiểu thư. Tôi đúng là có chuyện muốn nói với cô.”
“Nhưng tôi lại chẳng muốn nói gì với anh cả.” Lộ Khiết tránh né.
“Aiyo… đây chẳng phải là Bạch đại tiểu thư của Bạch gia đấy sao?” Một giọng nói ở đâu bỗng chen ngang vào, mang theo sự khinh miệt cùng trào phúng.
Lộ Khiết nhìn sang, đó là một người phụ nữ, trước khi khi Bạch gia còn thịnh, cô ta luôn đi theo lấy lòng cô.
“Sao thế này? Bạch đại tiểu thư đã nghèo đến mức phải mặc mấy bộ đồ rách nát thế này rồi sao?” Cô gái kia không có ý tốt, lướt mắt từ trên xuống dưới nhìn cô. Sau đó ôm lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh mình nũng nịu: “Hạ thiếu à, trước đây chẳng phải anh theo đuổi Bạch Lộ Khiết sao? Chẳng lẽ bây giờ nỡ nhìn cô ấy đầu đường xoa chợ như thế?”
Người đàn ông đi cạnh cô ta khẽ liếc mắt đánh giá Lộ Khiết từ trên xuống dưới một lần, đá mắt lộ ra vài phần không đứng đắn: “Cô ta có đầu đường xó chợ thì liên quan gì đến anh chứ? Hử?” hắn nói, nhấc cằm người phụ nữ bên cạnh mình với vẻ yêu chiều: “Bất quá… Nếu như Bạch tiểu thư muốn, thì Hạ Quân tôi cũng không chê có nhiều thêm một người ở bên cạnh đâu.”
Người tên là Hạ Quân này trước đây dùng thân phận Hạ thiếu của Hạ gia để theo đuổi cô, hắn chỉ là một kẻ hái hoa bắt bướm, dựa vào tiền đồ của Hạ gia để mà lộng hành. Nhìn trúng cô chẳng qua chỉ là vì nhan sắc xinh đẹp như hoa như ngọc của cô mà thôi, chứ thân phận là Bạch tiểu thư của Bạch gia cũng chỉ là không đến nỗi tệ chứ không thể so sánh với nhiều thiên kim nhà khác.
Còn người phụ nữ bên cạnh hắn hiện tại, căn bản không thể so sánh với một phần của Bạch gia lúc còn thịnh vượng. Nên hắn cũng chỉ là chơi đùa mà thôi. Nếu đã là chơi đùa thì Bạch Lộ Khiết chẳng phải sẽ đáng để chơi hơn sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hạ Quân nhìn Lộ Khiết càng nảy sinh ham muốn mãnh liệt.
Phút chốc toàn thân cô nổi lên một lớp da gà, nhưng cô nhanh chóng áp chế sự khinh bạc đó xuống, cười lạnh nhìn hắn: “Xin lỗi nhưng bản tiểu thư không thiếu người làm ấm giường. Hạ thiếu gia nếu cần thì tôi sẽ giới thiệu cho vài lão phu nhân xinh đẹp.”
Ý của câu nói là hắn thiếu tiền thì cô sẽ giới thiệucho những người phụ nữ tuy già nhưng lại có tiền. Sắc mặt của Hạ Quân trầm xuống, giọng nói cũng lộ ra sự độc ác: “Cô đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Hạ Quân giơ tay lên cao muốn đánh cô.
“Hạ thiếu không sợ đề đầu báo ngày mai sẽ là “Hạ thiếu gia ức hiếp người giữa đường, mạnh tay đánh phụ nữ” chứ?”
Lúc này Hạ Quân mới chú ý xung quanh, người đi đường tò mò đã đứng xung quanh bọn họ chỉ trỏ.
“Cô… Được lắm. Đánh cô ta.” Hạ Quân đẩy người phụ nữ bên cạnh mình ra.
Cô ta vì muốn bám lấy Hạ Quân mà tuy có chút không cam lòng nhưng đành phải nghe lời: “Bạch Lộ Khiết, không phải cô nghèo đến phát điên rồi chứ? Hay muốn dùng cách này để Hạ thiếu chú ý? Đúng là thứ hồ ly tinh không biết xấu hổ.” Vừa nói cô ta vừa giơ mạnh tay lên.
CHÁT…!!!
Âm thanh bạt tai vang lên khiến tất cả mọi người xung quanh dường như cũng quên mất nhiều chuyện mà bụm miệng kinh sợ.