Loạn Thần

Chương 14



۰ ????: ????? ۰

۰ ????: ????? ۰

۰┈┈۰

“Cô nương không sao chứ?” 

Lúc người trước mặt hỏi ra lời ấy, Hoa Dương cảm giác không khí như ngưng đọng lại. Xác con ruồi hoàn toàn nhấn chìm trong chiếc bánh cam chua. 

Tia nắng hoàng hôn rất dịu dàng, để lại ánh vàng mờ mờ trên đường nét gương mặt. Dù hiện giờ không nhìn rõ mặt mũi hắn, Hoa Dương vẫn thấy cặp mắt hoa đào lấp lánh kia quen thuộc lắm, hình như… gặp ở đâu rồi. Nàng nuốt nước miếng, lần đầu tiên trong cuộc đời thấy sợ hãi.  Lúc nói lời này, mỗi một chữ của nàng ta luôn đi cùng với một ngữ điệu tận tít trên cao, hoa đào đắc ý trong mắt sắp sửa tràn cả ra ngoài. 

“Ca!” Giọng nữ hờn dỗi trong xe ngựa cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoa Dương. Hoa Dương lại nói bằng khẩu hình với Phúc bá, đưa mấy túi bánh hạt dẻ trong tay cho ông, cười chỉ chỉ nhóm người hầu đằng sau ông. 

Nàng nhìn lại theo tiếng, bắt gặp phía sau tấm rèm xe vải nhung xanh viền vàng có một bàn tay sơn móng đỏ thắm chậm rãi vươn ra. Ngón tay hơi gập, mỗi một ngón đều gập thành một độ cong không thể chê vào đâu được, tựa đóa bạch vi lan đẹp đẽ nở rộ. Không hiểu vì sao, Hoa Dương có hơi mất hứng. Chẳng thể nói rõ là ghen, mà nhiều hơn là cảm giác bất mãn khi đồ của mình bị người khác ngấp nghé. Còn Tống Thanh Ca lại càng đơn giản hơn, từ nhỏ đã sinh lòng ngưỡng mộ Cố Hạnh Chi, trái tim thiếu nữ đơn phương đính ước cho mình và người ấy. Tuy nhiên bản tính đối phương lại hệt cao tăng đắc đạo, vô dục vô cầu, thế gian tất cả đều là hư vô. Nên đối với cô nương, nó đã trở thành một vở kịch ái tình đau khổ cầu mà chẳng được. 

Hoa Dương thất thần nhìn bàn tay đó, nữ tử bên trong hãy đang nói tiếp: “Một thôn phụ quê mùa không biết phép tắc thôi mà, huynh cần gì phải ra tay che chắn.” 

Quê mùa? Thôn phụ? Đang nói nàng đấy ư? Tống Thanh Ca bỗng lên tinh thần hẳn, tiếp tục đề ra nghi vấn: “Vậy nhục quế thì sao? Đinh hương, tố hinh thì sao?” 

Đang nói nàng đấy ư? — Hai người con gái chỉ nhìn nhau mà chẳng nói tiếng nào, bầu không khí nhất thời trở nên vừa lạ kỳ vừa căng thẳng. 

Hoa Dương chớp chớp mắt, chẳng nói rõ được là bị xúc phạm hay bị chọc cười. Nữ tử trong xe tiếp tục ra vẻ ta đây, một lúc lâu sau mới được người đỡ xuống, chầm chậm ra khỏi xe ngựa. “Ồ.” Người đàn ông điềm nhiêm bỏ chiếc quạt xếp trong tay ra, cười tự giới thiệu: “Tại hạ Tống Dục thế tử của Yến vương, ban nãy xá muội lỗ mạng, suýt nữa đụng trúng cô nương này. Tại hạ xin tạ tội thay muội ấy.” Trâm dài mạ vàng? Nàng ngẩn ngơ nhìn trời, lại nhìn tấm biển Cố phủ, mới sực nhận ra mình đang ở đâu.  

Mắt chạm mắt, Hoa Dương không khỏi ngớ người.

Trang điểm kiểu này… Lúc người trước mặt hỏi ra lời ấy, Hoa Dương cảm giác không khí như ngưng đọng lại. 

