– Anh uống gì chứ?
Mc Greavy ủ rũ lắc đầu, chăm chú nhìn Judd. Judd tự rót ly rược mạnh thứ hai trong lúc Mc Greavy nhìn ông ko chớp mắt. Tay Judd vẫn còn run rẩy cho đến khi hơi ấm của rượu chảy qua người, ông mới bắt đầu thư thái.
Mc Greavy đến văn phòng hai phút sau khi có điện lại, theo sau là một hạ sĩ cảnh sát phớt lạnh đang ghi chép vào quyển sổ tốc ký của hắn.
Mc Greavy nói:
– Hãy xem lại vấn đề một lần nữa nào, bác sĩ.
Judd hít thở sâu, cố giữ giọng thong thả và bình tĩnh.
– Tôi khoá cửa phòng và đi xuống thang máy. Đèn hành lang vụt tắt. Nghĩ là tầng dưới vẫn có đèn, tôi đi xuống cầu thang.
Judd ngập ngừng, nỗi sợ hãi vẫn còn phảng phất.
– Tôi trông thấy có người cầm đèn đi lên cầu thang, tôi gọi vì nghĩ đó là bác gác cổng Bigelow, nhưng ko phải.
– Ai vậy?
– Tôi đã nói là tôi ko biết, chúng ko trả lời.
– Điều gì làm ông nghĩ rằng họ đến giết ông?
Cơn giận trào lên đến miệng Judd, ông cố nén. Cần phải làm cho Mc Greavy tin ông.
– Chúng theo tôi trở lại văn phòng.
– Ông nghĩ là có hai kẻ trong bọn chúng?
– Ít nhất là hai – Judd nói – Tôi nghe chúng thì thào.
– Ông nói là khi ông vào phòng khách, ông đã khoá cửa ngoài dẫn ra hành lang, đúng ko?
– Vâng.
– Và khi vào phòng trong, ông cũng khoá cửa dẫn vào phòng tiếp khách.
– Vâng.
Mc Greavy đi qua giữa cửa phòng tiếp khách và phòng tranh của Judd.
– Chúng có phá cửa này ko?
– Không – Judd thú nhận. Ông nhớ lại mình đã bối rối bao nhiêu lúc ấy.
– Được rồi. Mc GReavy nói – Khi ông khoá cửa phòng tiếp khách trở ra hành lang thì phải có chìa khóa đặc biệt mới mở từ ngoài vào được chứ gì?
Judd do dự. Ông biết Mc greavy đang hướng về điều gì.
– Vâng.
– Ai giữ chìa khóa đó?
Judd cảm thấy mặt ông đỏ rần.
– Carol và tôi.
Giọng Mc Greavy dịu dàng:
– Còn những người quét dọn thì sao? Họ vào bằng cánh cửa nào.
– Chúng tôi sắp xếp thời khoá biểu riêng cho họ. Một tuần, Carol đến sớm ba buổi sáng để cho họ vào quét dọn, và phải xong trước khi bệnh nhân đầu tiên đến.
– Nghe có vẻ tiện lắm đấy. Tại sao ko để họ dọn dẹp như những văn phòng khác quanh đây?
– Bởi vì những hồ sơ tôi cất giữ ở đây phải tuyệt đối bí mật. Tôi ko thích có người lạ vào phòng khi ko có ai trông coi.
Mc Greavy nhìn viên hạ sĩ để xem anh ta có ghi đầy đủ chi tiết ko? Vừa ý, ông ta quay sang Judd.
– Khi chúng tôi vào phòng tiếp khách, cửa ko khóa mở chẳng khó khăn gì – chẳng có khóa.
Judd ko nói gì.
Mc Greavy tiếp tục:
– Ông vừa nói là chỉ có ông và Carol giữ chìa khóa. CHúng tôi có chìa khoá của Carol đây. Nghĩ lại xem bác sĩ, còn một ai khác giữ chìa khoá nữa ko?
– Chẳng còn ai.
– Thế ông cho rằng bọn chúng vào bằng cách nào?
Judd chợt hiếu.
– Chúng đã in lại chìa khóa của Carol khi giữ cô ấy.
– Có thể – Mc Greavy thừa nhận. Một nụ cười lạnh lẽo thoáng trên môi hắn – Nếu chúng in lại thì chúng tôi sẽ tìm thấy vết parafin trên chìa khóa của cô ấy. Tôi sẽ cho thử nghiệm kiểm tra lại.
Judd gật đầu. Ông thấy như mình vừa ghi được một điểm thắng nhưng chẳng mãn nguyện được bao lâu.
– Vậy theo cách nhìn của ông – Mc Greavy nói – chúng tôi giả sử ko có đàn bà dính líu đến nhé. Hai người có một chìa khoá và chúng in ra thêm vì thế chúng vào được phòng ông và giết ông, đúng ko?