Nàng nuốt nước miếng, lần đầu tiên trong cuộc đời thấy sợ hãi.  Đó rõ ràng là một khuôn mặt nhỏ nhắn mang nét hồn nhiên của thiếu nữ, cặp mắt lanh lợi đáng yêu, đường nét tuy không quá sắc sảo nổi bật, song hơn ở chỗ mềm mại hài hòa. Khuôn mặt xinh xắn trẻ con là thế, vậy nhưng lại bị lớp son phấn vừa dày vừa nặng che lấp diện mạo sẵn có.  

Đó rõ ràng là một khuôn mặt nhỏ nhắn mang nét hồn nhiên của thiếu nữ, cặp mắt lanh lợi đáng yêu, đường nét tuy không quá sắc sảo nổi bật, song hơn ở chỗ mềm mại hài hòa. Khuôn mặt xinh xắn trẻ con là thế, vậy nhưng lại bị lớp son phấn vừa dày vừa nặng che lấp diện mạo sẵn có.  Hoa Dương lập tức khôi phục điệu bộ từ từ thức dậy trông hết sức vô hại, dụi cặp mắt lim dim buồn ngủ, hỏi bằng khẩu hình: Đại nhân về chưa?

Trước nay Hoa Dương luôn là người yêu thích cái đẹp, hiện giờ thấy có người phung phí của trời thế kia, lòng không khỏi dâng đôi chút tiếc nuối. Hoa Dương bèn bắc cái thang để leo xuống, lập tức làm ra vẻ hoảng hốt, sợ sệt trốn sau lưng gã hầu. 

Hai người con gái chỉ nhìn nhau mà chẳng nói tiếng nào, bầu không khí nhất thời trở nên vừa lạ kỳ vừa căng thẳng. Đèn rực rỡ vừa lên, vành trăng non mờ ảo khảm lên màn trời, tựa dấu móng tay của tiểu cô nương vô ý in trên chiếc bánh ngọt. 

“Cô nương!” Xa xa truyền tới tiếng gã hầu, chắc hắn phát hiện chỗ này xảy ra chuyện, buông danh sách đồ mới mua một nửa chạy qua.   “Cô nương?” Phúc bá nghe thấy động tĩnh, ló đầu ra hỏi. Hoa Dương âm thầm cuộn tròn tay, rất muốn ấn bản mặt trát phấn dày cộp của nàng ta xuống đất mà chà.

Hoa Dương bèn bắc cái thang để leo xuống, lập tức làm ra vẻ hoảng hốt, sợ sệt trốn sau lưng gã hầu. Mắt Hoa Dương đảo một vòng, như chưa nghe bao giờ thật.

“Có chuyện gì thế?” Gã hầu trông thấy phu xe quỳ gối bên cạnh, lại nhìn vết thương do roi quất trên mu bàn tay người đàn ông đối diện, vẻ mặt khó hiểu. “Để ta nếm thử bánh cam chua xem mùi vị có còn như lúc nhỏ không.” 

“Ồ.” Người đàn ông điềm nhiêm bỏ chiếc quạt xếp trong tay ra, cười tự giới thiệu: “Tại hạ Tống Dục thế tử của Yến vương, ban nãy xá muội lỗ mạng, suýt nữa đụng trúng cô nương này. Tại hạ xin tạ tội thay muội ấy.” 

Nói xong chắp tay vái Hoa Dương một cái. 

— Hoa Dương hiểu, tình địch mà, gặp nhau cứ phải đỏ mắt. 

Trong phòng riêng nằm ở tầng hai Tô Tô ký chợ Đông, ba người ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ, khoảng cách giữa mỗi người khá xa. Phút chốc đáy lòng dấy lên một cảm giác khác thường, như cây củi chợt rơi xuống nước lạnh. 

Trên bàn bày đầy đồ ăn vặt, bánh ngọt, kẹo, nước trà, đủ các loại màu sắc. Những thứ Hoa Dương muốn mua cũng được đóng gói cẩn thận, đặt ngay ngắn trên bàn trà trong phòng, chất thành một ngọn núi nhỏ. Tia nắng hoàng hôn rất dịu dàng, để lại ánh vàng mờ mờ trên đường nét gương mặt. Dù hiện giờ không nhìn rõ mặt mũi hắn, Hoa Dương vẫn thấy cặp mắt hoa đào lấp lánh kia quen thuộc lắm, hình như… gặp ở đâu rồi. 

Kỳ thực nàng không muốn ngồi với hai huynh muội này lắm, nhưng thật sự không cưỡng lại nổi sức cám dỗ của bánh ngọt. Người nào đó tự cho là mánh khóe không một kẽ hở giờ đây chẳng thể ngờ, tên mặt kiểng này thế mà biết được thủ pháp giết người của nàng, lại còn xác định được hung khí gây án… 

Thế nên lúc nàng vươn tay nhón lấy miếng bánh hoa quế thứ tư, tức khắc Tống Dục ngầm hiểu đẩy đĩa sang chỗ nàng. Hoa Dương thoải mái cười với hắn, tiếp tục ăn từng miếng từng miếng. Nhưng bữa ăn này dường như là phát hiện mới của Tống Thanh Ca. Nàng ta mừng khấp khởi đặt bánh cam chua đến trước mặt Hoa Dương, giọng hơi khiêu khích: “Đừng nói với ta là ngay cả bánh cam chua cô cũng chưa bao giờ nghe đấy nhé?” Bên tai vẫn là tiếng Tống Thanh Ca lải nhải khoe khoang, “Trường Uyên ca ca” ngắn “Trường Uyên ca ca” dài, sau cùng còn một hai phải chêm thêm câu “Nhớ khi xưa hồi hai nhà chúng ta qua lại thân thiết”.  

So với sự quan tâm của Tống Dục, Tống Thanh Ca ngồi im một bên đen mặt từ đầu chí cuối. Cặp mắt hạnh nhìn Hoa Dương chằm chằm như thể đang quan sát nghi phạm, sợ nàng bỏ trốn. Phúc bá cười cười, nói: “Chưa ạ, sáng nay đại nhân có về một lần, nghe nói là dặn người dưới tìm cây trâm dài mạ vàng gì đó. Ngài ấy ở Hình Bộ với Tần thị lang mãi, sợ là sẽ về muộn.” 

Hoa Dương hiểu, tình địch mà, gặp nhau cứ phải đỏ mắt. Dứt lời, bàn tay với những móng sơn đỏ vươn sang, cướp lấy bánh cam chua trong tay Hoa Dương, đưa lên miệng. Hoa Dương: “…” 

Dựa theo lời giới thiệu vừa rồi của Tống Dục, cùng câu hỏi nghe thì có vẻ như vô cớ gây sự chứ thực chất là tự để lộ khuyết điểm của Tống Thanh Ca, nàng biết được họ quen Cố Hạnh Chi từ nhỏ. Chỉ là sau này hắn theo Yến vương đến đất phong, ba người không gặp nhau nữa. 

Chẳng biết Tống Dục nghe ngóng ở đâu mà biết chuyện Yểu Yểu, thậm chí cả việc nàng bị câm cũng biết rõ. Nàng cũng đỡ phải mua máy tay chân loạn xì ngầu. Nàng nhìn lại theo tiếng, bắt gặp phía sau tấm rèm xe vải nhung xanh viền vàng có một bàn tay sơn móng đỏ thắm chậm rãi vươn ra. Ngón tay hơi gập, mỗi một ngón đều gập thành một độ cong không thể chê vào đâu được, tựa đóa bạch vi lan đẹp đẽ nở rộ. 