– Vâng, đúng – Judd nói.
– Giờ ông nói rằng khi ông vào văn phòng, ông đã khoá cửa trong, thật ko?
– Thật – Judd nói.
Giọng Mc Greavy hết sức nhẹ nhàng.
– Nhưng chúng tôi thấy cửa này cũng ko khoá nốt.
– Bọn chúng có chìa khoá và đã mở cửa vào rồi.
– Thế sao khi đã mở được rồi, tại sao chúng ko vào giết ông?
– Tôi đã nói rồi. Chúng nghe giọng nói trong băng ghi âm và…
– Có hai kẻ giết người táo bạo đã vượt qua bao nhiêu trở ngại – cúp điện, gài ông vào phòng, đột nhập được vào trong rồi vừa tan biến trong lớp ko khí loãng mà ko hề chạm đến chân tơ kẽ tóc của ông? – Giọng hắn ta có vé chế giễu.
Judd giận tím người.
– Anh muốn ngụ ý gì vậy?
– Tôi sẽ vạch cho ông thấy, bác sĩ à. Tôi nghĩ là chẳng có ai vào đây và tôi cũng tin là chẳng có người muốn giết ông đâu.
– Anh chẳng đếm xỉa gì đến lời nói của tôi sao? – Judd giận dữ – Còn điện cúp thì sao? Bác gác cổng Bigelow thì sao?
– Bác ta ở hành lang.
Tim Judd như ngừng đập.
– Chết hả?
– Khi chúng tôi đến, ko có bác ta ở đó. Trong công tơ chính bị đứt một sợi dây nào đó nên bác Bigelow phải xuống tầng hầm để nối dây lại. Khi tôi đến, bác đã nhờ nối xong.
Judd điếng người nhìn anh ta, cuối cùng mới thốt lên được một tiếng “ồ”.
– Tôi chẳng biết là ông đang chơi trò gì đây, bác sĩ Stevens ạ. – Mc Greavy nói – nhưng từ giờ trở đi, xin lỗi đừng gọi tôi nữa nhé. – Ông ta đi ra cửa – Hãy chiếu cố dùm tôi, đừng gọi tôi lần nữa nhé. Tôi sẽ gọi lại cho ông.
Viên hạ sĩ gấp sổ lại, theo Mc Greavy ra ngoài.
Hơi nóng của rượu đã tan, trạng thái hưng phấn đã hết, Judd bị bỏ lại với một nỗi chán nản tột cùng. Ông chẳng biết mình phải làm gì nữa đây? Ông đang bị rối như tơ vò ko có cách gỡ. Ông cảm thấy mình như một đứa bé kêu gào ” chó sói” đến, ( trừ phi bầy chó sói chết), chúng như bóng ma vô hình, mà mỗi lần Mc Greavy đến, chúng như tan biến. Ma hay… còn một khả năng nào khác nữa, nó khủng khiếp đến độ ông ko dám đặt ra trong đầu nhưng đành phải nhìn nhận nó.
Ông phải đối diện với khả năng là mình bị bệnh hoang tưởng .
Tâm trí quá căng thẳng có thể sinh sản ra ảo tưởng. Nói chung, dường như nó là sự thật. Ông đã làm việc quá sức tưởng tượng. Nhiều năm nay ông đã ko nghỉ hè. Có thể cái chết của Hanson và Carol là chất xúc tác làm tâm trí ông đến bờ vực thẳm hiểm nguy, cho nên mọi biến cố có khuynh hướng bị thổi phồng khủng khiếp và đứt đoạn. Những người mắc bệnh này lên sống ở vùng đất mà mỗi ngày có những chuyện hết sức bình thường thay vào chỗ những kinh hoàng ko tên. Một tai nạn xe cộ. Nếu là tổ chức cố tình giết ông, chắc chắn tài xế sẽ ngoái xem cho chắc rằng ông đã chết hay chưa. Và còn hai người đã đến đây tối nay, ông ko biết bọn chúng có súng hay ko? Một bệnh nhân hoang tưởng ko thể cho rằng chúng đến đây để giết ông sao? Chúng là những tên trộm- một điều hợp lý, dễ tin hơn. Khi nghe thấy tiếng người nói trong phòng, chúng đã chuồn êm. Còn nếu chúng là kẻ sát nhân, chắc chắn chúng sẽ mở cửa vào giết ông. Làm thế nào để tìm ra sự thật? Ông biết rằng nếu có cầu cứu cảnh sát nữa thì cũng vô ích. Ông chẳng biết phải trông mong vào ai nữa!
Một ý tưởng chợt loé lên trong đầu ông, nảy sinh từ sự tuyệt vọng, nhưng càng suy ngẫm ông càng thấy hợp lý. Ông cầm quyển danh bạ điện thoại lên và lật tìm trên những trang giấy ngả màu vàng.