Còn Tống Thanh Ca lại càng đơn giản hơn, từ nhỏ đã sinh lòng ngưỡng mộ Cố Hạnh Chi, trái tim thiếu nữ đơn phương đính ước cho mình và người ấy. Tuy nhiên bản tính đối phương lại hệt cao tăng đắc đạo, vô dục vô cầu, thế gian tất cả đều là hư vô. Nên đối với cô nương, nó đã trở thành một vở kịch ái tình đau khổ cầu mà chẳng được. Kỳ thực nàng không muốn ngồi với hai huynh muội này lắm, nhưng thật sự không cưỡng lại nổi sức cám dỗ của bánh ngọt. Tống Thanh Ca nhất thời hả hê, cái đuôi hếch lên trời, cố nén biểu hiện sung sướng, nói giọng bình thản: “Những thứ đó có thể làm bánh ngọt, cũng có thể làm hương liệu, đừng nói với ta cô cũng không biết luôn chuyện Trường Uyên ca ca thích đốt hương nhé?”  

Tuy Hoa Dương không hiểu đàn ông, nhưng biết Cố Hạnh Chi thuộc kiểu người rất khó để yêu. Vì trong sinh mệnh chàng, có vô vàn thứ quan trọng hơn phụ nữ nhiều, gia, quốc, lễ, pháp, muôn dân, thiên hạ… 

Bất cứ điều nào cũng có thể khiến chàng dốc hết lòng hết sức, nào đâu dư thừa thời gian mà nghĩ ngợi đến tình cảm yêu đương. Tiểu cô nương xinh đẹp, cười lên lại làm trời mây rung động, như trăng sáng lấn lướt sao thưa. 

Vì lẽ đó, thực ra Hoa Dương khá đồng cảm với nàng ta, thích ai không thích lại đâm đầu thích tên mặt kiểng bảo thủ khô khan kia. Tuy Hoa Dương không hiểu đàn ông, nhưng biết Cố Hạnh Chi thuộc kiểu người rất khó để yêu. Vì trong sinh mệnh chàng, có vô vàn thứ quan trọng hơn phụ nữ nhiều, gia, quốc, lễ, pháp, muôn dân, thiên hạ… 

Có điều, đến lần thứ ba mươi tám nàng ta dùng giọng điệu buồn triền miên, muốn nói lại thôi để gọi lên cái tên “Trường Uyên ca ca”, chút đồng cảm nhỏ nhoi mà Hoa Dương dành cho nàng ta cũng bị dập tắt. Xe ngựa xóc nảy chạy qua con phố dài, dừng ở cửa Cố phủ. Trải qua một hồi khiêu khích của Tống Thanh Ca, nàng sớm đã chịu đựng đến độ cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, thế là ngủ thiếp đi ngay trên xe ngựa. Tận lúc Phúc bá đưa người hầu tới chuyển đồ mới đánh thức nàng dậy. 

Vì tiếng “Trường Uyên ca ca” nũng nịu ấy, dù có vẻ Tống Thanh Ca chỉ vô tình nhắc thì vẫn nghe như thể đã lưu luyến giữa răng môi trăm nghìn lần, khi chậm rãi khi sốt sắng, trầm bổng du dương, để lộ một sự quyến rũ vừa đủ. “Có chuyện gì thế?” Gã hầu trông thấy phu xe quỳ gối bên cạnh, lại nhìn vết thương do roi quất trên mu bàn tay người đàn ông đối diện, vẻ mặt khó hiểu. 

Không hiểu vì sao, Hoa Dương có hơi mất hứng. Chẳng thể nói rõ là ghen, mà nhiều hơn là cảm giác bất mãn khi đồ của mình bị người khác ngấp nghé. —

“Khách nhân.” Gã hầu gian ngoài khẽ gõ cửa, thấp giọng nói: “Bánh cam chua khách nhân gọi tới rồi đây.”  Trong phòng riêng nằm ở tầng hai Tô Tô ký chợ Đông, ba người ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ, khoảng cách giữa mỗi người khá xa. Khóe miệng cười của Tống Thanh Ca đã không kìm nổi nữa, “Mọi người ai cũng biết Cố thị lang Nam Kỳ thích hương, điều chế hương rồi đốt hương, dẫn đến việc người xung quanh cũng bắt chước theo. Thế mà cô… chả biết cái gì.” 

“Bánh cam chua?” Mới im lặng được một lúc thì Tống Thanh Ca bên cạnh chợt như chó đánh hơi thấy mùi thịt, thoáng chốc nổi hứng, đôi mắt như vô tình liếc qua Hoa Dương đang cầm bánh ngọt trên tay, thình lình cất cao giọng, bảo: “Nếu ta nhớ không nhầm, Trường Uyên ca ca không thích đồ ngọt, mà thích đồ chua. Món bánh cam chua mới là hương vị huynh ấy thích nhất.” Nếu đại nhân về, bất luận muộn cỡ nào cũng phải nói với huynh ấy, ta chờ huynh ấy ở thư phòng. 

Hoa Dương âm thầm cuộn tròn tay, rất muốn ấn bản mặt trát phấn dày cộp của nàng ta xuống đất mà chà.

Nhưng bữa ăn này dường như là phát hiện mới của Tống Thanh Ca. Nàng ta mừng khấp khởi đặt bánh cam chua đến trước mặt Hoa Dương, giọng hơi khiêu khích: “Đừng nói với ta là ngay cả bánh cam chua cô cũng chưa bao giờ nghe đấy nhé?” 

Mắt Hoa Dương đảo một vòng, như chưa nghe bao giờ thật.“Cô nương không sao chứ?” 

Tống Thanh Ca bỗng lên tinh thần hẳn, tiếp tục đề ra nghi vấn: “Vậy nhục quế thì sao? Đinh hương, tố hinh thì sao?” 

Không có gì bất ngờ, Hoa Dương mù tịt. 

Tống Thanh Ca nhất thời hả hê, cái đuôi hếch lên trời, cố nén biểu hiện sung sướng, nói giọng bình thản: “Những thứ đó có thể làm bánh ngọt, cũng có thể làm hương liệu, đừng nói với ta cô cũng không biết luôn chuyện Trường Uyên ca ca thích đốt hương nhé?”  Vốn dĩ hôm qua sau khi hoàn thành nhiệm vụ và trả được mối thù “thuyền tặc” bị bao vây, tâm trạng Hoa Dương rất tốt. Chỉ là đi chuyến này về, tâm trạng nàng lại như mảnh đất vỡ vụn rơi xuống đáy cốc. 

Hoa Dương cau mày, liếm sạch chút vụn bánh ngọt cuối cùng ở đầu ngón tay, lắc đầu thật mạnh. 

Khóe miệng cười của Tống Thanh Ca đã không kìm nổi nữa, “Mọi người ai cũng biết Cố thị lang Nam Kỳ thích hương, điều chế hương rồi đốt hương, dẫn đến việc người xung quanh cũng bắt chước theo. Thế mà cô… chả biết cái gì.” 

Lúc nói lời này, mỗi một chữ của nàng ta luôn đi cùng với một ngữ điệu tận tít trên cao, hoa đào đắc ý trong mắt sắp sửa tràn cả ra ngoài. Bởi vì nàng phát hiện, xét theo một tháng ngắn ngủi mình và Cố Hạnh Chi ở chung, hiểu biết của Hoa Dương về chàng ngoài đẹp trai ra, thì gần như không còn gì nữa cả. 

Lòng dạ Hoa Dương khó chịu, song không thể thẳng thừng ra tay đánh nàng ta, nên nàng quyết định trút toàn bộ lửa giận xuống chỗ bánh móng ngựa.Trước nay Hoa Dương luôn là người yêu thích cái đẹp, hiện giờ thấy có người phung phí của trời thế kia, lòng không khỏi dâng đôi chút tiếc nuối. Nghĩ đến đó, nàng bỗng nhiên rất muốn làm một chuyện mình chưa từng làm, chuyện mà mình cũng hơi khinh thường. Chuyện mà một mũi tên bắn trúng hai con chim, vừa làm Tống Thanh Ca nổi trận lôi đình, vừa khiến Cố Hành Chi ngã khỏi điện thờ. 

Vừa giơ tay, đã thấy một con ruồi nhỏ bay lắc lư từ cửa sổ vào rồi đâm “bụp” một cái vào chiếc bánh cam chua hẵng đang bốc khói, chết ngắc. 

Bên tai vẫn là tiếng Tống Thanh Ca lải nhải khoe khoang, “Trường Uyên ca ca” ngắn “Trường Uyên ca ca” dài, sau cùng còn một hai phải chêm thêm câu “Nhớ khi xưa hồi hai nhà chúng ta qua lại thân thiết”.  

Có lẽ đầu bị chập do nàng ta nói quá nhiều, Hoa Dương thơ thẩn duỗi một ngón tay về phía con ruồi nhỏ, sau đó nhẹ nhàng ấn một cái. 

Xác con ruồi hoàn toàn nhấn chìm trong chiếc bánh cam chua. Có điều, đến lần thứ ba mươi tám nàng ta dùng giọng điệu buồn triền miên, muốn nói lại thôi để gọi lên cái tên “Trường Uyên ca ca”, chút đồng cảm nhỏ nhoi mà Hoa Dương dành cho nàng ta cũng bị dập tắt. 

“Để ta nếm thử bánh cam chua xem mùi vị có còn như lúc nhỏ không.” “…” Hoa Dương nhìn mà ngớ người, nhưng Tống Thanh Ca căn bản không cho nàng cơ hội nhắc nhở. 

Dứt lời, bàn tay với những móng sơn đỏ vươn sang, cướp lấy bánh cam chua trong tay Hoa Dương, đưa lên miệng. 

“…” Hoa Dương nhìn mà ngớ người, nhưng Tống Thanh Ca căn bản không cho nàng cơ hội nhắc nhở. Có lẽ đầu bị chập do nàng ta nói quá nhiều, Hoa Dương thơ thẩn duỗi một ngón tay về phía con ruồi nhỏ, sau đó nhẹ nhàng ấn một cái. 

Thôi, cùng lắm là nàng ta sẽ thấy tiệm này làm bánh cam chua không ngon. Nói xong chắp tay vái Hoa Dương một cái. 

“Ôi!!” Tiếng la hãi hùng đầy cường điệu của Tống Thanh Ca vang lên, nàng ta cơ hồ đã dùng một giọng rơi lệ nghẹn ngào để khen ngợi, “Thực sự quá ngon, đây là bánh cam chua ngon nhất ta từng ăn!” 

Hoa Dương: “…” Bất cứ điều nào cũng có thể khiến chàng dốc hết lòng hết sức, nào đâu dư thừa thời gian mà nghĩ ngợi đến tình cảm yêu đương. 

Được rồi, cũng có thể sẽ thấy tiệm này làm bánh cam chua ngon bất ngờ… Vừa giơ tay, đã thấy một con ruồi nhỏ bay lắc lư từ cửa sổ vào rồi đâm “bụp” một cái vào chiếc bánh cam chua hẵng đang bốc khói, chết ngắc. 

Đèn rực rỡ vừa lên, vành trăng non mờ ảo khảm lên màn trời, tựa dấu móng tay của tiểu cô nương vô ý in trên chiếc bánh ngọt. 

Xe ngựa xóc nảy chạy qua con phố dài, dừng ở cửa Cố phủ. Trải qua một hồi khiêu khích của Tống Thanh Ca, nàng sớm đã chịu đựng đến độ cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, thế là ngủ thiếp đi ngay trên xe ngựa. Tận lúc Phúc bá đưa người hầu tới chuyển đồ mới đánh thức nàng dậy. Được rồi, cũng có thể sẽ thấy tiệm này làm bánh cam chua ngon bất ngờ… 

Nàng ngẩn ngơ nhìn trời, lại nhìn tấm biển Cố phủ, mới sực nhận ra mình đang ở đâu.  Trang điểm kiểu này… 

Vốn dĩ hôm qua sau khi hoàn thành nhiệm vụ và trả được mối thù “thuyền tặc” bị bao vây, tâm trạng Hoa Dương rất tốt. 

Chỉ là đi chuyến này về, tâm trạng nàng lại như mảnh đất vỡ vụn rơi xuống đáy cốc. “Bánh cam chua?” Mới im lặng được một lúc thì Tống Thanh Ca bên cạnh chợt như chó đánh hơi thấy mùi thịt, thoáng chốc nổi hứng, đôi mắt như vô tình liếc qua Hoa Dương đang cầm bánh ngọt trên tay, thình lình cất cao giọng, bảo: “Nếu ta nhớ không nhầm, Trường Uyên ca ca không thích đồ ngọt, mà thích đồ chua. Món bánh cam chua mới là hương vị huynh ấy thích nhất.” 

Bởi vì nàng phát hiện, xét theo một tháng ngắn ngủi mình và Cố Hạnh Chi ở chung, hiểu biết của Hoa Dương về chàng ngoài đẹp trai ra, thì gần như không còn gì nữa cả. 

Bộ dạng khoe mẽ của Tống Thanh Ca lại lượn lờ trước mắt nàng. Hoa Dương thở hổn hển nhét tay áo vào miệng, vừa ngấu nghiến vừa đá loạn xạ cho hả giận, cũng chẳng màng xe ngựa bắt đầu lắc lư rầm rầm. Quê mùa? Thôn phụ? 

“Cô nương?” Phúc bá nghe thấy động tĩnh, ló đầu ra hỏi. 

Hoa Dương lập tức khôi phục điệu bộ từ từ thức dậy trông hết sức vô hại, dụi cặp mắt lim dim buồn ngủ, hỏi bằng khẩu hình: Đại nhân về chưa?

Phúc bá cười cười, nói: “Chưa ạ, sáng nay đại nhân có về một lần, nghe nói là dặn người dưới tìm cây trâm dài mạ vàng gì đó. Ngài ấy ở Hình Bộ với Tần thị lang mãi, sợ là sẽ về muộn.” 

Trâm dài mạ vàng? 

Cặp mắt màu hổ phách nhạt trợn thành hai cái chuông đồng, Hoa Dương khó tin. 

Người nào đó tự cho là mánh khóe không một kẽ hở giờ đây chẳng thể ngờ, tên mặt kiểng này thế mà biết được thủ pháp giết người của nàng, lại còn xác định được hung khí gây án… 

Phút chốc đáy lòng dấy lên một cảm giác khác thường, như cây củi chợt rơi xuống nước lạnh. Hoa Dương gật gật đầu, ngoan ngoãn ra dấu với ông: 

Không rõ đó là mối nguy đến từ kỳ phùng địch thủ hay sự hưng phấn khi gặp được tri kỷ. Hoa Dương chỉ cảm thấy từ đầu đến lưng mình nổi da gà chi chít. Mắt chạm mắt, Hoa Dương không khỏi ngớ người.Không rõ đó là mối nguy đến từ kỳ phùng địch thủ hay sự hưng phấn khi gặp được tri kỷ. Hoa Dương chỉ cảm thấy từ đầu đến lưng mình nổi da gà chi chít. 

Cố Hạnh Chi này, xem ra thú vị lắm đây. 

Nghĩ đến đó, nàng bỗng nhiên rất muốn làm một chuyện mình chưa từng làm, chuyện mà mình cũng hơi khinh thường. Chuyện mà một mũi tên bắn trúng hai con chim, vừa làm Tống Thanh Ca nổi trận lôi đình, vừa khiến Cố Hành Chi ngã khỏi điện thờ. 

“Cảm ơn.” “Cho chúng ta sao?” Phúc bá được quan tâm mà thấy lo sợ. 

Hoa Dương lại nói bằng khẩu hình với Phúc bá, đưa mấy túi bánh hạt dẻ trong tay cho ông, cười chỉ chỉ nhóm người hầu đằng sau ông. “Khách nhân.” Gã hầu gian ngoài khẽ gõ cửa, thấp giọng nói: “Bánh cam chua khách nhân gọi tới rồi đây.”  

Tiểu cô nương xinh đẹp, cười lên lại làm trời mây rung động, như trăng sáng lấn lướt sao thưa. Hoa Dương cau mày, liếm sạch chút vụn bánh ngọt cuối cùng ở đầu ngón tay, lắc đầu thật mạnh. 

“Cho chúng ta sao?” Phúc bá được quan tâm mà thấy lo sợ. 

Hoa Dương gật gật đầu, ngoan ngoãn ra dấu với ông: 

Nếu đại nhân về, bất luận muộn cỡ nào cũng phải nói với huynh ấy, ta chờ huynh ấy ở thư phòng. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.